Chương 103: Cảnh cáo
Thúy Hường
21/06/2022
(103)
Việc Lục Thiên Quân và Ngụy Hàn cùng nhau chia người ra tìm kiếm Tô Hy đã làm gián đoạn đi chuyện xử lý vụ việc quan trọng trước mắt là mỏ kim cương, tạm thời việc này được gác lại sang một bên. Hàn Nhi tuy không cam tâm cho lắm, nhưng sợ Lục Thiên Quân sẽ càng chán ghét mình nên cô ta cũng không dám nhiều mồm, chỉ đi theo hai người.
- Em cảm thấy, hai người đã gần như lục tung cả thành phố Cape Town này rồi nhưng vẫn không thấy người đâu. Nhỡ đâu không phải là ở thành phố này thì sao?
Giữa bầu không khí im lặng trong xe, cả Ngụy Hàn và Lục Thiên Quân đều đang trầm tư thì đột nhiên giọng nói của Hàn Nhi vang lên. Cô ta vừa nghịch điện thoại, vừa nói như thể rằng cô ta chỉ đang nói bừa một câu thôi. Nhưng câu nói này dường như đã thức tỉnh Lục Thiên Quân và Ngụy Hàn, cả hai nhìn nhau trong giây lát.
Thấy thái biểu cảm của hai người, Hàn Nhi chột dạ, vội vã giải thích thêm một câu:
- Em... chỉ đang đưa ra giả thiết thôi, có thể không chính xác...
- Ngụy tổng, anh tiếp tục cho người tìm trong thành phố nhé, còn tôi sẽ mở rộng sang những khu vực lân cận.
Không chờ Hàn Nhi có cơ hội nói hết câu, Lục Thiên Quân đã lập tức cắt ngang câu nói của cô ta. Ngụy Hàn gật đầu, gọi một cuộc điện thoại.
Hàn Nhi quay sang nhìn Lục Thiên Quân, giả bộ an ủi anh, nắm lấy bàn tay anh:
- Thiên Quân anh đừng lo, nhất định sẽ tìm thấy Tô Hy thôi mà.
Lục Thiên Quân ngay lập tức gạt tay của Hàn Nhi ra, cách xa cô ta một khoảng. Trong đôi mắt anh chỉ còn sự lạnh lùng, cự tuyệt. Anh lạnh giọng cảnh cáo cô ta:
- Hừ, tốt nhất đừng để tôi điều tra ra chuyện này có liên quan tới cô.
...
Trong thời gian bị giam ở đây, Tô Hy đã cố gắng nghĩ cách để với tới mảnh vỡ ở phía xa xa kia. Nhưng cô bị trói ở trên ghế, căn bản không thể cử động được. Nếu như cô vẫn cố chấp muốn với tới mảnh vỡ thì cả người và cả ghế sẽ cùng nhau đổ xuống, lúc đó bọn họ sẽ nghĩ là cô muốn bỏ trốn. Như vậy càng nguy hiểm, cô không thể đánh cược như vậy được. Với lại... chưa biết địa hình bên ngoài thế nào, cô vẫn nên kiên nhẫn thêm vậy.
Tô Hy lại từ bỏ ý định với lấy mảnh vỡ đó, cô nghỉ ngơi dưỡng sức. Cứ thế lại thêm một ngày trôi qua, Peter vẫn mang đồ ăn đến cho cô, nhưng lần này hắn có vẻ kín miệng hơn và cũng không nán lại nhiều.
Tô Hy biết rõ Peter đã có cảnh giác rồi, cô không thể trông cậy vào hắn được nữa.
- Này Peter, tôi muốn đi vệ sinh Tôi nhịn từ hôm qua tới giờ rồi, anh có thể châm trước cho tôi không?
Tô Hy ôm bụng nhăn mặt, dáng vẻ khổ sở vô cùng. Cô nhìn Peter, ánh mắt đáng thương cầu xin hắn.
Nhìn thế nào cũng cảm thấy biểu hiện của Tô Hy không giống như đang lừa gạt. Bắt gặp cảnh này khiến cho Peter có chút bối rối, hắn ban đầu làm ngơ đi, không đáp.
Tô Hy tiếp tục ôm bụng, nhăn nhó mặt mày lại, nước mắt rưng rưng:
- Dù sao tôi cũng đang ở đây rồi, tôi có thể giở trò gì được chứ? Anh giúp tôi đi có được không, bụng tôi thật sự rất đau.
Nhìn thấy Tô Hy khóc, Peter không thể làm ngơ được nữa. Trước giờ hắn ghét nhất là nhìn thấy phụ nữ khóc, với lại hắn chưa từng có kinh nghiệm dỗ dành phụ nữ bao giờ.
Peter nhìn Tô Hy, e hèm một tiếng, hắng giọng:
- Được rồi, nín đi, tôi đưa cô đi vệ sinh là được chứ gì?
Hai mắt Tô Hy lập tức sáng lên, nhưng nhanh chóng được cô che giấu đi. Cô bày ra vẻ mặt vô hại, yếu ớt gật đầu:
- Cảm ơn anh, Peter!
