Tổng Tài Có Bệnh: Vợ Tôi Là Bác Sĩ Tâm Lý
Chương 29: Thế giới này, anh chỉ thích ba thứ
Jeon Tổng
05/09/2022
Vương Tử Sâm cùng Dạ Nguyệt trở về, thấy hai người họ đã trở lại Dương Nặc vui mừng tiến lại chỗ hắn và cô.
" Lão đại, điện thoại đã có tín năng tôi đã liên lạc sẵn với người của Mạc Hàn rồi ạ "
Dương Nặc không thể ngờ tới, thông thường thì càng gần khu dân cư thì khả năng sóng điện thoại càng cao, càng đi sâu vào rừng thì khả năng bắt sóng điện thoại giảm xuống. Nhưng đây là trường hợp ngược lại.
Hắn gật đầu nhưng không nói gì thêm, thản nhiên đưa tay kéo Dạ Nguyệt ngồi xuống Dương Nặc rất biết điều chuồn đi, giờ đây chỉ còn lại hắn và cô.
Dạ Nguyệt tựa đầu vào vai hắn cả hai người bắt đầu đều có mỗi cảm xúc riêng, đột nhiên cô nắm lấy bàn tay thô to của Vương Tử Sâm rồi nhìn hắn đầy thâm thúy.
" A Sâm, em sẽ luôn bên cạnh anh, do vậy khi gặp khó khăn đừng ngần ngại chia sẻ nó với em nhé! biết đâu em sẽ giúp được. Em sẽ nắm chặt tay anh để bước qua sóng gió, chong gai trong cuộc đời này "
Lòng ngực Vương Tử Sâm sớm đã đập phịch phịch hắn xiết chặt cô vào lòng, người con gái hắn yêu suýt đã chết trong tay hắn, và còn một điều nữa rằng hạnh phúc của hắn chính là vì cô mà cố gắng, vì cô mà thay đổi hơn cả khí hậu. Chính cô là động lực tuyệt vời nhất trong cuộc đời hắn.
" Nguyệt, thế giới này anh chỉ thích ba thứ"
" Đó là gì! "
Hắn không trả lời nhanh, khom người cúi xuống đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ nhàng không mạnh bạo cũng không hề có dục vọng. Vài phút sau hắn mới buông môi Dạ Nguyệt ra, nói ngắn gọn.
" Mặt trời! mặt trăng! và em "
" Hả! Tại sao?? "
Dạ Nguyệt nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu, thấy thế hắn phì cười ôn hòa, Vương Tử Sâm đưa tay miết nhẹ làn môi mềm mịn của cô sau đó chậm rãi mà giải thích.
" Mặt trời cho những sớm mai, mặt trăng cho những đêm đen, và em cho sự vĩnh hằng"
Cảm xúc trong thâm tâm cô vỡ òa, có phải Vương Tử Sâm đang tỏ tình với cô chăng! Được rồi, chân lý cuối cùng trên cõi đời vẫn chỉ là tình yêu, yêu là sống và còn sống là còn yêu.
" Chồng, giờ em mới biết miệng anh càng ngày càng ngọt hơn cả mật nữa đấy "
" Em yêu! em quá khen rồi "
Xấc!!!
Hai người họ cứ thế mà dính lấy nhau và nói mấy câu đường mật nhưng quên mất rằng rất nhiều con mắt đang chăm chăm nhìn họ.
Chậc...chậc!!!
Cả đám bắt đầu tặc lưỡi, vì không muốn đi đầu thai sớm nên ai nấy đều tản ra.
Hai ngày ở trong rừng cuối cùng Dạ Nguyệt cũng được nằm xuống chiếc giường êm ái, bây giờ không quan tâm đến mọi thứ nữa cô quyết định đánh một giấc thật ngon.
Bên dưới phòng khách, Vương Tử Sâm ngồi thẳng lưng chân vắt chéo đôi mắt nheo lại nhìn Vương Tử Thần, hắn mở miệng châm chọc.
