Chương 96: Đêm hạnh phúc (3)
Xing Xing
08/02/2019
- Muốn dựa vào vai tôi không? Anh vỗ nhẹ lên bờ vai rắn chắc mà cười thầm. Tôi cũng tự an ủi bản thân mà dựa vào, nhắm lặng mắt, trong đầu lại hiện lên âm điệu của một bài hát.
" Đèn đường dần dần tắt
Tin tức báo cáo rằng gió mạnh đang thổi dọc theo bờ biển ngày này
Gió thổi qua sân thượng và nghĩ đến tình yêu với em.
Em đã từng dựa vào vai của tôi để nhìn thấy biển vào lúc này.
Vui lòng quay lại sớm và trở lại cuộc sống.
Nếu em quay lại, có thể thấy tôi vẫn đứng ở đó.
Vẫn đang chờ em quay trở lại cuộc sống một lần nữa
Không thể hôn em, tôi không thể tồn tại.
Hãy để tôi yêu em."
Cùng với giọng hát âm trầm đến ngất lòng người.
"Thần, anh biết không? Bắc Kinh trở nên rất lạnh lẽo, có thể thấu da đến thấu thịt."
"Liệu khái niệm đi đến thiên trường địa cửu, có còn dành cho chúng ta không?"
- Đang nghĩ gì? Bị lời hỏi của hắn mà cắt ngang suy nghĩ.
- Chẳng lẽ đến việc đó cũng cần thông báo với anh?
- Tất nhiên là cần thiết.
- Thực là tức điên người với anh. Tôi không thèm dựa nữa mà ngồi thẳng người.
- Em lại để tâm đến tôi, thực ngại vì điều đó. Hắn cười ranh mãnh, khúc khích như con nít làm tôi theo không khí cũng cười theo. Bất chợt hắn nắm chặt tay nhỏ nhắn gầy gò của tôi, tôi nhíu mày nhìn.
- Em tin tôi một lần được không? Tin anh, bay giờ tôi còn có thể chơi trò này với anh, có thể tin tưởng ở anh nhưng....? Tôi băn khoăn không biết đáp lời làm sao cho hợp tình hợp lý, hắn vẫn ngồi yên đó mà nhìn tôi. Tôi thấy được ánh mắt chờ mong của hắn, nhưng thắc mắc chẳng lẽ hắn không có bóng hồng nào bên cạnh? Việc gì phải tìm đến tôi. Lại có điều ở hắn khiến tôi không tin được.
- Không thể.
- Có thể cho tôi lý do được không?
- Tôi không muốn.
- Em đừng vô lý như vậy chứ, đến mặt trời làm sao chiếu sáng được cũng có nguyên do. Hắn có chút hờn dỗi, nhìn không hợp với bộ vest nghiêm túc chút nào.
" Đèn đường dần dần tắt
Tin tức báo cáo rằng gió mạnh đang thổi dọc theo bờ biển ngày này
Gió thổi qua sân thượng và nghĩ đến tình yêu với em.
Em đã từng dựa vào vai của tôi để nhìn thấy biển vào lúc này.
Vui lòng quay lại sớm và trở lại cuộc sống.
Nếu em quay lại, có thể thấy tôi vẫn đứng ở đó.
Vẫn đang chờ em quay trở lại cuộc sống một lần nữa
Không thể hôn em, tôi không thể tồn tại.
Hãy để tôi yêu em."
Cùng với giọng hát âm trầm đến ngất lòng người.
"Thần, anh biết không? Bắc Kinh trở nên rất lạnh lẽo, có thể thấu da đến thấu thịt."
"Liệu khái niệm đi đến thiên trường địa cửu, có còn dành cho chúng ta không?"
- Đang nghĩ gì? Bị lời hỏi của hắn mà cắt ngang suy nghĩ.
- Chẳng lẽ đến việc đó cũng cần thông báo với anh?
- Tất nhiên là cần thiết.
- Thực là tức điên người với anh. Tôi không thèm dựa nữa mà ngồi thẳng người.
- Em lại để tâm đến tôi, thực ngại vì điều đó. Hắn cười ranh mãnh, khúc khích như con nít làm tôi theo không khí cũng cười theo. Bất chợt hắn nắm chặt tay nhỏ nhắn gầy gò của tôi, tôi nhíu mày nhìn.
- Em tin tôi một lần được không? Tin anh, bay giờ tôi còn có thể chơi trò này với anh, có thể tin tưởng ở anh nhưng....? Tôi băn khoăn không biết đáp lời làm sao cho hợp tình hợp lý, hắn vẫn ngồi yên đó mà nhìn tôi. Tôi thấy được ánh mắt chờ mong của hắn, nhưng thắc mắc chẳng lẽ hắn không có bóng hồng nào bên cạnh? Việc gì phải tìm đến tôi. Lại có điều ở hắn khiến tôi không tin được.
- Không thể.
- Có thể cho tôi lý do được không?
- Tôi không muốn.
- Em đừng vô lý như vậy chứ, đến mặt trời làm sao chiếu sáng được cũng có nguyên do. Hắn có chút hờn dỗi, nhìn không hợp với bộ vest nghiêm túc chút nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.