...
Chuyện Ngụy Ni mang thai, tạm thời chỉ có mình Ngụy Thương biết. Ở nhà, cô đặc biệt ăn nhiều hơn, lại còn thèm những món ăn mà trước đây cô chưa từng ăn. Thương em, Ngụy Thương thành chạy chỗ này chỗ nọ để mua đồ ăn. Ngụy Ni đã bắt anh đã hứa sẽ không tìm Lục Thiên Viễn để làm khó nữa, cho nên anh cũng đành bó tay thôi.
Trong bữa ăn, bà Ngụy tinh ý nhận ra sự khác thường của Ngụy Ni, nghi hoặc hỏi:
- Tiểu Ni, con làm sao vậy, dạo này tự nhiên ăn nhiều lên. Trước đây con có vậy đâu?
Ngụy Ni chột dạ, cô lập tức liếc nhìn Ngụy Thương một cái thật nhanh, ra ánh mắt cầu cứu anh. Nhưng Ngụy Thương còn chưa kịp cất giọng thì ông Ngụy Ông Ngụy đã nói lại:
- Bà này buồn cười nhỉ, con nó ăn nhiều hơn thì phải mừng mới đúng chứ, ở đây mà thắc mắc cái gì?
Rồi ông ấy quay sang Ngụy Ni, gắp thêm đồ ăn cho cô. Biết rõ bố mẹ vô cùng yêu thương và chiều chuộng mình, giờ đây cô lại giấu bố mẹ chuyện động trời như vậy, cô cảm thấy có lỗi với bố mẹ quá.
Ngụy Ni khẽ cụp mi mắt xuống, sống mũi cay cay, cô run run đáp:
- Dạ...
Phụ nữ có thai thường rất nhạy cảm, dễ bị xúc động. Ngụy Thương lo lắng mọi chuyện bị bại lộ, liền lên tiếng nói sang vấn đề khác:
- Bố, mẹ, lần này anh cả đi Nam Phi đã được vài ngày rồi mà không có tin tức gì, không biết mọi chuyện ở bên đó có thuận lợi không nữa.
Thật hiếm khi đứa con thứ hai bảo bối của họ quan tâm tới chuyện công ty, cả ông bà Ngụy đều vui mừng không tả xiết.
- Con đó, ngày mai tới công ty làm việc đi. Dù sao một mình A Hàn cũng không thể quán xuyến được hết công việc được.
Ngụy Thương nghe xong câu này, thầm khóc ròng trong lòng. Nhưng mà thôi, vì em gái, anh trai đây sẽ hy sinh một chút vậy.
Việc Lục Thiên Quân và Ngụy Hàn cùng nhau chia người ra tìm kiếm Tô Hy đã làm gián đoạn đi chuyện xử lý vụ việc quan trọng trước mắt là mỏ kim cương, tạm thời việc này được gác lại sang một bên. Hàn Nhi tuy không cam tâm cho lắm, nhưng sợ Lục Thiên Quân sẽ càng chán ghét mình nên cô ta cũng không dám nhiều mồm, chỉ đi theo hai người.
- Em cảm thấy, hai người đã gần như lục tung cả thành phố Cape Town này rồi nhưng vẫn không thấy người đâu. Nhỡ đâu không phải là ở thành phố này thì sao?
Giữa bầu không khí im lặng trong xe, cả Ngụy Hàn và Lục Thiên Quân đều đang trầm tư thì đột nhiên giọng nói của Hàn Nhi vang lên. Cô ta vừa nghịch điện thoại, vừa nói như thể rằng cô ta chỉ đang nói bừa một câu thôi. Nhưng câu nói này dường như đã thức tỉnh Lục Thiên Quân và Ngụy Hàn, cả hai nhìn nhau trong giây lát.
Thấy thái biểu cảm của hai người, Hàn Nhi chột dạ, vội vã giải thích thêm một câu:
- Em... chỉ đang đưa ra giả thiết thôi, có thể không chính xác...
- Ngụy tổng, anh tiếp tục cho người tìm trong thành phố nhé, còn tôi sẽ mở rộng sang những khu vực lân cận.
Không chờ Hàn Nhi có cơ hội nói hết câu, Lục Thiên Quân đã lập tức cắt ngang câu nói của cô ta. Ngụy Hàn gật đầu, gọi một cuộc điện thoại.
Hàn Nhi quay sang nhìn Lục Thiên Quân, giả bộ an ủi anh, nắm lấy bàn tay anh:
- Thiên Quân anh đừng lo, nhất định sẽ tìm thấy Tô Hy thôi mà.
Lục Thiên Quân ngay lập tức gạt tay của Hàn Nhi ra, cách xa cô ta một khoảng. Trong đôi mắt anh chỉ còn sự lạnh lùng, cự tuyệt. Anh lạnh giọng cảnh cáo cô ta:
- Hừ, tốt nhất đừng để tôi điều tra ra chuyện này có liên quan tới cô.
...