" Em cứ tưởng anh không biết về đây, hóa ra là em lầm to "
Vương Tử Thần nhếch môi cười khẩy. Đâu phải trốn tránh quá khứ mãi được, hắn cũng nên trở về để đối diện với chúng chứ! Vương Tử Thần ngửa người ra sau ghế bình thản nói.
" Tử Sâm, cho anh 'ở ké' tại đây mấy hôm sau đó anh sẽ biết điều mà chuồn đi. À còn nữa anh biết rửa bát nếu em có nhu cầu thì cứ gọi cho anh "
Vương Tử Sâm nheo mắt nhìn sâu Vương Tử Thần. Thôi vậy, nể tình hắn ta mới trở về nên hắn sẽ không chấp nhặt.
" Được thôi, vậy thì anh đi rửa bát đi em có chuyện về phòng trước "
Gì vậy trời??? mới có xin ở vài hôm mà chưa gì bị thằng em bắt đi rửa bát! coi có tức không, Vương Tử Sâm toan đứng phắt dậy định rời đi thì bị Vương Tử Thần gọi lại.
" Em vội đi gặp vợ gì chứ! anh còn chưa nói hết chuyện "
Vương Tử Thần nghiêm nghị lại, hắn ngồi vắt chéo chân khuôn mặt nghiêm túc không còn sự bỡn cợt thay vào đó là khuôn mặt rét lạnh. Thấy thế Vương Tử Sâm đành đặt mông xuống ghế lần nữa.
" Cadell! Gã đàn ông muốn đuổi cùng giết tận em hai lần, những thuộc hạ của chúng ta chết ở Nam Phi cũng là ông ta ra tay "
Rất có khả năng là một cái bẫy mà Cadell đặt sẵn từ trước, để dụ Vương Tử Sâm ra mà không từ thủ đoạn giết chết hai mươi mấy thuộc hạ của hắn nhưng không ngờ ông ta lại ngu xuẩn để Vương Tử Sâm chạy thoát được cái bẫy của ông ta.
" Còn nguyên nhân cái chết? "
" Cyanide! trong hạt táo chứa Cyanide có lẽ là chất độc mà Cadell chế ngự ra, ở Italia nhiều cuộc khủng bố tấn công vì muốn tranh giành đảo Sicilia, ông ta đã dùng bằng cách thức này và rà người lên thuộc hạ của chúng ta "
Vương Tử Sâm trầm ngâm, Cyanide! nếu một người hít hoặc hấp thụ Cyanide qua đường tiêu hóa, người đó chắc chắn sẽ chết trong vòng hai mươi giây do ngạt thở. Không lẽ một trong những hai mươi thuộc hạ có kẻ phản bội, hắn hừ lạnh đứng dậy chào Vương Tử Thần toan định đi.
" Em biết rồi, đi trước đây "
Đi được nửa cầu thang đột nhiên nghe thấy tiếng Vương Tử Thần vọng lên.
" Cadell! chính là La Tuấn "
Chợt cơ thể Vương Tử Sâm cứng đờ nhưng sau đó khôi phục lại, quả nhiên như những gì mà hắn đoán. Vương Tử Sâm im lặng không nói gì bước nhanh về phòng ngủ.
Dạ Nguyệt đang mơ mơ màng màng ngủ thì cảm giác ở ngực vừa mát lạnh vừa ngứa ngáy, cô vội mở tròn mắt vừa hay nhìn thấy một cái đầu của Vương Tử Sâm không ngừng cọ và dụi vào bầu ngực cô.
Không vội đẩy hắn ra, cô phì cười khúc khích trông hắn bây giờ không khác gì một đứa con nít đang làm nũng với mẹ để bú đòi sữa.
" Anh yêu, trông anh không được ổn "
Vương Tử Sâm ngóc đầu lên khởi người nằm đè lên người cô, khuôn mặt yêu nghiệt nhìn cô đầy thâm thúy.
