Chương 69: Tìm sự ấm áp rất đơn giản
Xing Xing
08/02/2019
- Anh đang buồn? Anh vẫn dựa vào tôi, lắc đầu.
- Cô cho một người đàn ông dựa vào ngực mình như vậy, không có cảm giác sao? Tôi lại cảm thấy không chút bất thường vì đó là anh.
- Tôi biết chủ tịch liêm chính sẽ không có ý nghĩ đó.
- Nếu tôi có ý nghĩ đó thì cô cũng không cản được.
- Vậy tôi không cần cản, chủ tịch vẫn sẽ nghĩ, miễn không cần bộc lộ hay hành động ra ngoài là được.
- Nếu hành động ra ngoài thì... Nhìn anh ậm ờ tôi vẫn muốn trêu đùa mà tinh nghịch đáp lại.
- Thì....tiến tới đi.
- Bây giờ mới nhận ra, rãnh ngực cô cũng sâu đấy.
- Anh...biến thái. Tôi đỏ ửng mặt, đầu như muốn nổ ra, những lời như vậy thu vào tai thực không chịu nổi. Anh lại cười phá lên thoải mái, anh cũng không hiểu vì sao? Ở bên tôi anh mới là chính mình, được cười được khóc tự do không cần kiêng dè. Nhìn anh cười vui như vậy trong lòng cũng bớt đè nặng mà cười lên.
- Cô biết không? Tôi có yêu một người con gái. Anh tự dưng trầm xuống, tôi thì căng thẳng trong lòng mà nghe.
- Yêu đến tận lòng tận dạ. 22 năm qua, tôi yêu cô ấy, tôi không hối hận. Tôi nước mắt không nhịn được liền rơi lộp bộp giọt nặng giọt nhẹ. Tim như ngàn mũi dao cứa, túa máu.
- Lúc nhỏ rất đánh yêu, lớn lại càng xinh đẹp. Năng động đến thu hút người khác. Là một tiểu thư nhưng chưa bao giờ ra vẻ.
- Cô ấy chỉ có một khuyết điểm là không bao giờ giữ đôi chân mình tại chỗ, cho dù bản thân đang ở chỗ ấm áp vẫn không để tâm mà chạy đi khắp nơi....tôi rất tức giận. Càng nói, tay tôi càng mạnh mẽ bấu chặt, các khớp tay kêu răng rắc như thể muốn vỡ vụn ra.
- Thương bao nhiêu lại tuyệt vọng bấy nhiêu. 22 năm, đợi chờ và tìm kiếm. Thực không hối hận. Nước mắt rơi càng dữ dội. Lục phũ ngũ tạng như chết đi, cơ thể dần nhẹ bỡn.
- Cô nói xem, tôi rất ngu ngốc đúng không? 22 năm để người ta quay như chong chóng, bản thân lại vẫn ngu si mà thương nhớ.
- Không...không có. Anh không qu....quay như chong chóng.
- Sao lại không có chứ? Nghe lời an ủi này càng khiến tôi bận lòng.
- Anh còn yêu cô ấy nữa không? Tôi ôm niềm hy vọng như muốn vỡ oà lên.
- Còn hay không còn cũng như nhau. Lòng tôi như gào thét lên muốn nhảy vào lòng anh mà hùng hổ hét em yêu anh. Nhưng căn bản lại không thể làm điều đó. Khóc không ra nước mắt mà cười khổ nặng nề. Cứ như hiện tại đã tốt rồi đừng làm chuyện gì khiến anh đẩy tôi ra xa là được.
- Chúng ta đi ăn đêm đi. Tôi cười tươi như nở hoa mà kéo tay anh.
- Ăn đêm? Anh ngạc nhiên có chút khó hiểu mà nhíu mày. Tôi mặc kệ anh, kéo anh ra ngoài. Các nhân viên nhìn thấy anh đều sợ hãi mà cúi đầu chào. Đến trước cửa, tôi nhìn thấy chiếc xe BMW cứng nhắc liền quyệt miệng. Lại gần bảo vệ nói nhỏ to. Anh vẫn đứng đó mà nhìn theo. Đến khi chiếc xe của tôi ra ngoài, tôi mở cửa.
- Lên. mau...... Tôi đẩy anh vào trong cứ như hai người bạn mà cư xử. Tôi vòng qua bánh lái, phóng mạnh xe khiến cho anh nhìn tôi bằng con mắt khác mà thưởng thức.
- Bậc mấy? Tôi vừa nghe qua liền biết anh hỏi kỹ thuật đua xe liền vọt miệng trả lời chưa kịp suy nghĩ.
