Chương 91: Như có thần giao cách cảm
Thúy Hường
21/06/2022
(91)
Qua một hồi được Tô Hy an ủi, Ngụy Ni cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Cô và cô ấy im lặng nhìn nhau, rồi lại cười với nhau. Trùng hợp ở chỗ là cả hai đều dính vào người nhà họ Lục, tâm tư đều khó đoán như nhau. Nhưng biết làm sao bây giờ, tình yêu tự đến mà không báo trước mà. Đó đều không nằm trong sự kiểm soát của hai người.
Ngụy Ni nắm lấy tay Tô Hy, nói:
- Đêm nay ở lại ngủ với mình đi, chán quá.
Tô Hy không chút do dự suy nghĩ gì, liền mỉm cười đáp lại:
- Ừm, vậy để mình báo trước với Thiên Quân một tiếng đã.
Mấy ngày nay Tô Hy và Lục Thiên Quân không nói chuyện với nhau, cũng tính là chiến tranh lạnh. Hôm nay khó khăn lắm cả hai mới bình thường lại với nhau, nhưng Ngụy Ni lúc này thực sự đang cần cô, cô không thể bỏ mặc cô ấy được.
Tô Hy ngại gọi điện nên nhắn cho Lục Thiên Quân một dòng tin nhắn:
"Thiên Quân, hôm nay em ở lại nhà của Ngụy Ni, xin lỗi anh nha."
Vừa mới gửi tin nhắn đi được một phút, Lục Thiên Quân đã gọi điện lại cho cô. Cô cảm thấy có chút khẩn trương, liền đi xa xa một chút rồi nghe điện thoại:
- Thiên Quân, em...
Tô Hy ngập ngừng, sợ rằng Lục Thiên Quân sẽ giận mình nên cô chỉ nói lí nhí trong miệng. Nhưng nghe giọng điệu của Lục Thiên Quân lại không giống như anh đang giận:
- Có chuyện gì xảy ra sao, bên em vẫn ổn chứ?
Tô Hy khẽ thở phào nhẹ nhõm, ủ rũ đáp:
- Vâng, Ngụy Ni xảy ra chút chuyện, em ở lại an ủi cô ấy. Đêm nay em sẽ không về đâu, anh không cần chờ em nha.
Tô Hy cũng biết như vậy là thiệt thòi cho Lục Thiên Quân, khó khăn lắm cả hai mới bình thường trở lại, nhưng cô lại bỏ mặc anh như thế. Thôi vậy, ngày mai bù đắp cho anh sau.
Thấy đầu dây bên kia Lục Thiên Quân đang trầm mặc gì đó, Tô Hy khẽ cắn môi, e dè nói tiếp:
- Ngày mai... em bù đắp lại cho anh nhé! Anh thích làm thế nào, cũng được...
Lục Thiên Quân bật cười, thở dài một cái, anh cất giọng yêu chiều:
- Ngốc quá! Anh chỉ đang lo em bị lạ giường, không ngủ ngon được thôi.
Câu này của Lục Thiên Quân khiến cho Tô Hy ngỡ ngàng. Phải, cô bị chứng lạ giường không ngủ được, ngày đầu ngủ ở biệt thự của anh, cô cũng vậy. Nhưng về sau mỗi đêm đều có anh ở bên, cô dần dần cũng ngủ ngon hơn, tới nỗi cô quên mất mình bị chứng lạ giường không ngủ được. Thì ra ban nãy anh trầm mặc là vì lo lắng cho cô sao?
Tô Hy mỉm cười hạnh phúc, trong lòng như được rót thêm mật ngọt, ngọt ngào vô cùng. Cô vô dụng hỏi lại:
- Thế... làm thế nào bây giờ?
Lục Thiên Quân cười, giọng cười của anh như bật ra từ cổ họng, trầm thấp mà dễ nghe. Anh ngay cả lúc cười cũng gợi cảm như vậy, sao cô có thể chống đỡ nổi đây?
- Em có mang theo tai nghe không?
- Á?
Sao tự nhiên lại nhắc tới tai nghe chứ? Tô Hy tỏ ra khó hiểu, nhưng vẫn gật gật đầu:
- Có ạ.
