Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ
Chương 180: Anh nói chia tay đi
Hạ Lan Tình
20/05/2021
Phong Dập Thần nhàn nhạt liếc mắt nhìn anh ta, cũng không nói nhiều.
Trì Tĩnh Tây nghĩ, chẳng lẽ đúng vậy, bản thân mình chính là đang “Hoàng đề không gấp mà thái giám gấp”, đưa Cố Hảo tới đây, nghĩ muốn tác hợp cho bọn họ, kết quả lại bị anh châm chọc.
Trì Tĩnh Tây lắc đầu phì cười, chính là tự giễu bản thân mình.
Phong Dập Thần cũng không nói lời nào, ánh mắt đó đều là lạnh lùng, trong lúc đó dường như còn có sự thâm trầm.
Tay Cố Hảo nắm chặt, dưới mắt lộ ra vẻ thất vọng.
Cô rất muốn cố gắng, cũng nhận lỗi, thậm chí sau khi bị anh làm cho nhục nhã cũng quay về, kết quả lại vẫn như cũ.
Cô hít vào một hơi, thôi được, đã nỗ lực rồi, cũng không hối hận.
Rất nhanh, trà được mang tới.
Phong Dập Thần cũng không uống.
Bữa ăn này rất náo nhiệt, chỉ là Cố Hảo rất trầm mặc, sau lúc đó cô cũng không nói gì.
Theo anh, cô không phải là loại phụ nữa trong trắng, còn không rõ ràng với anh rể mình, chỉ sợ là trong lòng Phong Dập Thần sớm đã coi cô là một người phụ nữa tùy tiện rồi.
Cô nghĩ tới những lời nói làm tổn thương mình, trong lòng như bị đâm một nhát, rất khó chịu.
Phong Dập Thần cũng không nói câu nào với cô.
Nửa tiếng sau.
Mọi người đều đã ăn uống no say, bởi vì buổi trưa còn có công việc nên không ai uống rượu vì thế mà ăn rất nhanh.
Trì Tĩnh Tây nói: “Chúng tôi đi trước đây.”
Phong Dập Thần trả lời anh ta bằng một ánh mắt, cũng không nói chuyện.
Trì Tĩnh Tây nhìn Cố Hảo, “Cố Hảo?”
“Lát nữa tôi sẽ đi.” Cố Hảo quyết định rồi, cố gắng thêm lần nữa, xem xem anh có phải vẫn là bộ dạng đó hay không, nếu như vẫn là bộ dạng đó, cô cũng không để tâm nữa, sẽ đi mà không quay lại nữa.
Trì Tĩnh Tây mỉm cười, gật gật đầu với Cố Hảo, sau đó vỗ vai Phong Dập Thần.
Động tác đó như nhắc nhở.
Mọi người đều rời đi, trong phòng chỉ còn lại Cố Hảo và Phong Dập Thần.
Cô mở miệng nói: “Anh giận xong chưa?”
Phong Dập Thần liếc mắt nhìn cô, không để ý, cầm áo khoác lên, đi ra ngoài.
Trước khi anh ra cửa, Cố Hảo đã sớm một bước, dùng ta chắn phía trước cửa: “Phong Dập Thần, rốt cuộc là anh có ý gì?”
Môi mỏng của Phong Dập Thần vểnh lên, vẫn lạnh lùng như cũ.
Môi Cố Hảo mấp máy: “Phong Dập Thần, tôi cảm thấy tôi rất cố gắng rồi, muốn loại bỏ hiểu lầm với anh, nhưng căn bản là anh không tin tôi.”
“Đó là hiểu lầm sao?” Anh lạnh giọng quát.
Cố Hảo bị anh quát đến đầu óc quay cuồng.
Cô như say rượu, cảm thấy như không thể thở nổi, dưới mắt dâng lên sự cô đơn.
“Tôi nhận lỗi, chuyện như vậy sẽ không xảy ra nữa.” Cô nhìn anh, gằn từng chữ.
“Bỏ đi, chia tay đi.” Anh nhàn nhạt mở miệng: “Phụ nữ như cô, ở đâu cũng gặp được.”
Cố Hảo bị châm chọc lần nữa, chết đứng ở đó.
Cô cảm thấy bản thân mình quá ngốc rồi.
“Phong Dập Thần, anh nói vậy, tôi cũng không phản bác được, bỏ đi, là tôi tự mình đa tình.” Cô không còn lòng dạ nào cãi nhau, cúi đầu. “Vậy được, sau này chúng ta sẽ không còn quan hệ gì nữa.”
