Chương 79: Tỉnh lại
Xing Xing
08/02/2019
Sau khi cấp cứu, bác sĩ lại một lần nữa cảm thấy kinh ngạc vì với tôi quá nhiều thứ kỳ lạ xảy ra, họ chưa từng trải qua hay thấy qua bao giờ. Trở lại phòng cũ, tôi vẫn nằm bất động như vậy. Anh đầu tóc rối bời mà ngồi xuống cầm tay tôi, anh sợ tôi sẽ như con gió mà lọt qua khẽ tay bay đi mất. Hơi ấm từ bàn tay anh phủ lên mu bàn tay tôi, từng giọt nước nóng ẩm lại rơi xuống. Anh đã khóc không biết bao nhiêu lần, làm lòng tôi lại đau đớn mà thở dốc, tôi chẳng thể mở mắt nhưng tự cảm thấy bản thân hình như đang trở lại tiến triển tốt hơn lúc trước. Anh nắm chặt, con ngươi hổ phách nhìn chằm chằm gương mặt trắng bệch nằm đó mà đau lòng.
- Thẩm Thẩm, 5 tháng đã trôi qua. Em biết không? Tôi chưa bao giờ bỏ rơi em, chỉ có em là bỏ rơi...tôi.
___________________________
*Vạch phân chia*
- Truy tìm Lâm Mẫn cho tôi, cả Hắc Phỉ diệt sạch, thời gian họ tự do cũng quá lâu.
- Vâng chủ nhân. Vũ Thuần gật đầu, ánh mắt tàn độc mà xoay đi.
___________________________
*Vạch phân chia*
Tôi thường thử nhúc nhích ngón tay như thường lệ hay mở mắt ra nhưng lại không thể. Tự dưng tôi cảm thấy, có một dòng năng lượng lớn chảy trong người. Não cũng bắt đầu hoạt động trở lại, mí mắt cũng không còn nặng trịch như mọi khi, tôi lim dim mở mắt, cảnh đầu tiên thấy được là dưới trần nhà sáng trưng, Bạch Kình Thần anh đang sử lý văn kiện ở góc phòng vô cùng yên lặng không một tiếng động, hình ảnh này đập vào mắt làm nổi nhớ nhung tăng lên mà trậc trào nước mắt. Nhìn anh tóc rối bời, xụp xoà quần áo nhưng vẫn không xấu đi. Râu mờ cũng hiện lên trên nhân trung càng khiến anh nam tính. Bọng mắt thâm quầng tiều tụy đến thương xót. Tôi cố gắng ngồi dậy nhưng vẫn không thể, nằm im sợ kích động đến anh. Bờ môi mỏng đẹp đẽ đôi lúc lẩm nhẩm con số nào đó hoặc suy tư mà miệt mài ghi chép. Gương mặt hoàn toàn nghiêm túc, đôi mắt nguy hiểm nheo lại, toàn bộ đều không qua mặt anh. Thấy anh đứng lên, tôi liền nhắm mắt. Anh lâu lâu lại đến kiểm tra tôi một lần làm lòng tôi ấm lên. Từng ngón tay thon dài vuốt ve sườn mặt mềm mịn của tôi mà xót xa. Vén sợi tóc mai ra sau tai mà ngồi cạnh giường. Đưa tay tôi áp lên ngực anh.
- Em có thể nghe được nhịp tim của tôi hay không? Nó đang đau đớn vì em. Đến bao giờ em mới tỉnh lại, một ngày không tỉnh tôi chờ em một ngày, một năm lại không thì tôi lại chờ một năm, mười năm, thậm chí hai mươi năm không tỉnh tôi vẫn cứ chờ em từng ấy năm hoặc cả đời...vẫn có thể. Vừa nghe như vậy, ngực lại quặn lên, nhói không chịu được, nước mắt lại rơi xuống, dòng thủy tinh cứ lặng lẽ rơi xuống ướt một mảng gối. Vì anh đã từng nhìn thấy qua nhiều lần, anh cứ tưởng mỗi lần như vậy là do tuyến lệ không tự chủ được mà tự hoạt động, nhưng đâu nghe vậy, đây là do tôi khóc thực sự. Anh vươn tai lau đi nhưng nó vẫn chảy. Tôi nhanh cầm lấy tay anh, mở mắt thật to nhìn anh yêu thương không rời. Anh đỏ ngầu mắt, ngạc nhiên đến ngây ngơ. Ánh mắt tôi đầy nước, hình ảnh anh trong mắt nhoè đi. Tôi cười tươi như hoa, anh liền ôm chặt tôi vào lòng, tôi như muốn tắt thở nhưng không nỡ phá hỏng hành động này. Đầu nhỏ của tôi phải với khó khăn mới gác được trên vai của anh mà thở hồng hộc, lồng ngực khó chịu không thôi.
- Thần,............ Tôi cứ gọi như vậy, một tiếng rồi lại hai tiếng, hai rồi lại ba, cứ gọi mãi không ngừng.
- Anh còn...giận em không? Anh lắc đầu, nước mắt ướt cả vai áo tôi.
- Thực xin lỗi. Là em không tốt với anh. Anh vẫn lắc đầu như vậy, vui mừng khôn xiết, khoé môi không giấu được mà cười tươi
- Em là có đi tìm anh đấy. Lần này, anh buông tôi ra nhìn tôi chằm chằm.
- Em luôn khiến người khác muốn điên lên. Tôi cười cười vẹo má anh, lau khoé mắt đỏ.