Trong túi áo khoác của cô lúc nào cũng mang theo tai nghe, tại cô quen với việc nghe nhạc không lời để tập trung làm việc hơn ý.
Lục Thiên Quân nhẹ nhàng giải thích thêm mấy chữ:
- Đeo vào đi, anh hát cho em ngủ!
Á?
Tô Hy lại thêm một phen giật mình hốt hoảng...
Lục Thiên Quân vừa nói hát để ru cô ngủ sao, hay là cô đã nghe nhầm vậy? Người như anh mà cũng biết nói mấy lời đường mật như vậy, quả là có sức sát thương rất lớn nha. Từ nhỏ tới lớn cô chỉ được mẹ ru ngủ thôi, nay được cả người đàn ông mình yêu thương hát cho nghe, cô vô cùng phấn khích, hạnh phúc.
Tô Hy cười híp mắt, gật đầu. Không biết vị Lục tổng cao cao tại thượng này, bộ dáng lúc hát ru người ta sẽ như thế nào nhỉ? Qua việc nghe giọng nói của anh cô có thể nhận ra rằng giọng của anh rất hay, trầm ấm mà mang lại cho cô một cảm giác an toàn tuyệt đối. Không biết lúc hát, sẽ có giọng thế nào?
Tô Hy đã đi lấy tai nghe cắm vào điện thoại, hí hửng qua trở lại giường. Ngụy Ni thấy cô cười tủm tỉm, cô ấy liền nheo mắt lại nhìn cô, cười mờ ám:
- Có chuyện gì mà khiến cho Tiểu Hy Hy nhà ta vui mừng như vậy?
Tô Hy nhún vai, tỏ ý không muốn rải cơm cún cho người vừa mới thất tình. Ngụy Ni sau khi khóc xong cũng cảm thấy tâm trạng mình ổn định hơn nhiều, thấy cô không có ý kể ra nên cô ấy không miễn cưỡng hỏi nữa. Cô ấy ngáp ngủ rồi nhắm mắt lại, lười nhác nói:
- Thôi, mình ngủ đây. Cậu ngủ ngon nha!
- Ngủ ngon!
Giường ngủ của Ngụy Ni rất lớn, hai người nằm vào vẫn còn cảm thấy rộng một khoảng. Tô Hy khẽ xoay người sang một bên, chờ đợi Lục Thiên Quân. Như có thần giao cách cảm, anh rất hiểu ý cô, bắt đầu hát.
Lục Thiên Quân hát bài "Chúc bé ngủ ngon", Tô Hy vừa nghe vừa cảm thấy lòng mình nở hoa. Quả nhiên Lục Thiên Quân vẫn luôn coi cô là bé con, coi cô như con nít vậy đó. Ai mà đi hát bài chúc bé ngủ ngon chứ? Cô cứ nghĩ, anh sẽ hát mấy bài tình yêu sến sẩm kia cơ.
Nhưng mà, hát bài này cũng không đến nỗi tệ...
Giọng hát của anh không được gọi là xuất sắc như những ca sĩ nổi tiếng, nhưng thực sự nghe rất hay, rất êm tai. Cô liền lén ghi âm lại cuộc gọi này, ghi âm giọng hát ru ngủ của anh, để sau này mỗi khi lạ giường cô đều bật bài hát của anh lên nghe. Như vậy, cô sẽ ngủ rất ngon.
Ở đâu có Lục Thiên Quân thì Tô Hy đều sẽ có được cảm giác an toàn tuyệt đối, cho nên anh hát ru cho cô được một lúc, cô đã bắt đầu ngủ say rồi. Nghe thấy hơi thở đều đặn của cô truyền qua điện thoại, trái tim anh lại ngứa ngáy như có một sợi lồng tơ mềm mại, nhẹ nhàng vẩy qua.
Hơi thở của cô cũng dịu dàng và ngọt ngào như cơ thể cô vậy, khiến cho Lục Thiên Quân lưu luyến không thôi. Nếu như lúc này cô ở bên cạnh anh, anh nhất định sẽ ôm cô thật chặt, mãi mãi không buông. Cảm giác này dường như vẫn chưa đủ, thậm chí anh còn muốn nhét cô vào trong túi, để đi đâu cũng có thể mang cô đi theo, nhìn thấy cô mọi lúc mọi nơi.