Cô nói xong liền đẩy cửa, chạy vội ra ngoài.
Không muốn quan tâm đến người đằng sau nữa.
Anh nói rồi, chia tay đi.
Tự mình nói.
Vậy được, cô cũng không cần phải làm khổ mình nữa.
Chỉ là cảm giác được tim mình như vỡ ra.
Cô đi từ trong nhà hàng ra, chạy vội ra đường phố.
Phong Dập Thần đi ra, đứng dưới ánh nắng buổi trưa, bóng dáng hết sức hiu quạnh.
Lương Thần nhanh chóng đến trước mặt: “Chủ tịch, cô vừa đi vừa khóc, tôi thấy cô ấy khó rất nhiều.”
Ánh mắt Phong Dập Thần căng thẳng, lạnh giọng nó: “Không chảy nước mắt, làm sao nhớ được tổn thương phải chịu, cũng sẽ không bị giáo huấn nữa.”
“Vậy chủ tịch, ngài cố ý giáo huấn cô Cố sao?”
Phong Dập Thần không nói nhiều, chỉ nói: “Đi, theo cô ấy.”
Lương Thần lập tức lái xe, đi theo phía xa xa của Cố Hảo.
Cố Hảo không lái xe, mà là một mình chạy thật nhanh trên đường, cô muốn trút hết những đau buồn trong lòng, cái loại cảm giác này rất khó chịu.
Lương Thần lái xe, theo Cố Hảo, nhìn cô từ phía xa.
Đột nhiên Cố Hảo dừng bước, cô giương mắt nhìn xung quanh.
Lương Thần giật mình, sợ Cố Hảo phát hiện bọn họ đang bám theo cô.
Anh ta hít một hơi, thiếu chút nữa là dừng xe.
“Bình tĩnh.” Phong Dập Thần trầm giọng nói.
“Vâng!” Lương Thần nói.
Cố Hảo vươn tay ngoắc một chiếc xe, một chiếc taxi chạy tới và dừng lại, sau đó cô mở cửa bước vào xe.
Phong Dập Thần nhìn chiếc taxi đó chìm ngập trong dòng xe cộ trên đường, nheo mắt, dưới đáy mắt thoáng hiện vẻ thích thú.
Lương Thần len lén nhìn anh qua kính chiếu hậu, “Chủ tịch, chúng ta có đi theo nữa không?”
“Đi.” Phong Dập Thần trầm giọng nói.
“Vâng!” Lương Thần đạp chân ga, đi theo phía sau chiếc xe.
Cố Hảo gọi một chiếc xe trở về tòa soạn.
Phong Dập Thần thấy cô xuống xe liền trực tiếp vào toà soạn, cũng không quay đầu nhìn một cái, anh chau mày.
Cứ ba ngày như vậy trôi qua.
Phong Dập Thần cũng không nhận được điện thoại của Cố Hảo.
Áp lực lạnh lẽo bao phủ trong phòng chủ tịch.
Lương Thần đi vào liền thấy vẻ mặt Phong Dập Thần trầm xuống, anh ta sợ hãi không dám phạm sai lầm, chỉ có thể nhìn anh, nói: “Chủ tịch, đây là bản kế hoạch về vườn hoa đó của làng du lịch Cao Sơn.”
“Cái vườn hoa đó, không phải đã nói với cậu rồi sao, gác lại đi.” Phong Dập Thần trầm giọng nói.
Lương Thần hít một hơi, nói: “Nhưng mà chủ tịch à, đây là kế hoạch của lãnh đạo thành phố, chúng ta có thể chống đối với họ được sao?”
Mặt Phong Dập Thần trầm xuống.
Lương Thần nhanh chóng để bản kế hoạch lên bàn cho anh xem.
Phong Dập Thần cầm lên, nhìn thoáng qua một cái, nhíu chặt lông mày.
Lương Thần đứng ở đó, cũng không dám nói nhiều.
Phong Dập Thần nhìn một lúc sau đó đứng lên đi đến bên cửa sổ, nói với Lương Thần: “Đổi vị trí trong bản kế hoạch này có thể có bao nhiêu?”
Lương Thần biết mảnh đất đó có liên quan đến Cố Hảo, anh ta nhìn Phong Dập Thần, nói: “Chủ tịch, nếu chúng ta muốn đề ra ý kiến về kế hoạch này với lãnh đạo thành phố thì rất khó, hơn nữa miếng đất này là khu vực du lịch trọng yếu của Tế Bắc, phù hợp với thiết kế của Làng du lịch dã ngoại Cao Sơn, nếu chúng ta không tiếp nhận, tự nhiên sẽ có người khác làm.”