- Bậc A. Anh càng ngày càng thấy tôi thú vị mà khám phá.
Tôi phanh xe ở một quán ăn cũ kỹ, nhưng mùi thơm lại ngào ngạt khiến bao tử tôi cồn cào mà hối thúc anh xuống xe. Anh nhìn sơ không muốn vào tôi lại đẩy anh ngồi xuống.
- Chào quý khách.
- Cho cháu một xửng bánh bao hấp, hai tôm xào hạt điều, một tôm càng cay, một ghe xào me, ba xửng há cảo với một gà luộc chặt sẵn. Đây là quán mà tôi với Triền Lãm ưa lui đến vì vị món ăn rất đậm đà và bản sắc riêng nên khiến dư vị day dẳng. Anh ngồi đó nghe qua mà có chút kinh ngạc.
- Gọi nhiều như vậy, cô ăn hết sao? Tôi lè lưỡi mà cười tươi. Từng món ăn được bưng lên, tôi nhìn mà nuốt nước bọt ừng ực. Gắp một há cảo mềm mình nước bỏ vào dĩa của anh. Anh có chút gượng gạo gắp đưa vào miệng, nhìn sắc mặt anh biến đổi tốt lên, tôi càng đắc ý.
- Ngon không?
- Được. Anh dùng đũa gắp một bánh bao nhỏ đưa vào miệng.
- Quán Tiếu Mững này đã lâu đời, các món Trung Hoa rất đậm Đà và vừa miệng với khẩu vị của người Bắc Kinh. Tôi không ngại dơ tay, bốc vỏ một con tôm cay bỏ vào dĩa của anh, nhìn anh ăn ngon lành mà cảm thấy ngon miệng mình. Những lúc đi ăn với anh, anh đều gắp vào chén của tôi còn bản thân thì nhìn, bây giờ tôi mới biết được cảm giác đó như thế nào? Lại gắp thịt gà luộc cho anh mà nhìn. Anh vẫn không gấp gáp mà từ tốn ăn, luôn nhã nhặn trong mọi chuyện. Tôi bỏ vào miệng một há cảo, nước tràn ra, cắn sâu vào thì thịt béo, nêm nếm ngon khiến tôi muốn nếm thêm. Cả hai cùng ngồi ăn như vậy, đêm sương lạnh như vậy, cũng cảm thấy ấm áp.
- Cô cho một người đàn ông dựa vào ngực mình như vậy, không có cảm giác sao? Tôi lại cảm thấy không chút bất thường vì đó là anh.
- Tôi biết chủ tịch liêm chính sẽ không có ý nghĩ đó.
- Nếu tôi có ý nghĩ đó thì cô cũng không cản được.
- Vậy tôi không cần cản, chủ tịch vẫn sẽ nghĩ, miễn không cần bộc lộ hay hành động ra ngoài là được.
- Nếu hành động ra ngoài thì... Nhìn anh ậm ờ tôi vẫn muốn trêu đùa mà tinh nghịch đáp lại.
- Thì....tiến tới đi.
- Bây giờ mới nhận ra, rãnh ngực cô cũng sâu đấy.
- Anh...biến thái. Tôi đỏ ửng mặt, đầu như muốn nổ ra, những lời như vậy thu vào tai thực không chịu nổi. Anh lại cười phá lên thoải mái, anh cũng không hiểu vì sao? Ở bên tôi anh mới là chính mình, được cười được khóc tự do không cần kiêng dè. Nhìn anh cười vui như vậy trong lòng cũng bớt đè nặng mà cười lên.
- Cô biết không? Tôi có yêu một người con gái. Anh tự dưng trầm xuống, tôi thì căng thẳng trong lòng mà nghe.
- Yêu đến tận lòng tận dạ. 22 năm qua, tôi yêu cô ấy, tôi không hối hận. Tôi nước mắt không nhịn được liền rơi lộp bộp giọt nặng giọt nhẹ. Tim như ngàn mũi dao cứa, túa máu.
- Lúc nhỏ rất đánh yêu, lớn lại càng xinh đẹp. Năng động đến thu hút người khác. Là một tiểu thư nhưng chưa bao giờ ra vẻ.
- Cô ấy chỉ có một khuyết điểm là không bao giờ giữ đôi chân mình tại chỗ, cho dù bản thân đang ở chỗ ấm áp vẫn không để tâm mà chạy đi khắp nơi....tôi rất tức giận. Càng nói, tay tôi càng mạnh mẽ bấu chặt, các khớp tay kêu răng rắc như thể muốn vỡ vụn ra.