Lục Thiên Quân không có tắt máy mà giữ nguyên đó, cười nhẹ một cái, anh cũng nhắm mắt đi ngủ. Kì diệu thật, anh mới chợp mắt một chút thôi đã cảm thấy buồn ngủ rồi. Như có cô ở bên cạnh, anh ngủ rất ngon, cũng không gặp phải ác mộng nào.
Ở gian phòng bên cạnh, Ngụy Thương không ngủ được. Đêm nay Tô Hy lại xuất hiện trong nhà anh, còn ngủ với em gái anh. Sau những tháng ngày không gặp lại nhau, nhìn cô lại xinh đẹp hơn rồi.
Biết rõ trong lòng Tô Hy đã có người khác, nhưng Ngụy Thương vẫn hy vọng, vẫn mong muốn có thể được phép theo đuổi cô. Ngay từ lần đầu gặp cô, anh đã thích cô từ ngay cái nhìn đầu tiên rồi. Cô nổi bật giữa đám đông, khác xa so với những người khác. Bề ngoài lạnh lùng ít nói nhưng bên trong lại là dáng vẻ yếu đuối, thuần khiết, khiến cho người ta chỉ muốn cất giấu đi, nâng niu và bảo vệ.
Vì sao, anh lại gặp cô muộn hơn như vậy chứ?
Ngụy Thương quay người đi, không ngủ được mà chỉ lẳng lặng suy nghĩ về Tô Hy, nghĩ không ngừng.
...
Biệt thự Lục gia...
Nửa đêm, Lục Thiên Viễn trở về nhà trong bộ dạng say nhèm. Từ khi anh đủ 18 tuổi thì bố mẹ không còn quản nghiêm ngặt như lúc còn nhỏ nữa, cho nên lúc trở về nhà anh cũng không ồn ào quấy rầy mọi người đi ngủ.
Trong biệt thự lác đác còn mấy người giúp việc sống ở tầng dưới là chưa ngủ hẳn, quản gia nhìn thấy bộ dạng này của Lục Thiên Viễn thì hốt hoảng, dìu anh về phòng. Ông ấy đã làm việc ở đây nhiều năm, gắn bó với người của Lục gia như người nhà. Chứng kiến Lục Thiên Quân và Lục Thiên Viễn lớn lên, đương nhiên ông ấy cũng coi hai người như con ruột của mình vậy.
Quản gia bước xuống tầng dưới, gọi một cô giúp việc nấu trà giải rượu cho Lục Thiên Viễn. Ông ấy cẩn thận dặn dò:
- Nhị thiếu gia đang say, nấu xong trà giải rượu thì mang lên cho cậu ấy, không được quấy rầy, nghe chưa?
- Vâng...
Nữ giúp việc có chút khẩn trương hốt hoảng, vội vã chạy vào bếp nấu trà giải rượu. Cô ấy tên là A Lan, là nữ giúp việc trẻ tuổi nhất mới tới đây làm việc, lần đầu tiên được giao nhiệm vụ vào nửa đêm như vậy cũng cảm thấy có chút lo lắng.
Nhưng quản gia Trần đã nói vậy rồi, A Lan không thể không nghe theo. Nấu xong trà giải rượu, A Lan mang lên phòng cho Lục Thiên Viễn. Biệt thự Lục gia rất rộng lớn, mỗi gian phòng lại ở một tầng riêng, cách âm rất tốt nên giờ này cũng không lo làm ồn tới mọi người khác trong nhà.
Cửa phòng không khoá, A Lan chậm rãi mở cửa ra và đặt trà giải rượu xuống bàn. Nhìn Lục Thiên Viễn say nên ngủ không biết trời đất là gì, A Lan lại không biết nên làm thế nào. Quản gia Trần bảo nấu trà giải rượu, nhưng nhị thiếu gia không tỉnh thì uống kiểu gì chứ?
A Lan hít một hơi thật sâu, lấy hết dũng khí để lay người Lục Thiên Viễn, nhỏ giọng gọi:
- Nhị thiếu gia, tôi mang trà giải rượu tới cho cậu ạ.