Trong thời gian bị giam ở đây, Tô Hy đã cố gắng nghĩ cách để với tới mảnh vỡ ở phía xa xa kia. Nhưng cô bị trói ở trên ghế, căn bản không thể cử động được. Nếu như cô vẫn cố chấp muốn với tới mảnh vỡ thì cả người và cả ghế sẽ cùng nhau đổ xuống, lúc đó bọn họ sẽ nghĩ là cô muốn bỏ trốn. Như vậy càng nguy hiểm, cô không thể đánh cược như vậy được. Với lại... chưa biết địa hình bên ngoài thế nào, cô vẫn nên kiên nhẫn thêm vậy.
Tô Hy lại từ bỏ ý định với lấy mảnh vỡ đó, cô nghỉ ngơi dưỡng sức. Cứ thế lại thêm một ngày trôi qua, Peter vẫn mang đồ ăn đến cho cô, nhưng lần này hắn có vẻ kín miệng hơn và cũng không nán lại nhiều.
Tô Hy biết rõ Peter đã có cảnh giác rồi, cô không thể trông cậy vào hắn được nữa.
- Này Peter, tôi muốn đi vệ sinh Tôi nhịn từ hôm qua tới giờ rồi, anh có thể châm trước cho tôi không?
Tô Hy ôm bụng nhăn mặt, dáng vẻ khổ sở vô cùng. Cô nhìn Peter, ánh mắt đáng thương cầu xin hắn.
Nhìn thế nào cũng cảm thấy biểu hiện của Tô Hy không giống như đang lừa gạt. Bắt gặp cảnh này khiến cho Peter có chút bối rối, hắn ban đầu làm ngơ đi, không đáp.
Tô Hy tiếp tục ôm bụng, nhăn nhó mặt mày lại, nước mắt rưng rưng:
- Dù sao tôi cũng đang ở đây rồi, tôi có thể giở trò gì được chứ? Anh giúp tôi đi có được không, bụng tôi thật sự rất đau.
Nhìn thấy Tô Hy khóc, Peter không thể làm ngơ được nữa. Trước giờ hắn ghét nhất là nhìn thấy phụ nữ khóc, với lại hắn chưa từng có kinh nghiệm dỗ dành phụ nữ bao giờ.
Peter nhìn Tô Hy, e hèm một tiếng, hắng giọng:
- Được rồi, nín đi, tôi đưa cô đi vệ sinh là được chứ gì?
Hai mắt Tô Hy lập tức sáng lên, nhưng nhanh chóng được cô che giấu đi. Cô bày ra vẻ mặt vô hại, yếu ớt gật đầu:
- Cảm ơn anh, Peter!
...
Chuyện Ngụy Ni mang thai, tạm thời chỉ có mình Ngụy Thương biết. Ở nhà, cô đặc biệt ăn nhiều hơn, lại còn thèm những món ăn mà trước đây cô chưa từng ăn. Thương em, Ngụy Thương thành chạy chỗ này chỗ nọ để mua đồ ăn. Ngụy Ni đã bắt anh đã hứa sẽ không tìm Lục Thiên Viễn để làm khó nữa, cho nên anh cũng đành bó tay thôi.
Trong bữa ăn, bà Ngụy tinh ý nhận ra sự khác thường của Ngụy Ni, nghi hoặc hỏi:
- Tiểu Ni, con làm sao vậy, dạo này tự nhiên ăn nhiều lên. Trước đây con có vậy đâu?
Ngụy Ni chột dạ, cô lập tức liếc nhìn Ngụy Thương một cái thật nhanh, ra ánh mắt cầu cứu anh. Nhưng Ngụy Thương còn chưa kịp cất giọng thì ông Ngụy Ông Ngụy đã nói lại:
- Bà này buồn cười nhỉ, con nó ăn nhiều hơn thì phải mừng mới đúng chứ, ở đây mà thắc mắc cái gì?
Rồi ông ấy quay sang Ngụy Ni, gắp thêm đồ ăn cho cô. Biết rõ bố mẹ vô cùng yêu thương và chiều chuộng mình, giờ đây cô lại giấu bố mẹ chuyện động trời như vậy, cô cảm thấy có lỗi với bố mẹ quá.
Ngụy Ni khẽ cụp mi mắt xuống, sống mũi cay cay, cô run run đáp:
- Dạ...
Phụ nữ có thai thường rất nhạy cảm, dễ bị xúc động. Ngụy Thương lo lắng mọi chuyện bị bại lộ, liền lên tiếng nói sang vấn đề khác:
- Bố, mẹ, lần này anh cả đi Nam Phi đã được vài ngày rồi mà không có tin tức gì, không biết mọi chuyện ở bên đó có thuận lợi không nữa.
Thật hiếm khi đứa con thứ hai bảo bối của họ quan tâm tới chuyện công ty, cả ông bà Ngụy đều vui mừng không tả xiết.
- Con đó, ngày mai tới công ty làm việc đi. Dù sao một mình A Hàn cũng không thể quán xuyến được hết công việc được.
Ngụy Thương nghe xong câu này, thầm khóc ròng trong lòng. Nhưng mà thôi, vì em gái, anh trai đây sẽ hy sinh một chút vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.