- Thương bao nhiêu lại tuyệt vọng bấy nhiêu. 22 năm, đợi chờ và tìm kiếm. Thực không hối hận. Nước mắt rơi càng dữ dội. Lục phũ ngũ tạng như chết đi, cơ thể dần nhẹ bỡn.
- Cô nói xem, tôi rất ngu ngốc đúng không? 22 năm để người ta quay như chong chóng, bản thân lại vẫn ngu si mà thương nhớ.
- Không...không có. Anh không qu....quay như chong chóng.
- Sao lại không có chứ? Nghe lời an ủi này càng khiến tôi bận lòng.
- Anh còn yêu cô ấy nữa không? Tôi ôm niềm hy vọng như muốn vỡ oà lên.
- Còn hay không còn cũng như nhau. Lòng tôi như gào thét lên muốn nhảy vào lòng anh mà hùng hổ hét em yêu anh. Nhưng căn bản lại không thể làm điều đó. Khóc không ra nước mắt mà cười khổ nặng nề. Cứ như hiện tại đã tốt rồi đừng làm chuyện gì khiến anh đẩy tôi ra xa là được.
- Chúng ta đi ăn đêm đi. Tôi cười tươi như nở hoa mà kéo tay anh.
- Ăn đêm? Anh ngạc nhiên có chút khó hiểu mà nhíu mày. Tôi mặc kệ anh, kéo anh ra ngoài. Các nhân viên nhìn thấy anh đều sợ hãi mà cúi đầu chào. Đến trước cửa, tôi nhìn thấy chiếc xe BMW cứng nhắc liền quyệt miệng. Lại gần bảo vệ nói nhỏ to. Anh vẫn đứng đó mà nhìn theo. Đến khi chiếc xe của tôi ra ngoài, tôi mở cửa.
- Lên. mau...... Tôi đẩy anh vào trong cứ như hai người bạn mà cư xử. Tôi vòng qua bánh lái, phóng mạnh xe khiến cho anh nhìn tôi bằng con mắt khác mà thưởng thức.
- Bậc mấy? Tôi vừa nghe qua liền biết anh hỏi kỹ thuật đua xe liền vọt miệng trả lời chưa kịp suy nghĩ.
- Bậc A. Anh càng ngày càng thấy tôi thú vị mà khám phá.
Tôi phanh xe ở một quán ăn cũ kỹ, nhưng mùi thơm lại ngào ngạt khiến bao tử tôi cồn cào mà hối thúc anh xuống xe. Anh nhìn sơ không muốn vào tôi lại đẩy anh ngồi xuống.
- Chào quý khách.
- Cho cháu một xửng bánh bao hấp, hai tôm xào hạt điều, một tôm càng cay, một ghe xào me, ba xửng há cảo với một gà luộc chặt sẵn. Đây là quán mà tôi với Triền Lãm ưa lui đến vì vị món ăn rất đậm đà và bản sắc riêng nên khiến dư vị day dẳng. Anh ngồi đó nghe qua mà có chút kinh ngạc.
- Gọi nhiều như vậy, cô ăn hết sao? Tôi lè lưỡi mà cười tươi. Từng món ăn được bưng lên, tôi nhìn mà nuốt nước bọt ừng ực. Gắp một há cảo mềm mình nước bỏ vào dĩa của anh. Anh có chút gượng gạo gắp đưa vào miệng, nhìn sắc mặt anh biến đổi tốt lên, tôi càng đắc ý.
- Ngon không?
- Được. Anh dùng đũa gắp một bánh bao nhỏ đưa vào miệng.
- Quán Tiếu Mững này đã lâu đời, các món Trung Hoa rất đậm Đà và vừa miệng với khẩu vị của người Bắc Kinh. Tôi không ngại dơ tay, bốc vỏ một con tôm cay bỏ vào dĩa của anh, nhìn anh ăn ngon lành mà cảm thấy ngon miệng mình. Những lúc đi ăn với anh, anh đều gắp vào chén của tôi còn bản thân thì nhìn, bây giờ tôi mới biết được cảm giác đó như thế nào? Lại gắp thịt gà luộc cho anh mà nhìn. Anh vẫn không gấp gáp mà từ tốn ăn, luôn nhã nhặn trong mọi chuyện. Tôi bỏ vào miệng một há cảo, nước tràn ra, cắn sâu vào thì thịt béo, nêm nếm ngon khiến tôi muốn nếm thêm. Cả hai cùng ngồi ăn như vậy, đêm sương lạnh như vậy, cũng cảm thấy ấm áp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.