Lục Thiên Viễn hơi động đậy, lờ đờ mở mắt ra, nhìn sang A Lan. A Lan hốt hoảng, vội vã lùi lại một bước. Có lẽ cô cũng không ngờ rằng Lục Thiên Viễn lại dễ dàng mở mắt như thế, hơn nữa... anh có một đôi mắt rất đẹp khiến cho A Lan không dám nhìn quá lâu, sợ rằng sẽ mê đắm vào nó.
Tự biết thân phận của mình chỉ là người hầu thấp hèn, A Lan chẳng dám mơ tưởng hão huyền gì cả. Lục Thiên Viễn đã tỉnh rồi thì cô cũng mau chóng rời đi thôi, quản gia Trần nói không được làm phiền tới anh mà.
Nhưng A Lan mới xoay người bước được một bước thì đột ngột từ phía sau có một thân thể cao lớn ôm chầm lấy mình, mùi rượu nồng nặc xộc vào mũi khiến cho A Lan nhíu mày, choáng váng. Cô hốt hoảng giãy giụa nhưng dường như càng bị ôm chặt hơn, chất giọng say nhèm của Lục Thiên Viễn vang lên bên tai:1
- Cô là ai, là Tô Hy hay là Ngụy Ni? Hai người bớt ám tôi đi có được không?
Lúc say, Lục Thiên Viễn gần như chẳng biết trời đất là gì mà lên tiếng chất vấn, tố cáo.
Anh luôn tự nhủ rằng sẽ chôn giấu tình cảm của mình với Tô Hy thật là kĩ, anh sẽ không bao giờ động lòng với một ai khác ngoài Tô Hy. Nhưng Ngụy Ni lại xuất hiện, khiến cho anh rối lòng. Sau đêm đó, anh gần như là luôn tìm cách chạy trốn, phủ nhận sự thật rằng anh đã từng cùng với Ngụy Ni.
Hôm nay Ngụy Ni lại chủ động gọi điện tới, thực sự khiến cho Lục Thiên Viễn vô cùng khó chịu, trong lòng rối bời không thôi. Càng khó chịu, anh càng uống nhiều hơn, không kiểm soát được.
Qua một hồi được Tô Hy an ủi, Ngụy Ni cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Cô và cô ấy im lặng nhìn nhau, rồi lại cười với nhau. Trùng hợp ở chỗ là cả hai đều dính vào người nhà họ Lục, tâm tư đều khó đoán như nhau. Nhưng biết làm sao bây giờ, tình yêu tự đến mà không báo trước mà. Đó đều không nằm trong sự kiểm soát của hai người.
Ngụy Ni nắm lấy tay Tô Hy, nói:
- Đêm nay ở lại ngủ với mình đi, chán quá.
Tô Hy không chút do dự suy nghĩ gì, liền mỉm cười đáp lại:
- Ừm, vậy để mình báo trước với Thiên Quân một tiếng đã.
Mấy ngày nay Tô Hy và Lục Thiên Quân không nói chuyện với nhau, cũng tính là chiến tranh lạnh. Hôm nay khó khăn lắm cả hai mới bình thường lại với nhau, nhưng Ngụy Ni lúc này thực sự đang cần cô, cô không thể bỏ mặc cô ấy được.
Tô Hy ngại gọi điện nên nhắn cho Lục Thiên Quân một dòng tin nhắn:
"Thiên Quân, hôm nay em ở lại nhà của Ngụy Ni, xin lỗi anh nha."
Vừa mới gửi tin nhắn đi được một phút, Lục Thiên Quân đã gọi điện lại cho cô. Cô cảm thấy có chút khẩn trương, liền đi xa xa một chút rồi nghe điện thoại:
- Thiên Quân, em...
Tô Hy ngập ngừng, sợ rằng Lục Thiên Quân sẽ giận mình nên cô chỉ nói lí nhí trong miệng. Nhưng nghe giọng điệu của Lục Thiên Quân lại không giống như anh đang giận:
- Có chuyện gì xảy ra sao, bên em vẫn ổn chứ?
Tô Hy khẽ thở phào nhẹ nhõm, ủ rũ đáp:
- Vâng, Ngụy Ni xảy ra chút chuyện, em ở lại an ủi cô ấy. Đêm nay em sẽ không về đâu, anh không cần chờ em nha.