" Ừ, anh rất không ổn vậy nên an ổi anh đi"
Dạ Nguyệt đưa tay đấm thật mạnh vào vòng ngực rắn chắc của hắn khẽ mắng mỏ.
" Em sẽ từ chối..Ưm.. "
Không để Dạ Nguyệt nói thêm, hắn đã hung hăng cúi xuống ngậm lấy bờ môi căng mọng như nước của cô, bàn tay vô liêm sỉ lần mò vào trong áo Dạ Nguyệt mà tìm đến bầu ngực căng phồng xoa nắn. Ngay sau đó trượt tay xuống mò đến "cô bé" thấy được phản ứng của cô, hắn tặc lưỡi
" Chậc, Em vẫn mẫn cảm ư! "
" Câm miệng ngay "
Trong phòng trở nên u ám, Dạ Nguyệt tức giận trừng mắt với hắn, người đàn ông đúng là điên hết chỗ nói mà.
" Vợ, anh sẽ tổn thương đó "
Dạ Nguyệt hừ lạnh định không đáp, nhưng không ngờ hắn lại đê tiện lật ngược cô nằm sấp lại, trong tí tách quần áo trên người cô và hắn đã rơi lã chã xuống nền đất lạnh. Bây giờ trong phòng ngủ không ngừng nghe tiếng ngâm nga của người phụ nữ cùng tiếng thở dốc của một người đàn ông.
Vương Tử Sâm đang sung sức ra vào bên trong Dạ Nguyệt thì đột nhiên nghe tiếng ting! điện thoại trên cạnh bàn toan định không để ý nhưng sợ Dương Nặc hay A Phong nhắn có việc.
Hắn vừa thúc vừa vươn tay lấy điện thoại ra xem bất chợt khuôn mặt hắn sa sầm lại, người gửi tin nhắn lại là Diệp Giai Thuỵ với cái tiêu đề nhảm nhí khiến Vương Tử Sâm muốn đập điện thoại xuống.
_" Lưu Uyên Linh trở về rồi "
Vương Tử Sâm đặt úp điện thoại xuống, hắn tức giận thúc thật mạnh vào trong cô.
Lưu Uyên Linh là đứa nào!!!
Diệp Giai Thuỵ định giỡn mặt với hắn sao??
" Lão đại, điện thoại đã có tín năng tôi đã liên lạc sẵn với người của Mạc Hàn rồi ạ "
Dương Nặc không thể ngờ tới, thông thường thì càng gần khu dân cư thì khả năng sóng điện thoại càng cao, càng đi sâu vào rừng thì khả năng bắt sóng điện thoại giảm xuống. Nhưng đây là trường hợp ngược lại.
Hắn gật đầu nhưng không nói gì thêm, thản nhiên đưa tay kéo Dạ Nguyệt ngồi xuống Dương Nặc rất biết điều chuồn đi, giờ đây chỉ còn lại hắn và cô.
Dạ Nguyệt tựa đầu vào vai hắn cả hai người bắt đầu đều có mỗi cảm xúc riêng, đột nhiên cô nắm lấy bàn tay thô to của Vương Tử Sâm rồi nhìn hắn đầy thâm thúy.
" A Sâm, em sẽ luôn bên cạnh anh, do vậy khi gặp khó khăn đừng ngần ngại chia sẻ nó với em nhé! biết đâu em sẽ giúp được. Em sẽ nắm chặt tay anh để bước qua sóng gió, chong gai trong cuộc đời này "
Lòng ngực Vương Tử Sâm sớm đã đập phịch phịch hắn xiết chặt cô vào lòng, người con gái hắn yêu suýt đã chết trong tay hắn, và còn một điều nữa rằng hạnh phúc của hắn chính là vì cô mà cố gắng, vì cô mà thay đổi hơn cả khí hậu. Chính cô là động lực tuyệt vời nhất trong cuộc đời hắn.
" Nguyệt, thế giới này anh chỉ thích ba thứ"
" Đó là gì! "
Hắn không trả lời nhanh, khom người cúi xuống đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ nhàng không mạnh bạo cũng không hề có dục vọng. Vài phút sau hắn mới buông môi Dạ Nguyệt ra, nói ngắn gọn.
