Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ
Chương 88: Có Phải Em Muốn Gả Cho Anh Ta Hay Không?
Hạ Lan Tình
03/05/2021
Tiêu Mặc Đằng hơi giật giật môi, “Đêm hôm đó, em dự định cho anh toàn bộ, không giữ lại chút nào. Nếu như không xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì bây giờ chúng ta chính là vợ chồng.”
Cố Hảo bật cười, rất bất đắc dĩ, “Quả thật không muốn nói nhiều với anh.”
“Anh nói đủ chưa? Tôi không có thời gian rảnh nói nhảm với anh, mời anh nên làm cái gì thì làm cái đó đi.” Cố Hảo lạnh lùng lên tiếng.
Thế nhưng Tiêu Mặc Đằng nghe vậy cũng không rời đi.
Cố Hảo thật sự tức giận, cô giương mắt nhìn về phía phòng nghỉ, rất hy vọng Phong Dập Thần có thể ra nhanh lên một chút giúp cô. Thế nhưng ánh mắt vừa chuyển tới nơi đã đụng phải đôi mắt thâm thuý sâu như mực của anh ở đó.
Một nháy mắt, tim Cố Hảo đập thịch một nhịp, cô nhìn thấy sắc mặt Phong Dập Thần một mảng âm trầm.
“Ngài Tiêu.” Phong Dập Thần trầm giọng lên tiếng, “Xem ra anh đã nghĩ kỹ.”
Nghe thấy tiếng của anh, lưng Tiêu Mặc Đằng cứng đờ, anh ta quay đầu đối diện với khuôn mặt tuấn tú mười phần lãnh đạm của Phong Dập Thần. Trong lòng anh ta nao nao, thầm nói một tiếng không ổn, ngoài mặt mất tự nhiên cười một tiếng, “A, đúng vậy. Tuy ngài Phong không thể nhượng bộ nhưng như bây giờ đã xem như là cho chúng tôi sự ủng hộ lớn lao rồi. Vậy cứ thế dùng tỷ lệ phân chia này đi, chúng tôi không có dị nghị gì cả.”
“Không.” Phong Dập Thần lạnh lùng mở miệng, “Hiện tại sẽ là 25%, giảm 4% so với ban đầu.”
Sắc mặt Tiêu Mặc Đằng cứng đờ, có hơi tái đi, “Vì sao? Trước đó ngài Phong đã nói là 29% mà? Bây giờ sao đột nhiên lại giảm?”
Phong Dập Thần đứng ở trước mặt anh ta, lẳng lặng nhìn anh ta. Thân thể cao lớn mang theo một loại khí chất áp bách lạnh đến tận xương tuỷ.
Anh không nói tiếng nào, chỉ đi tới bên cạnh cầm một bình nước lên. Sau đó lại đi tới trước bàn của Cố Hảo, không nói tiếng nào đem nước đặt xuống trước mặt cô.
Cố Hảo ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của anh.
Cô phát hiện anh đang đứng ở trước mặt mình, ánh mắt thâm thuý lẳng lặng nhìn xuống cô, cảm xúc dưới đáy mắt được giữ kín như bưng. Trong lúc vô hình tạo nên một luồng áp lực cho Cố Hảo.
Nhìn bình nước trước mặt, cô cầm lên nhỏ giọng nói, “Cảm ơn.”
Phong Dập Thần bình tĩnh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nhàn nhạt mở miệng, “Cố Hảo, cô tới đây cũng không phải để nói chuyện phiếm, ôn chuyện cũ, nhớ kỹ chức vụ của cô.”
“Vâng.” Cố Hảo gật đầu, “Cảm ơn ngài Phong nhắc nhở.”
“Ừ.” Phong Dập Thần nhàn nhạt gật đầu, quay người đi về phía salon.
Tiêu Mặc Đằng đứng ở một bên sắc mặt càng trắng hơn. Anh ta vẫn chờ xem lý do của Phong Dập Thần là gì nhưng anh căn bản không thèm để ý tới anh ta. Tiêu Mặc Đằng có trì độn tới mấy cũng hiểu ra được, Phong Dập Thần và Cố Hảo có liên quan tới nhau.