Tô Hy cũng biết như vậy là thiệt thòi cho Lục Thiên Quân, khó khăn lắm cả hai mới bình thường trở lại, nhưng cô lại bỏ mặc anh như thế. Thôi vậy, ngày mai bù đắp cho anh sau.
Thấy đầu dây bên kia Lục Thiên Quân đang trầm mặc gì đó, Tô Hy khẽ cắn môi, e dè nói tiếp:
- Ngày mai... em bù đắp lại cho anh nhé! Anh thích làm thế nào, cũng được...
Lục Thiên Quân bật cười, thở dài một cái, anh cất giọng yêu chiều:
- Ngốc quá! Anh chỉ đang lo em bị lạ giường, không ngủ ngon được thôi.
Câu này của Lục Thiên Quân khiến cho Tô Hy ngỡ ngàng. Phải, cô bị chứng lạ giường không ngủ được, ngày đầu ngủ ở biệt thự của anh, cô cũng vậy. Nhưng về sau mỗi đêm đều có anh ở bên, cô dần dần cũng ngủ ngon hơn, tới nỗi cô quên mất mình bị chứng lạ giường không ngủ được. Thì ra ban nãy anh trầm mặc là vì lo lắng cho cô sao?
Tô Hy mỉm cười hạnh phúc, trong lòng như được rót thêm mật ngọt, ngọt ngào vô cùng. Cô vô dụng hỏi lại:
- Thế... làm thế nào bây giờ?
Lục Thiên Quân cười, giọng cười của anh như bật ra từ cổ họng, trầm thấp mà dễ nghe. Anh ngay cả lúc cười cũng gợi cảm như vậy, sao cô có thể chống đỡ nổi đây?
- Em có mang theo tai nghe không?
- Á?
Sao tự nhiên lại nhắc tới tai nghe chứ? Tô Hy tỏ ra khó hiểu, nhưng vẫn gật gật đầu:
- Có ạ.
Trong túi áo khoác của cô lúc nào cũng mang theo tai nghe, tại cô quen với việc nghe nhạc không lời để tập trung làm việc hơn ý.
Lục Thiên Quân nhẹ nhàng giải thích thêm mấy chữ:
- Đeo vào đi, anh hát cho em ngủ!
Á?
Tô Hy lại thêm một phen giật mình hốt hoảng...
Lục Thiên Quân vừa nói hát để ru cô ngủ sao, hay là cô đã nghe nhầm vậy? Người như anh mà cũng biết nói mấy lời đường mật như vậy, quả là có sức sát thương rất lớn nha. Từ nhỏ tới lớn cô chỉ được mẹ ru ngủ thôi, nay được cả người đàn ông mình yêu thương hát cho nghe, cô vô cùng phấn khích, hạnh phúc.
Tô Hy cười híp mắt, gật đầu. Không biết vị Lục tổng cao cao tại thượng này, bộ dáng lúc hát ru người ta sẽ như thế nào nhỉ? Qua việc nghe giọng nói của anh cô có thể nhận ra rằng giọng của anh rất hay, trầm ấm mà mang lại cho cô một cảm giác an toàn tuyệt đối. Không biết lúc hát, sẽ có giọng thế nào?
Tô Hy đã đi lấy tai nghe cắm vào điện thoại, hí hửng qua trở lại giường. Ngụy Ni thấy cô cười tủm tỉm, cô ấy liền nheo mắt lại nhìn cô, cười mờ ám:
- Có chuyện gì mà khiến cho Tiểu Hy Hy nhà ta vui mừng như vậy?
Tô Hy nhún vai, tỏ ý không muốn rải cơm cún cho người vừa mới thất tình. Ngụy Ni sau khi khóc xong cũng cảm thấy tâm trạng mình ổn định hơn nhiều, thấy cô không có ý kể ra nên cô ấy không miễn cưỡng hỏi nữa. Cô ấy ngáp ngủ rồi nhắm mắt lại, lười nhác nói:
- Thôi, mình ngủ đây. Cậu ngủ ngon nha!
- Ngủ ngon!
