Tổng Tài Có Bệnh: Vợ Tôi Là Bác Sĩ Tâm Lý
Chương 51: Sự mất tích của dạ nguyệt!
Jeon Tổng
05/09/2022
Dạ Nguyệt đứng chôn chân tại chỗ, tin nhắn vừa nãy đã khiến cô giật bắn mình đến nỗi xanh mặt, vội cầm lấy điện thoại bấm lạch cạch gọi cho Vương Tử Sâm nhưng lại là thuê bao, nỗi bất an xuất hiện trong tí tách, nhịp tim cũng thế mà đập liên hồi.
Cô nhanh chóng cầm lấy áo khoác sau đó rời khỏi phòng làm theo như người kia đã nói, Châu quản gia tinh mắt thấy cô gấp gáp vội lo lắng hỏi?
" Phu nhân, cô có chuyện gì sao? sao lại hấp tấp thế kia "
Dạ Nguyệt định mở miệng nói gì đó với Châu quản gia nhưng rồi lại thôi, cô chỉ vỏn vẹn vài câu nói.
" Không có chuyện gì đâu, bác Châu đừng lo quá chỉ là con muốn đi gặp Tử Sâm "
Châu quản gia nghe thế khẽ nhẹ nhõm bà còn tưởng cô đang gặp chuyện gì đó chứ, bà định nói gì thêm thì đã không thấy người đâu mất tiêu.
Dạ Nguyệt nhanh chân rời khỏi dinh thự Vương Nguyệt rồi khẽ đưa tay vẫy bắt taxi sau đó nhanh chóng leo lên xe rời đi.
Đúng như địa chỉ mà người kia gửi đến, với hiện tại bây giờ Dạ Nguyệt đang đứng trước một khung cảnh hoang tàn của sảnh khách sạn nhỏ bị bỏ hoang ở ngoại ô thành phố.
Nhìn trước sảnh khách sạn bị bỏ hoang với đóng đồ đạc bị vứt chỏng chơ và những mảng tường bong tróc nhìn sơ thôi cũng đã khiến Dạ Nguyệt cảm thấy ớn lạnh và sởn gai óc, có chút gì đó lạnh lẽo vừa kinh dị.
Nhưng kỳ lạ thay, ở đây không một bóng người hay tiếng động nào khác ngoài tiếng con quạ đen bay lượn trên bầu trời. Bất chợt hai con mắt Dạ Nguyệt trố lên không lẽ cô đã bị mắc câu của người kia.
" Tình hình không ổn mình phải nhanh chóng rời khỏi đây "
Còn chưa kịp quay người rời khỏi cái nói quái dị này thì từ phía sau bả vai bị ai đó đánh mạnh vào đến mức Dạ Nguyệt phải ngất lịm đi trong vô thức.
....
Tại cửa tiệm bán Hoa!
Vương Tử Sâm bước chân quyền lực đi vào trong, cô chủ bán hoa mắt vừa nhìn thấy hắn vội vội vàng vàng đi đến chỗ hắn cúi rạp người cung kính nói.
" Chào Vương Tổng, ngài cần mua bó hoa như thế nào để tôi chọn giúp ngài "
Mắt hắn không nhìn đến cô chủ bán hoa, chỉ hờ hững nhìn tất cả những loại hoa hồng đang rực rỡ trước mặt hắn, sau đó Vương Tử Sâm mới tùy tiện đáp.
" Không cần phiền phức như thế cô chỉ cần gói cho tôi bó hoa Smeraldo là được "
" Được, tôi gói cho ngài ngay "
Cô bán hoa nghe thế vội vã đi làm ngay, còn hắn thì không hay chuyện gì miệng cứ cười tủm tỉm.
Đùa, mới sáng sớm hắn đã đi ra ngoài để căn dặn với Dương Nặc và A Phong còn có cả bọn Tần Tuyết Văn và Phong Nhất Lục, Vương Tử Thần...giúp hắn trang trí một màn cầu hôn đặt biệt dành cho Dạ Nguyệt.
Đang rơi vào suy nghĩ trầm luân thì cô bán hoa đã đưa bó hoa Smeraldo ra trước mặt hắn. Vương Tử Sâm thanh toán xong mới ra lệnh cho Thư ký Mạc chạy thẳng đến dinh thự Vương Nguyệt.
Châu quản gia và những người hầu vừa thấy hắn đã vội vã cúi rạp người cung kính chào.
" Ông chủ mới về "
" Ừ "
Hắn lạnh nhạt đáp sau đó quay người đi lên phòng ngủ, còn Châu quản gia thì có chút thắc mắc tại sao hắn không về cùng Dạ Nguyệt. Vừa mới mở cửa phòng, đập vào mắt hắn là cái giường trống không, hắn nhanh chân mở tung cánh cửa phòng tắm nhưng cũng trống không, Vương Tử Sâm tức tốc chạy xuống dưới hỏi Châu quản gia.