Quả nhiên.
Lần trước Phòng Dập Thần hỏi anh ta như vậy, rõ ràng là có quen biết với Cố Hảo. Nhưng hai người họ làm sao quen được nhau?
Tiêu Mặc Đằng nghi ngờ nhìn Cố Hảo.
Cố Hảo cúi đầu, vặn bình nước ra uống hai ngụm rồi lại chăm chú tiếp tục viết gì đó, không bỏ anh ta vào mắt.
Mà Phong Dập Thần đã quay lại ngồi trên ghế salon, lúc này anh lười biếng nâng mắt nhìn anh ta, trầm giọng, “Ngài Tiểu hẳn phải hiểu rõ là vì cái gì.”
“Ngài Phong, 29% chúng tôi còn có thể miễn cưỡng chấp nhận. Bây giờ đột nhiên giảm đi 4%, vậy thì tôi không thể nào nói lại với bên công ty được.”
“Ngài Tiêu.” Ánh mắt anh quét qua trên mặt Tiêu Mặc Đằng, “Nói nhiều thêm một câu, cái đơn này không cần làm nữa đâu.”
Tiêu Mặc Đằng lập tức nghẹn lại âm thanh.
Ánh mắt anh ta lướt qua trên mặt Phong Dập Thần, chần chừ quay lại nhìn Cố Hảo.
Là bởi vì Cố Hải đúng không?
Tiêu Mặc Đằng lại lần nữa dấy lên nghi ngờ.
Phong Dập Thần đứng lên, đi về bàn làm việc của mình, ngồi xuống, cúi đầu xem văn kiện. Một loạt động tác kia, rõ ràng là đem Tiêu Mặc Đằng biến thành không khí.
Cũng đầy đủ cơ sở cho thấy, trong bản hợp đồng này, Phong Dập Thần đứng ở bên trên chứ không phải bọn họ bình đẳng ký kết.
Tiêu Mặc Đằng nheo lại đôi mắt, trong con ngươi ánh lên ánh sáng nhạt, “Được, ngài Phong, 25% thì 25%, hợp đồng bao giờ sẽ ký kết?”
Phong Dập Thần ngước mắt lên, “Thời gian tuỳ bên anh lựa chọn.”
“Vậy ngay ngày mai đi.” Tiêu Mặc Đằng lập tức trả lời.
“Được.” Phong Dập Thần nhàn nhạt đáp.
“Không quấy rầy ngài Phong làm việc nữa, chỉ là có thể cho tôi xin một chút thời gian để nói chuyện với Cố Hảo không?” Tiêu Mặc Đằng nhìn thẳng vào anh mà nói ra lời đề nghị.
Phong Dập Thần nghe vậy thì mày kiếm nhắn lại, bên môi vẽ lên một vòng ý cười sắc bén, “Tôi thì không có ý kiến gì.”
Sau đó ánh mắt anh chuyển về phía Cố Hảo.
Cố Hảo nhíu mày, “Thật xin lỗi, tôi và ngài Tiêu không có chuyện gì để nói cả. Hơn nữa tôi bề bộn nhiều việc, thật ngại quá, ngài Tiêu cứ tự nhiên.”
Cố Hảo rất rõ ràng sẽ không cho Tiêu Mặc Đằng sắc mặt tốt.
Anh ta còn chưa nhìn ra sao, cũng là bởi vì anh ta tự cho là đúng nên mới khiến cho Phong Dập Thần tự ý quyết định hạ phần trăm xuống 4 mức. Hiện tại lại còn muốn mượn thời gian nói chuyện với cô, muốn để hạng mục này huỷ bỏ hay gì?
Đương nhiên Cố Hảo sẽ chẳng đi quản việc ký kết hợp đồng của Tiêu Mặc Đằng có thành công hay không, chuyện này chẳng liên quan gì tới cô, cô chỉ đang phân tích mà thôi.