- Chủ tịch của tôi, anh mà cũng biết khóc sao? Tôi phải dọn đồ vì trời sắp sập tới nơi rồi. Cả hai người cùng khóc, cùng lau nước mắt cho nhau và cùng cười vui vẻ. Ánh trăng hôm nay đặc biệt to và sáng, chiếu xuống nhân gian, nơi hai chúng tôi trùng phùng. Tôi tự hỏi "Liệu sẽ có chuyện gì xảy ra nữa hay không?"
- Thẩm Thẩm, 5 tháng đã trôi qua. Em biết không? Tôi chưa bao giờ bỏ rơi em, chỉ có em là bỏ rơi...tôi.
___________________________
*Vạch phân chia*
- Truy tìm Lâm Mẫn cho tôi, cả Hắc Phỉ diệt sạch, thời gian họ tự do cũng quá lâu.
- Vâng chủ nhân. Vũ Thuần gật đầu, ánh mắt tàn độc mà xoay đi.
___________________________
*Vạch phân chia*
Tôi thường thử nhúc nhích ngón tay như thường lệ hay mở mắt ra nhưng lại không thể. Tự dưng tôi cảm thấy, có một dòng năng lượng lớn chảy trong người. Não cũng bắt đầu hoạt động trở lại, mí mắt cũng không còn nặng trịch như mọi khi, tôi lim dim mở mắt, cảnh đầu tiên thấy được là dưới trần nhà sáng trưng, Bạch Kình Thần anh đang sử lý văn kiện ở góc phòng vô cùng yên lặng không một tiếng động, hình ảnh này đập vào mắt làm nổi nhớ nhung tăng lên mà trậc trào nước mắt. Nhìn anh tóc rối bời, xụp xoà quần áo nhưng vẫn không xấu đi. Râu mờ cũng hiện lên trên nhân trung càng khiến anh nam tính. Bọng mắt thâm quầng tiều tụy đến thương xót. Tôi cố gắng ngồi dậy nhưng vẫn không thể, nằm im sợ kích động đến anh. Bờ môi mỏng đẹp đẽ đôi lúc lẩm nhẩm con số nào đó hoặc suy tư mà miệt mài ghi chép. Gương mặt hoàn toàn nghiêm túc, đôi mắt nguy hiểm nheo lại, toàn bộ đều không qua mặt anh. Thấy anh đứng lên, tôi liền nhắm mắt. Anh lâu lâu lại đến kiểm tra tôi một lần làm lòng tôi ấm lên. Từng ngón tay thon dài vuốt ve sườn mặt mềm mịn của tôi mà xót xa. Vén sợi tóc mai ra sau tai mà ngồi cạnh giường. Đưa tay tôi áp lên ngực anh.
- Em có thể nghe được nhịp tim của tôi hay không? Nó đang đau đớn vì em. Đến bao giờ em mới tỉnh lại, một ngày không tỉnh tôi chờ em một ngày, một năm lại không thì tôi lại chờ một năm, mười năm, thậm chí hai mươi năm không tỉnh tôi vẫn cứ chờ em từng ấy năm hoặc cả đời...vẫn có thể. Vừa nghe như vậy, ngực lại quặn lên, nhói không chịu được, nước mắt lại rơi xuống, dòng thủy tinh cứ lặng lẽ rơi xuống ướt một mảng gối. Vì anh đã từng nhìn thấy qua nhiều lần, anh cứ tưởng mỗi lần như vậy là do tuyến lệ không tự chủ được mà tự hoạt động, nhưng đâu nghe vậy, đây là do tôi khóc thực sự. Anh vươn tai lau đi nhưng nó vẫn chảy. Tôi nhanh cầm lấy tay anh, mở mắt thật to nhìn anh yêu thương không rời. Anh đỏ ngầu mắt, ngạc nhiên đến ngây ngơ. Ánh mắt tôi đầy nước, hình ảnh anh trong mắt nhoè đi. Tôi cười tươi như hoa, anh liền ôm chặt tôi vào lòng, tôi như muốn tắt thở nhưng không nỡ phá hỏng hành động này. Đầu nhỏ của tôi phải với khó khăn mới gác được trên vai của anh mà thở hồng hộc, lồng ngực khó chịu không thôi.
- Thần,............ Tôi cứ gọi như vậy, một tiếng rồi lại hai tiếng, hai rồi lại ba, cứ gọi mãi không ngừng.
- Anh còn...giận em không? Anh lắc đầu, nước mắt ướt cả vai áo tôi.
- Thực xin lỗi. Là em không tốt với anh. Anh vẫn lắc đầu như vậy, vui mừng khôn xiết, khoé môi không giấu được mà cười tươi
- Em là có đi tìm anh đấy. Lần này, anh buông tôi ra nhìn tôi chằm chằm.
- Em luôn khiến người khác muốn điên lên. Tôi cười cười vẹo má anh, lau khoé mắt đỏ.
- Chủ tịch của tôi, anh mà cũng biết khóc sao? Tôi phải dọn đồ vì trời sắp sập tới nơi rồi. Cả hai người cùng khóc, cùng lau nước mắt cho nhau và cùng cười vui vẻ. Ánh trăng hôm nay đặc biệt to và sáng, chiếu xuống nhân gian, nơi hai chúng tôi trùng phùng. Tôi tự hỏi "Liệu sẽ có chuyện gì xảy ra nữa hay không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.