" Quản gia Châu, vợ tôi không có ở trong phòng vậy cô ấy đã đi đâu "
Ngay lúc này Châu quản gia có dự cảm chẳng lành, ban nãy Dạ Nguyệt có nói với bà rằng cô đi gặp Vương Tử Sâm nhưng ngược lại Vương Tử Sâm lại hỏi bà cô đi đâu.
" Ông chủ, lúc sáng nay Phu nhân có nói với tôi là muốn đi gặp ngài nhưng sao ngài lại hỏi vậy không lẽ ngài chưa gặp cô ấy "
Vương Tử Sâm nghe Châu quản gia nói như câu sét đánh ngang tai vậy, hắn choáng váng xém sấp mặt. Chợt ánh mắt Vương Tử Sâm đã không còn màu hổ phách nữa mà thay đó là màu tia lửa, hắn tức giận phăng bó hoa Smeraldo tay hắn ra nhìn Châu quản gia tức giận quát.
" Chết tiệt! ai cho phép bà cho cô ấy đi, tôi đã dặn không được cho cô ấy đi khi chưa được sự đồng ý của tôi. Nếu mà Nguyệt và con tôi có mệnh hệ gì thì các người đừng hòng thở chung một không khí "
Dứt lời, hắn nhanh chóng rời đi vì không dám chậm trễ đi tìm Dạ Nguyệt, Châu quản gia vừa thấy hắn rời đi thì thầm thở phào nhẹ nhõm nhưng ít ra hắn không trừng phạt bà ngay lúc này.
Tiểu Phu và Tiểu Đồ bị lời cảnh cáo của Vương Tử Sâm dọa không ít, hai cô nhóc có chút kinh hãi với bộ mặt hung hãn khi tức giận của ông chủ mình.
" Bác Châu, không lẽ Phu nhân mất tích rồi đó chứ "
" Hẳn là vậy, tôi chỉ mong Phu nhân và bé con không gặp bất trắc gì và sớm bình an mà trở lại dinh thự Vương Nguyệt "
Vương Tử Sâm điên cuồng chạy xe giữa đường phố không màng đến sống chết, còn những người đi đường cũng vội tránh né không thôi lại gặp Diêm Vương, ngay cả cảnh sát giao thông cũng phải nhường đường cho hắn chạy.
Một tay hắn cầm vô lăng điều khiển xe vừa đưa tay cắm tai nghe vào tai liên lạc cho Thư ký Mạc.
[ Mạc Hàn, cậu tra ra được gì chưa ]
[ Chủ tịch! các camera giám sát ở quen đường điều bị ai đó thủ tiêu hết, người đã đưa chị dâu đi vẫn chưa tìm ra tung tích của gã đó ]
[ Khốn khiếp! bằng mọi giá cậu phải khôi phục được tất cả các camera cho tôi, nếu không được tôi sẽ đánh gãy mông cậu ]
Mạc Hàn ở đầu dây bên kia không ngừng chảy mồ hôi lạnh, vội nghe lời.
[ Vâng, thưa Chủ tịch "
Tút...Tút!!!
Vương Tử Sâm thẳng tay ngắt kết nối, vẹo tay lái tấp vào lề đường. Bỗng dưng cơn tức giận cuộn trào, hắn đưa hai tay không ngừng đánh vào vô lăng.
" Mẹ kiếp! con mẹ nó! nếu để Vương Tử Sâm tôi biết là ai đã bắt vợ và con đi thì chỉ có việc đến gặp Diêm Vương "
Hắn không ngừng đánh không ngừng chửi thề mắng nhiếc, đột nhiên điện thoại reo lên hắn hờ hững bắt máy.
[ Chuyện gì ]
[ Ông chủ, lúc Tiểu Phu và Tiểu Đồ lên phòng ngủ của hai người để dọn dẹp thì bất ngờ thấy điện thoại của Phu nhân nằm dưới đất chưa kịp đóng màn hình ]
Là giọng của Châu quản gia, nghe bà nói lại bất ngờ ánh mắt của Vương Tử Sâm lóe sáng lên.
[ Nói vậy, trong điện thoại của cô ấy có cuộc gọi nào không hay tin nhắn gì đó ]
[ Có thưa ngài, là một tin nhắn rất kỳ lạ nói rằng ngài đang gặp nguy hiểm phải bảo Phu nhân đi một mình đến vùng ngoại ô của thành phố ]
Vùng ngoại ô thành phố?
Không đúng lắm! Đột nhiên hắn có cảm giác kỳ lạ, tại sao 'người đó' không gọi mà thay vào đó là nhắn tin cho Dạ Nguyệt, hay 'người đó' đang có âm mưu cố tình để lộ thông tin để hắn tìm đến.