Giường ngủ của Ngụy Ni rất lớn, hai người nằm vào vẫn còn cảm thấy rộng một khoảng. Tô Hy khẽ xoay người sang một bên, chờ đợi Lục Thiên Quân. Như có thần giao cách cảm, anh rất hiểu ý cô, bắt đầu hát.
Lục Thiên Quân hát bài "Chúc bé ngủ ngon", Tô Hy vừa nghe vừa cảm thấy lòng mình nở hoa. Quả nhiên Lục Thiên Quân vẫn luôn coi cô là bé con, coi cô như con nít vậy đó. Ai mà đi hát bài chúc bé ngủ ngon chứ? Cô cứ nghĩ, anh sẽ hát mấy bài tình yêu sến sẩm kia cơ.
Nhưng mà, hát bài này cũng không đến nỗi tệ...
Giọng hát của anh không được gọi là xuất sắc như những ca sĩ nổi tiếng, nhưng thực sự nghe rất hay, rất êm tai. Cô liền lén ghi âm lại cuộc gọi này, ghi âm giọng hát ru ngủ của anh, để sau này mỗi khi lạ giường cô đều bật bài hát của anh lên nghe. Như vậy, cô sẽ ngủ rất ngon.
Ở đâu có Lục Thiên Quân thì Tô Hy đều sẽ có được cảm giác an toàn tuyệt đối, cho nên anh hát ru cho cô được một lúc, cô đã bắt đầu ngủ say rồi. Nghe thấy hơi thở đều đặn của cô truyền qua điện thoại, trái tim anh lại ngứa ngáy như có một sợi lồng tơ mềm mại, nhẹ nhàng vẩy qua.
Hơi thở của cô cũng dịu dàng và ngọt ngào như cơ thể cô vậy, khiến cho Lục Thiên Quân lưu luyến không thôi. Nếu như lúc này cô ở bên cạnh anh, anh nhất định sẽ ôm cô thật chặt, mãi mãi không buông. Cảm giác này dường như vẫn chưa đủ, thậm chí anh còn muốn nhét cô vào trong túi, để đi đâu cũng có thể mang cô đi theo, nhìn thấy cô mọi lúc mọi nơi.
Lục Thiên Quân không có tắt máy mà giữ nguyên đó, cười nhẹ một cái, anh cũng nhắm mắt đi ngủ. Kì diệu thật, anh mới chợp mắt một chút thôi đã cảm thấy buồn ngủ rồi. Như có cô ở bên cạnh, anh ngủ rất ngon, cũng không gặp phải ác mộng nào.
Ở gian phòng bên cạnh, Ngụy Thương không ngủ được. Đêm nay Tô Hy lại xuất hiện trong nhà anh, còn ngủ với em gái anh. Sau những tháng ngày không gặp lại nhau, nhìn cô lại xinh đẹp hơn rồi.
Biết rõ trong lòng Tô Hy đã có người khác, nhưng Ngụy Thương vẫn hy vọng, vẫn mong muốn có thể được phép theo đuổi cô. Ngay từ lần đầu gặp cô, anh đã thích cô từ ngay cái nhìn đầu tiên rồi. Cô nổi bật giữa đám đông, khác xa so với những người khác. Bề ngoài lạnh lùng ít nói nhưng bên trong lại là dáng vẻ yếu đuối, thuần khiết, khiến cho người ta chỉ muốn cất giấu đi, nâng niu và bảo vệ.
Vì sao, anh lại gặp cô muộn hơn như vậy chứ?
Ngụy Thương quay người đi, không ngủ được mà chỉ lẳng lặng suy nghĩ về Tô Hy, nghĩ không ngừng.
...
Biệt thự Lục gia...
Nửa đêm, Lục Thiên Viễn trở về nhà trong bộ dạng say nhèm. Từ khi anh đủ 18 tuổi thì bố mẹ không còn quản nghiêm ngặt như lúc còn nhỏ nữa, cho nên lúc trở về nhà anh cũng không ồn ào quấy rầy mọi người đi ngủ.
