Chương 100: Từ từ nhấm nháp dư vị những ngày thường (1)
Xing Xing
08/02/2019
Cứ như một giấc mộng dài, mọi thứ lại quay về nơi bắt đầu, chỉ có tôi luyến tiếc giữ chiếc chìa khoá kia cùng với chức vụ thư ký ngụ bên anh. Sớm đã định từ chức và gửi cho Ngưng Phị truyền lại nhưng vẫn là thôi đi. Việc đơn giản như vậy nhưng chính bản thân lại nhấc tay không nổi. Chính bản thân ngây ngốc trên giường lớn, nhìn ra phong lâm bên ngoài. Chiếc phòng này không còn hồng như ngày nào, đã được thay thế bởi màu xám nhạt màu, tính ra cũng có chút sáng và tôi xem nó là đơn giản nhất rồi. Nhưng có một thứ duy nhất chưa bao giờ biến đi là hương lài thoang thoảng, cứ ngửi đến, khoé mắt lại cay xè nhớ lại cảnh tưởng lúc đó. Đối mặt với anh - Bạch Kình Thần, ngay cả khiến bản thân đau lòng tôi cũng nói ra, Vũ Thuần dù sau nghĩ đi nghĩ lại vẫn là lo lắng cho chủ tử. Chính bản thân tôi cũng không hề mong anh bận tâm chuyện gì, nhưng chưa chắc gì hiểu được anh hay nhận thấy anh đang nghĩ gì? Chỉ có anh là luôn làm được điều đó. Nhìn tấm ảnh nhấp nháy trên màn hình, chính gương mặt anh đang ngủ say nhưng lại tuấn dật đến mê người. Nhớ nhung ngày càng không dứt được. Tấm màn trắng hiu quạnh đến khó coi, lung lay trước gió khiến tôi ôm vai bản thân mà cười nhạt. Vẫn là luôn nhớ tấm thân đơn chiếc kia cưỡi trên chiếc Ferrari điêu nghệ đến điên đảo, đầy ước vọng. Bờ môi bạc ngà ngà rượu và thuốc lá, cơ thể lạnh lẽo như hàn khí ăn vào huyết mật nhưng vẫn khiến tôi cảm thấy hơi ấm khi đến gần. Dựa vào lồng ngực đó cùng tận hưởng cả hai trái tim cùng đập một nhịp, hay những phúc giây vui vẻ trêu đùa anh. Mặc dù anh cao hơn tôi tận 2 cái đầu nhưng vẫn chưa bao giờ khiến tôi cảm thấy mình thấp hơn, thậm chí muốn hôn anh cũng thuận tiện được. Gương mặt anh lúc tôi ngoảnh đi chỉ còn tuyệt vọng chan chứa, nước mắt người đàn ông lấp lánh hơn người phụ nữ gấp ngàn lần nhưng lại rất khó khăn để rơi xuống....
____________________________
Hôm nay tôi quyết định tăng ca, nếu không cũng chẳng biết bản thân nên làm gì ngoài ngồi ngẩn người thừ ra như không hồn nhập thể. Cũng còn rất nhiều sổ sách chưa đụng tới nên cũng so ra đáng. Đang lúc ghi xem xét từng chi tiết trước khi duyệt thì liền vang lên tiếng gõ cửa. Tôi ngước mắt lên, tay vẫn không dừng lại. Thì ra là hắn - Phong Khuân, nhưng danh xưng lại quên mất. Thật là! Có chút lơ đễnh muốn đánh vào đầu bản thân mà tự độc thoại trách cứ. Liếc xuống tay hắn cầm hai ly cà phê bốc khói nghi ngút. Mắt thấy hắn đến gần, tôi càng muốn tỏ ra bận rộn hơn nên càng tăng tốc hơn.
- Cô là cố ý không nhìn đến tôi?
- Nào có, thực thất lễ quá. Hai tay chìa ra cười vui vẻ mà nhận lấy một ly nhưng hắn rụt tay lại làm tay tôi rơi khoảng không, có chút xấu hổ mà quay đi.
- Cho cô. Hắn lại đưa đến gần một lần nữa, tôi nhìn thấy thành ý hiện lên mặt mới gật đầu qua loa mà nhận lấy. Tốt nhất là tôi không nên có thái độ. Uống một ngụm liền thấy không thông vì cà phê này quá ngọt lại lỏng như nước lã. Chính bản thân nhận ra từ lúc nào khẩu vị cà phê lại y hệt anh, không lỏng cũng không đặc, đường 1 nửa vừa phải. Thầm mím môi mà nuốt tiếp, bắt buộc bản thân uống hết. Nhìn hắn đã sớm ngồi ở sopha mà tựa đầu. Nói ra, hắn cũng thuận mắt đấy nhưng tôi lại chẳng có tâm tư để ý. Nhúng vai, ngồi xuống làm tiếp nhưng một hồi lâu hắn vẫn như vậy, mắt vẫn nhắm tịt, không hề động đậy. Tôi có chút thấy kì lạ mà đến gần, còn đề phòng nhỏ nhẹ.
- Này, không nên ngủ ở đây đâu. Hắn vẫn im lặng, không buồn mở thị.
- Này. Đến gần mới ngửi thấy mùi rượu nồng nặc dường như hơi bị nhiều nhưng lúc đầu sao vẫn nhìn thấy hắn còn rất tỉnh táo? Chỉ là nhẹ nhàng hơn lúc trước, hèn chi, cứ thấy là lạ? Nhẹ lay lay người hắn, bỗng một lực đạo lớn cầm tôi lại, bản thân rơi hoàn toàn lên người hắn, hắn nhích người, nhìn thẳng vào mắt tôi. Tay chân tôi lại rụn rời mà chẳng còn sức chống cự. Mùi rượu lại xông lên thật khiến tôi nghẹt thở mà, có chút tránh mắt đi mà căng thẳng.