Không lẽ, 'người đó' chỉ muốn Vương Tử Sâm hắn cắn câu vì thế mới để Dạ Nguyệt làm mồi nhử. Một điều mà Vương Tử Sâm chắc chắn nhất 'người đó' là ai.
Cô nhanh chóng cầm lấy áo khoác sau đó rời khỏi phòng làm theo như người kia đã nói, Châu quản gia tinh mắt thấy cô gấp gáp vội lo lắng hỏi?
" Phu nhân, cô có chuyện gì sao? sao lại hấp tấp thế kia "
Dạ Nguyệt định mở miệng nói gì đó với Châu quản gia nhưng rồi lại thôi, cô chỉ vỏn vẹn vài câu nói.
" Không có chuyện gì đâu, bác Châu đừng lo quá chỉ là con muốn đi gặp Tử Sâm "
Châu quản gia nghe thế khẽ nhẹ nhõm bà còn tưởng cô đang gặp chuyện gì đó chứ, bà định nói gì thêm thì đã không thấy người đâu mất tiêu.
Dạ Nguyệt nhanh chân rời khỏi dinh thự Vương Nguyệt rồi khẽ đưa tay vẫy bắt taxi sau đó nhanh chóng leo lên xe rời đi.
Đúng như địa chỉ mà người kia gửi đến, với hiện tại bây giờ Dạ Nguyệt đang đứng trước một khung cảnh hoang tàn của sảnh khách sạn nhỏ bị bỏ hoang ở ngoại ô thành phố.
Nhìn trước sảnh khách sạn bị bỏ hoang với đóng đồ đạc bị vứt chỏng chơ và những mảng tường bong tróc nhìn sơ thôi cũng đã khiến Dạ Nguyệt cảm thấy ớn lạnh và sởn gai óc, có chút gì đó lạnh lẽo vừa kinh dị.
Nhưng kỳ lạ thay, ở đây không một bóng người hay tiếng động nào khác ngoài tiếng con quạ đen bay lượn trên bầu trời. Bất chợt hai con mắt Dạ Nguyệt trố lên không lẽ cô đã bị mắc câu của người kia.
" Tình hình không ổn mình phải nhanh chóng rời khỏi đây "
Còn chưa kịp quay người rời khỏi cái nói quái dị này thì từ phía sau bả vai bị ai đó đánh mạnh vào đến mức Dạ Nguyệt phải ngất lịm đi trong vô thức.
....
Tại cửa tiệm bán Hoa!
Vương Tử Sâm bước chân quyền lực đi vào trong, cô chủ bán hoa mắt vừa nhìn thấy hắn vội vội vàng vàng đi đến chỗ hắn cúi rạp người cung kính nói.
" Chào Vương Tổng, ngài cần mua bó hoa như thế nào để tôi chọn giúp ngài "
Mắt hắn không nhìn đến cô chủ bán hoa, chỉ hờ hững nhìn tất cả những loại hoa hồng đang rực rỡ trước mặt hắn, sau đó Vương Tử Sâm mới tùy tiện đáp.
" Không cần phiền phức như thế cô chỉ cần gói cho tôi bó hoa Smeraldo là được "
" Được, tôi gói cho ngài ngay "
Cô bán hoa nghe thế vội vã đi làm ngay, còn hắn thì không hay chuyện gì miệng cứ cười tủm tỉm.
Đùa, mới sáng sớm hắn đã đi ra ngoài để căn dặn với Dương Nặc và A Phong còn có cả bọn Tần Tuyết Văn và Phong Nhất Lục, Vương Tử Thần...giúp hắn trang trí một màn cầu hôn đặt biệt dành cho Dạ Nguyệt.
Đang rơi vào suy nghĩ trầm luân thì cô bán hoa đã đưa bó hoa Smeraldo ra trước mặt hắn. Vương Tử Sâm thanh toán xong mới ra lệnh cho Thư ký Mạc chạy thẳng đến dinh thự Vương Nguyệt.
Châu quản gia và những người hầu vừa thấy hắn đã vội vã cúi rạp người cung kính chào.
" Ông chủ mới về "
" Ừ "
Hắn lạnh nhạt đáp sau đó quay người đi lên phòng ngủ, còn Châu quản gia thì có chút thắc mắc tại sao hắn không về cùng Dạ Nguyệt. Vừa mới mở cửa phòng, đập vào mắt hắn là cái giường trống không, hắn nhanh chân mở tung cánh cửa phòng tắm nhưng cũng trống không, Vương Tử Sâm tức tốc chạy xuống dưới hỏi Châu quản gia.