" Mặt trời! mặt trăng! và em "
" Hả! Tại sao?? "
Dạ Nguyệt nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu, thấy thế hắn phì cười ôn hòa, Vương Tử Sâm đưa tay miết nhẹ làn môi mềm mịn của cô sau đó chậm rãi mà giải thích.
" Mặt trời cho những sớm mai, mặt trăng cho những đêm đen, và em cho sự vĩnh hằng"
Cảm xúc trong thâm tâm cô vỡ òa, có phải Vương Tử Sâm đang tỏ tình với cô chăng! Được rồi, chân lý cuối cùng trên cõi đời vẫn chỉ là tình yêu, yêu là sống và còn sống là còn yêu.
" Chồng, giờ em mới biết miệng anh càng ngày càng ngọt hơn cả mật nữa đấy "
" Em yêu! em quá khen rồi "
Xấc!!!
Hai người họ cứ thế mà dính lấy nhau và nói mấy câu đường mật nhưng quên mất rằng rất nhiều con mắt đang chăm chăm nhìn họ.
Chậc...chậc!!!
Cả đám bắt đầu tặc lưỡi, vì không muốn đi đầu thai sớm nên ai nấy đều tản ra.
Hai ngày ở trong rừng cuối cùng Dạ Nguyệt cũng được nằm xuống chiếc giường êm ái, bây giờ không quan tâm đến mọi thứ nữa cô quyết định đánh một giấc thật ngon.
Bên dưới phòng khách, Vương Tử Sâm ngồi thẳng lưng chân vắt chéo đôi mắt nheo lại nhìn Vương Tử Thần, hắn mở miệng châm chọc.
" Em cứ tưởng anh không biết về đây, hóa ra là em lầm to "
Vương Tử Thần nhếch môi cười khẩy. Đâu phải trốn tránh quá khứ mãi được, hắn cũng nên trở về để đối diện với chúng chứ! Vương Tử Thần ngửa người ra sau ghế bình thản nói.
" Tử Sâm, cho anh 'ở ké' tại đây mấy hôm sau đó anh sẽ biết điều mà chuồn đi. À còn nữa anh biết rửa bát nếu em có nhu cầu thì cứ gọi cho anh "
Vương Tử Sâm nheo mắt nhìn sâu Vương Tử Thần. Thôi vậy, nể tình hắn ta mới trở về nên hắn sẽ không chấp nhặt.
" Được thôi, vậy thì anh đi rửa bát đi em có chuyện về phòng trước "
Gì vậy trời??? mới có xin ở vài hôm mà chưa gì bị thằng em bắt đi rửa bát! coi có tức không, Vương Tử Sâm toan đứng phắt dậy định rời đi thì bị Vương Tử Thần gọi lại.
" Em vội đi gặp vợ gì chứ! anh còn chưa nói hết chuyện "
Vương Tử Thần nghiêm nghị lại, hắn ngồi vắt chéo chân khuôn mặt nghiêm túc không còn sự bỡn cợt thay vào đó là khuôn mặt rét lạnh. Thấy thế Vương Tử Sâm đành đặt mông xuống ghế lần nữa.
" Cadell! Gã đàn ông muốn đuổi cùng giết tận em hai lần, những thuộc hạ của chúng ta chết ở Nam Phi cũng là ông ta ra tay "
Rất có khả năng là một cái bẫy mà Cadell đặt sẵn từ trước, để dụ Vương Tử Sâm ra mà không từ thủ đoạn giết chết hai mươi mấy thuộc hạ của hắn nhưng không ngờ ông ta lại ngu xuẩn để Vương Tử Sâm chạy thoát được cái bẫy của ông ta.