Trong biệt thự lác đác còn mấy người giúp việc sống ở tầng dưới là chưa ngủ hẳn, quản gia nhìn thấy bộ dạng này của Lục Thiên Viễn thì hốt hoảng, dìu anh về phòng. Ông ấy đã làm việc ở đây nhiều năm, gắn bó với người của Lục gia như người nhà. Chứng kiến Lục Thiên Quân và Lục Thiên Viễn lớn lên, đương nhiên ông ấy cũng coi hai người như con ruột của mình vậy.
Quản gia bước xuống tầng dưới, gọi một cô giúp việc nấu trà giải rượu cho Lục Thiên Viễn. Ông ấy cẩn thận dặn dò:
- Nhị thiếu gia đang say, nấu xong trà giải rượu thì mang lên cho cậu ấy, không được quấy rầy, nghe chưa?
- Vâng...
Nữ giúp việc có chút khẩn trương hốt hoảng, vội vã chạy vào bếp nấu trà giải rượu. Cô ấy tên là A Lan, là nữ giúp việc trẻ tuổi nhất mới tới đây làm việc, lần đầu tiên được giao nhiệm vụ vào nửa đêm như vậy cũng cảm thấy có chút lo lắng.
Nhưng quản gia Trần đã nói vậy rồi, A Lan không thể không nghe theo. Nấu xong trà giải rượu, A Lan mang lên phòng cho Lục Thiên Viễn. Biệt thự Lục gia rất rộng lớn, mỗi gian phòng lại ở một tầng riêng, cách âm rất tốt nên giờ này cũng không lo làm ồn tới mọi người khác trong nhà.
Cửa phòng không khoá, A Lan chậm rãi mở cửa ra và đặt trà giải rượu xuống bàn. Nhìn Lục Thiên Viễn say nên ngủ không biết trời đất là gì, A Lan lại không biết nên làm thế nào. Quản gia Trần bảo nấu trà giải rượu, nhưng nhị thiếu gia không tỉnh thì uống kiểu gì chứ?
A Lan hít một hơi thật sâu, lấy hết dũng khí để lay người Lục Thiên Viễn, nhỏ giọng gọi:
- Nhị thiếu gia, tôi mang trà giải rượu tới cho cậu ạ.
Lục Thiên Viễn hơi động đậy, lờ đờ mở mắt ra, nhìn sang A Lan. A Lan hốt hoảng, vội vã lùi lại một bước. Có lẽ cô cũng không ngờ rằng Lục Thiên Viễn lại dễ dàng mở mắt như thế, hơn nữa... anh có một đôi mắt rất đẹp khiến cho A Lan không dám nhìn quá lâu, sợ rằng sẽ mê đắm vào nó.
Tự biết thân phận của mình chỉ là người hầu thấp hèn, A Lan chẳng dám mơ tưởng hão huyền gì cả. Lục Thiên Viễn đã tỉnh rồi thì cô cũng mau chóng rời đi thôi, quản gia Trần nói không được làm phiền tới anh mà.
Nhưng A Lan mới xoay người bước được một bước thì đột ngột từ phía sau có một thân thể cao lớn ôm chầm lấy mình, mùi rượu nồng nặc xộc vào mũi khiến cho A Lan nhíu mày, choáng váng. Cô hốt hoảng giãy giụa nhưng dường như càng bị ôm chặt hơn, chất giọng say nhèm của Lục Thiên Viễn vang lên bên tai:1
- Cô là ai, là Tô Hy hay là Ngụy Ni? Hai người bớt ám tôi đi có được không?
Lúc say, Lục Thiên Viễn gần như chẳng biết trời đất là gì mà lên tiếng chất vấn, tố cáo.
Anh luôn tự nhủ rằng sẽ chôn giấu tình cảm của mình với Tô Hy thật là kĩ, anh sẽ không bao giờ động lòng với một ai khác ngoài Tô Hy. Nhưng Ngụy Ni lại xuất hiện, khiến cho anh rối lòng. Sau đêm đó, anh gần như là luôn tìm cách chạy trốn, phủ nhận sự thật rằng anh đã từng cùng với Ngụy Ni.
Hôm nay Ngụy Ni lại chủ động gọi điện tới, thực sự khiến cho Lục Thiên Viễn vô cùng khó chịu, trong lòng rối bời không thôi. Càng khó chịu, anh càng uống nhiều hơn, không kiểm soát được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.