" Quản gia Châu, vợ tôi không có ở trong phòng vậy cô ấy đã đi đâu "
Ngay lúc này Châu quản gia có dự cảm chẳng lành, ban nãy Dạ Nguyệt có nói với bà rằng cô đi gặp Vương Tử Sâm nhưng ngược lại Vương Tử Sâm lại hỏi bà cô đi đâu.
" Ông chủ, lúc sáng nay Phu nhân có nói với tôi là muốn đi gặp ngài nhưng sao ngài lại hỏi vậy không lẽ ngài chưa gặp cô ấy "
Vương Tử Sâm nghe Châu quản gia nói như câu sét đánh ngang tai vậy, hắn choáng váng xém sấp mặt. Chợt ánh mắt Vương Tử Sâm đã không còn màu hổ phách nữa mà thay đó là màu tia lửa, hắn tức giận phăng bó hoa Smeraldo tay hắn ra nhìn Châu quản gia tức giận quát.
" Chết tiệt! ai cho phép bà cho cô ấy đi, tôi đã dặn không được cho cô ấy đi khi chưa được sự đồng ý của tôi. Nếu mà Nguyệt và con tôi có mệnh hệ gì thì các người đừng hòng thở chung một không khí "
Dứt lời, hắn nhanh chóng rời đi vì không dám chậm trễ đi tìm Dạ Nguyệt, Châu quản gia vừa thấy hắn rời đi thì thầm thở phào nhẹ nhõm nhưng ít ra hắn không trừng phạt bà ngay lúc này.
Tiểu Phu và Tiểu Đồ bị lời cảnh cáo của Vương Tử Sâm dọa không ít, hai cô nhóc có chút kinh hãi với bộ mặt hung hãn khi tức giận của ông chủ mình.
" Bác Châu, không lẽ Phu nhân mất tích rồi đó chứ "
" Hẳn là vậy, tôi chỉ mong Phu nhân và bé con không gặp bất trắc gì và sớm bình an mà trở lại dinh thự Vương Nguyệt "
Vương Tử Sâm điên cuồng chạy xe giữa đường phố không màng đến sống chết, còn những người đi đường cũng vội tránh né không thôi lại gặp Diêm Vương, ngay cả cảnh sát giao thông cũng phải nhường đường cho hắn chạy.
Một tay hắn cầm vô lăng điều khiển xe vừa đưa tay cắm tai nghe vào tai liên lạc cho Thư ký Mạc.
[ Mạc Hàn, cậu tra ra được gì chưa ]
[ Chủ tịch! các camera giám sát ở quen đường điều bị ai đó thủ tiêu hết, người đã đưa chị dâu đi vẫn chưa tìm ra tung tích của gã đó ]
[ Khốn khiếp! bằng mọi giá cậu phải khôi phục được tất cả các camera cho tôi, nếu không được tôi sẽ đánh gãy mông cậu ]
Mạc Hàn ở đầu dây bên kia không ngừng chảy mồ hôi lạnh, vội nghe lời.
[ Vâng, thưa Chủ tịch "
Tút...Tút!!!
Vương Tử Sâm thẳng tay ngắt kết nối, vẹo tay lái tấp vào lề đường. Bỗng dưng cơn tức giận cuộn trào, hắn đưa hai tay không ngừng đánh vào vô lăng.
" Mẹ kiếp! con mẹ nó! nếu để Vương Tử Sâm tôi biết là ai đã bắt vợ và con đi thì chỉ có việc đến gặp Diêm Vương "
Hắn không ngừng đánh không ngừng chửi thề mắng nhiếc, đột nhiên điện thoại reo lên hắn hờ hững bắt máy.
[ Chuyện gì ]
[ Ông chủ, lúc Tiểu Phu và Tiểu Đồ lên phòng ngủ của hai người để dọn dẹp thì bất ngờ thấy điện thoại của Phu nhân nằm dưới đất chưa kịp đóng màn hình ]
Là giọng của Châu quản gia, nghe bà nói lại bất ngờ ánh mắt của Vương Tử Sâm lóe sáng lên.
[ Nói vậy, trong điện thoại của cô ấy có cuộc gọi nào không hay tin nhắn gì đó ]
[ Có thưa ngài, là một tin nhắn rất kỳ lạ nói rằng ngài đang gặp nguy hiểm phải bảo Phu nhân đi một mình đến vùng ngoại ô của thành phố ]
Vùng ngoại ô thành phố?
Không đúng lắm! Đột nhiên hắn có cảm giác kỳ lạ, tại sao 'người đó' không gọi mà thay vào đó là nhắn tin cho Dạ Nguyệt, hay 'người đó' đang có âm mưu cố tình để lộ thông tin để hắn tìm đến.
Không lẽ, 'người đó' chỉ muốn Vương Tử Sâm hắn cắn câu vì thế mới để Dạ Nguyệt làm mồi nhử. Một điều mà Vương Tử Sâm chắc chắn nhất 'người đó' là ai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.