- Anh muốn gì, mau buông tôi ra.... chúng ta đang ở đâu? Anh chớ làm càng. Lần này khong tránh mà nhìn hắn bằng ánh mắt nghiêm nghị, hắn vẫn không để tâm đến mà ngày càng siết chặt khiến tôi xuýt xoa lên. Đột nhiên bờ môi hắn phủ lên môi tôi. Có chút bất ngờ mà trợn mắt, lợi dụng lúc này mà đẩy hắn, lại không một chút di chuyển được hắn. Có chút sợ hãi, trong nội tâm như muốn hét lên nhưng tiếng tăm lại chằng thể thoát ra yết hầu mà nghẹn lại. Chẳng ngờ, hắn lại buông ra, tôi không thèm nhìn đến nữa, được thả lỏng liền bật dậy mà chạy ra ngoài, càng xa càng tốt, hiện giờ bản thân chỉ nghĩ được cái đó thôi. Chạy khá xa ngoái lại nhìn, không thấy bóng dáng hắn tôi liền thở phào, cảm nhận được phía trước môi mình có chút đong đưa do rượu từ môi hắn mà truyền qua. Tôi nhanh lấy tay chà sát liên tục, một hồi mới ngừng lại mà cười vô thức, mình còn tưởng bản thân như cải lão hoàn đồng?
____________________________
Hôm nay tôi quyết định tăng ca, nếu không cũng chẳng biết bản thân nên làm gì ngoài ngồi ngẩn người thừ ra như không hồn nhập thể. Cũng còn rất nhiều sổ sách chưa đụng tới nên cũng so ra đáng. Đang lúc ghi xem xét từng chi tiết trước khi duyệt thì liền vang lên tiếng gõ cửa. Tôi ngước mắt lên, tay vẫn không dừng lại. Thì ra là hắn - Phong Khuân, nhưng danh xưng lại quên mất. Thật là! Có chút lơ đễnh muốn đánh vào đầu bản thân mà tự độc thoại trách cứ. Liếc xuống tay hắn cầm hai ly cà phê bốc khói nghi ngút. Mắt thấy hắn đến gần, tôi càng muốn tỏ ra bận rộn hơn nên càng tăng tốc hơn.
- Cô là cố ý không nhìn đến tôi?
- Nào có, thực thất lễ quá. Hai tay chìa ra cười vui vẻ mà nhận lấy một ly nhưng hắn rụt tay lại làm tay tôi rơi khoảng không, có chút xấu hổ mà quay đi.
- Cho cô. Hắn lại đưa đến gần một lần nữa, tôi nhìn thấy thành ý hiện lên mặt mới gật đầu qua loa mà nhận lấy. Tốt nhất là tôi không nên có thái độ. Uống một ngụm liền thấy không thông vì cà phê này quá ngọt lại lỏng như nước lã. Chính bản thân nhận ra từ lúc nào khẩu vị cà phê lại y hệt anh, không lỏng cũng không đặc, đường 1 nửa vừa phải. Thầm mím môi mà nuốt tiếp, bắt buộc bản thân uống hết. Nhìn hắn đã sớm ngồi ở sopha mà tựa đầu. Nói ra, hắn cũng thuận mắt đấy nhưng tôi lại chẳng có tâm tư để ý. Nhúng vai, ngồi xuống làm tiếp nhưng một hồi lâu hắn vẫn như vậy, mắt vẫn nhắm tịt, không hề động đậy. Tôi có chút thấy kì lạ mà đến gần, còn đề phòng nhỏ nhẹ.
- Này, không nên ngủ ở đây đâu. Hắn vẫn im lặng, không buồn mở thị.
- Này. Đến gần mới ngửi thấy mùi rượu nồng nặc dường như hơi bị nhiều nhưng lúc đầu sao vẫn nhìn thấy hắn còn rất tỉnh táo? Chỉ là nhẹ nhàng hơn lúc trước, hèn chi, cứ thấy là lạ? Nhẹ lay lay người hắn, bỗng một lực đạo lớn cầm tôi lại, bản thân rơi hoàn toàn lên người hắn, hắn nhích người, nhìn thẳng vào mắt tôi. Tay chân tôi lại rụn rời mà chẳng còn sức chống cự. Mùi rượu lại xông lên thật khiến tôi nghẹt thở mà, có chút tránh mắt đi mà căng thẳng.
- Anh muốn gì, mau buông tôi ra.... chúng ta đang ở đâu? Anh chớ làm càng. Lần này khong tránh mà nhìn hắn bằng ánh mắt nghiêm nghị, hắn vẫn không để tâm đến mà ngày càng siết chặt khiến tôi xuýt xoa lên. Đột nhiên bờ môi hắn phủ lên môi tôi. Có chút bất ngờ mà trợn mắt, lợi dụng lúc này mà đẩy hắn, lại không một chút di chuyển được hắn. Có chút sợ hãi, trong nội tâm như muốn hét lên nhưng tiếng tăm lại chằng thể thoát ra yết hầu mà nghẹn lại. Chẳng ngờ, hắn lại buông ra, tôi không thèm nhìn đến nữa, được thả lỏng liền bật dậy mà chạy ra ngoài, càng xa càng tốt, hiện giờ bản thân chỉ nghĩ được cái đó thôi. Chạy khá xa ngoái lại nhìn, không thấy bóng dáng hắn tôi liền thở phào, cảm nhận được phía trước môi mình có chút đong đưa do rượu từ môi hắn mà truyền qua. Tôi nhanh lấy tay chà sát liên tục, một hồi mới ngừng lại mà cười vô thức, mình còn tưởng bản thân như cải lão hoàn đồng?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.