" Còn nguyên nhân cái chết? "
" Cyanide! trong hạt táo chứa Cyanide có lẽ là chất độc mà Cadell chế ngự ra, ở Italia nhiều cuộc khủng bố tấn công vì muốn tranh giành đảo Sicilia, ông ta đã dùng bằng cách thức này và rà người lên thuộc hạ của chúng ta "
Vương Tử Sâm trầm ngâm, Cyanide! nếu một người hít hoặc hấp thụ Cyanide qua đường tiêu hóa, người đó chắc chắn sẽ chết trong vòng hai mươi giây do ngạt thở. Không lẽ một trong những hai mươi thuộc hạ có kẻ phản bội, hắn hừ lạnh đứng dậy chào Vương Tử Thần toan định đi.
" Em biết rồi, đi trước đây "
Đi được nửa cầu thang đột nhiên nghe thấy tiếng Vương Tử Thần vọng lên.
" Cadell! chính là La Tuấn "
Chợt cơ thể Vương Tử Sâm cứng đờ nhưng sau đó khôi phục lại, quả nhiên như những gì mà hắn đoán. Vương Tử Sâm im lặng không nói gì bước nhanh về phòng ngủ.
Dạ Nguyệt đang mơ mơ màng màng ngủ thì cảm giác ở ngực vừa mát lạnh vừa ngứa ngáy, cô vội mở tròn mắt vừa hay nhìn thấy một cái đầu của Vương Tử Sâm không ngừng cọ và dụi vào bầu ngực cô.
Không vội đẩy hắn ra, cô phì cười khúc khích trông hắn bây giờ không khác gì một đứa con nít đang làm nũng với mẹ để bú đòi sữa.
" Anh yêu, trông anh không được ổn "
Vương Tử Sâm ngóc đầu lên khởi người nằm đè lên người cô, khuôn mặt yêu nghiệt nhìn cô đầy thâm thúy.
" Ừ, anh rất không ổn vậy nên an ổi anh đi"
Dạ Nguyệt đưa tay đấm thật mạnh vào vòng ngực rắn chắc của hắn khẽ mắng mỏ.
" Em sẽ từ chối..Ưm.. "
Không để Dạ Nguyệt nói thêm, hắn đã hung hăng cúi xuống ngậm lấy bờ môi căng mọng như nước của cô, bàn tay vô liêm sỉ lần mò vào trong áo Dạ Nguyệt mà tìm đến bầu ngực căng phồng xoa nắn. Ngay sau đó trượt tay xuống mò đến "cô bé" thấy được phản ứng của cô, hắn tặc lưỡi
" Chậc, Em vẫn mẫn cảm ư! "
" Câm miệng ngay "
Trong phòng trở nên u ám, Dạ Nguyệt tức giận trừng mắt với hắn, người đàn ông đúng là điên hết chỗ nói mà.
" Vợ, anh sẽ tổn thương đó "
Dạ Nguyệt hừ lạnh định không đáp, nhưng không ngờ hắn lại đê tiện lật ngược cô nằm sấp lại, trong tí tách quần áo trên người cô và hắn đã rơi lã chã xuống nền đất lạnh. Bây giờ trong phòng ngủ không ngừng nghe tiếng ngâm nga của người phụ nữ cùng tiếng thở dốc của một người đàn ông.
Vương Tử Sâm đang sung sức ra vào bên trong Dạ Nguyệt thì đột nhiên nghe tiếng ting! điện thoại trên cạnh bàn toan định không để ý nhưng sợ Dương Nặc hay A Phong nhắn có việc.
Hắn vừa thúc vừa vươn tay lấy điện thoại ra xem bất chợt khuôn mặt hắn sa sầm lại, người gửi tin nhắn lại là Diệp Giai Thuỵ với cái tiêu đề nhảm nhí khiến Vương Tử Sâm muốn đập điện thoại xuống.
_" Lưu Uyên Linh trở về rồi "
Vương Tử Sâm đặt úp điện thoại xuống, hắn tức giận thúc thật mạnh vào trong cô.
Lưu Uyên Linh là đứa nào!!!
Diệp Giai Thuỵ định giỡn mặt với hắn sao??
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.