Làm người, phải ở trong bất kỳ tình huống nào cũng phải xem xét hiểu rõ thời thế, như vậy mới có thể sinh tồn được.
Kẻ thấy không rõ hiện thực thật đáng buồn.
Nhưng đôi khi, thấy rõ hiện thực cũng chưa chắc có thế sinh tồn.
Cố Hảo trực tiếp từ chối, Tiêu Mặc Đằng chỉ có thể giật giật khoé miệng, “Được, vậy để chúng ta nói chuyện riêng với nhau sau, em cứ bận công việc của em đi.”
Tiêu Mặc Đằng khẽ vuốt cằm, quay người rời đi.
Sau khi anh ta đi, không gian trong phòng lập tức yên tĩnh lại.
Phong Dập Thần dựa vào ghế tựa, nâng ánh mắt lười biếng lên quan sát Cố Hảo. Cố Hảo thì đang cúi đầu sửa soạn lại tài liệu, hoàn toàn không phát hiện ra.
Tận đến mấy phút đồng hồ trôi qua. Phong Dập Thần cuối cùng mới mở miệng gọi một tiếng, “Cố Hảo.”
“A?” Cố Hảo ngẩng đầu lên nhìn qua, “Có chuyện gì sao?”
“Tiêu Mặc Đằng là bạn trai cũ của cô?” Phong Dập Thần trực tiếp hỏi thẳng.
Cố Hảo nhìn khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng nghiêm túc của anh đang mở miệng hỏi việc tư của ngườ khác mà chẳng mảy may gì, “Không phải, chỉ là suýt chút nữa trở thành bạn trai.”
“Suýt chút nữa? Nếu như đêm hôm đó xảy ra chuyện gì, chẳng phải cũng là suýt chút nữa sao?” Phong Dập Thần nhớ tới cuộc điện thoại mình đã nhận trước đó, nghe được câu nói kia.
Đêm ấy, chắc chắn là buổi đêm đặc biệt gì đó. Lời này khiến Phong Dập Thần có chút tức giận, trong lòng tăng thêm một đám lửa to đùng hừng hực cháy, rất tức tối!
Nghĩ đến đêm ấy, ánh mắt Cố Hảo mười phần sắc bén, chăm chú nhìn anh.
Đêm ấy, người đó là Phong Dập Thần sao?
Tính toán một chút, còn tám ngày nữa là có kết quả kiểm nghiệm. Cô nghĩ một chút, trước lúc đó có lẽ vẫn chưa nên hỏi cái gì thì hơn.
Lấy sự thật làm căn cứ rồi nói sau.
Thẳng thắn mà nói, quả thật Cố Hảo phân tích xong. Cô hồi tưởng lại lúc ấy, nếu như không có gì ngoài ý muốn thì có lẽ cô thật sự sẽ phạm sai lầm. Chẳng qua vẫn còn may, nhìn thấy nhân phẩm Tiêu Mặc Đằng như hiện tại, xem ra lúc trước cô không ở bên anh ta, quả là một quyết định sáng suốt.
Thế nhưng Cố Hảo vẫn thẳng thắn nói, “Nếu như đêm ấy xảy ra chuyện gì, có lẽ tôi và Tiêu Mặc Đằng sẽ kết hôn!”
Gân trán Phong Dập Thần nháy mắt bắt đầu điên cuồng nhảy lên. Anh bỗng nhiên đứng dậy, mang theo một trận gió lạnh đi tới trước mặt Cố Hảo, cường thế ôm cô đặt lên bàn làm việc.
Thân thể cao lớn tuấn mỹ chắn ngay trước mặt cô.
Trong chốc lát, Cố Hảo bị doạ giật mình, giống như cảm nhận được một luồng khí lăng lệ không ngừng đè áp cô.
Cố Hảo không khỏi mím chặt môi, “Phong Dập Thần, anh làm gì vậy?”
“Có phải cô cảm thấy thật đáng tiếc vì không thể gả cho Tiêu Mặc Đằng?” Phong Dập Thần lẳng lặng nhìn cô, trên mặt là nụ cười lạnh như băng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.