“Người khác?”
“Tiêu Mặc Đằng.” Lương Thần nói: “Theo tin tức hồi báo của chúng ta, Tiêu Mặc Đằng và Cố Mỹ đã trình lên lãnh đạo thành phố bản kế hoạch về phương án thiết kế.”
“Biết nội dung không?”
“Xây dựng khách sạn năm sao.” Lương Thần nói: “Chính là trên mảnh đất đó.”
“A!” Phong Dập Thần nhíu mày: “Bọn họ đúng là không từ thủ đoạn.”
“Chỉ sợ cô Cố không hay biết gì.”
“Cố Hảo biết không?”
“Tiêu Mặc Đằng và Cố Mỹ chắc sẽ tìm tới cô ấy nhanh thôi.”
“Vâng.”
Hôm nay tan làm.
Cố Hảo đang chuẩn bị thu dọn đồ để rước con, lúc đó điện thoại reo lên, cô nhìn thoáng qua, chính là điện thoại của Cố Tiểu Trúc.
Cố Hảo vội bắt máy, đầu dây bên kia truyền tới tiếng của Cố Tiểu Trúc: “Chị, Cố Mỹ và Tiêu Mặc Đằng chặn em lại ở trước cổng nhà trẻ, nói là muốn tìm chị để cả nhà cùng ăn bữa cơm vì ngày mai là ngày giỗ của bà ngoại.”
Cố Hảo rùng mình, muốn từ chối nhưng lời nói lại kẹt trong cổ họng.
“Chị ơi làm sao đây?”
Cố Hảo nói khẽ: “Tiểu Trúc, cô ta có chuẩn bị mà tới, biết là ngày giỗ bà ngoại thì chị sẽ không từ chối.”
Trì Tĩnh Tây nghĩ, chẳng lẽ đúng vậy, bản thân mình chính là đang “Hoàng đề không gấp mà thái giám gấp”, đưa Cố Hảo tới đây, nghĩ muốn tác hợp cho bọn họ, kết quả lại bị anh châm chọc.
Trì Tĩnh Tây lắc đầu phì cười, chính là tự giễu bản thân mình.
Phong Dập Thần cũng không nói lời nào, ánh mắt đó đều là lạnh lùng, trong lúc đó dường như còn có sự thâm trầm.
Tay Cố Hảo nắm chặt, dưới mắt lộ ra vẻ thất vọng.
Cô rất muốn cố gắng, cũng nhận lỗi, thậm chí sau khi bị anh làm cho nhục nhã cũng quay về, kết quả lại vẫn như cũ.
Cô hít vào một hơi, thôi được, đã nỗ lực rồi, cũng không hối hận.
Rất nhanh, trà được mang tới.
Phong Dập Thần cũng không uống.
Bữa ăn này rất náo nhiệt, chỉ là Cố Hảo rất trầm mặc, sau lúc đó cô cũng không nói gì.
Theo anh, cô không phải là loại phụ nữa trong trắng, còn không rõ ràng với anh rể mình, chỉ sợ là trong lòng Phong Dập Thần sớm đã coi cô là một người phụ nữa tùy tiện rồi.
Cô nghĩ tới những lời nói làm tổn thương mình, trong lòng như bị đâm một nhát, rất khó chịu.
Phong Dập Thần cũng không nói câu nào với cô.
Nửa tiếng sau.
Mọi người đều đã ăn uống no say, bởi vì buổi trưa còn có công việc nên không ai uống rượu vì thế mà ăn rất nhanh.
Trì Tĩnh Tây nói: “Chúng tôi đi trước đây.”
Phong Dập Thần trả lời anh ta bằng một ánh mắt, cũng không nói chuyện.
Trì Tĩnh Tây nhìn Cố Hảo, “Cố Hảo?”
“Lát nữa tôi sẽ đi.” Cố Hảo quyết định rồi, cố gắng thêm lần nữa, xem xem anh có phải vẫn là bộ dạng đó hay không, nếu như vẫn là bộ dạng đó, cô cũng không để tâm nữa, sẽ đi mà không quay lại nữa.
Trì Tĩnh Tây mỉm cười, gật gật đầu với Cố Hảo, sau đó vỗ vai Phong Dập Thần.
Động tác đó như nhắc nhở.
Mọi người đều rời đi, trong phòng chỉ còn lại Cố Hảo và Phong Dập Thần.
Cô mở miệng nói: “Anh giận xong chưa?”
Phong Dập Thần liếc mắt nhìn cô, không để ý, cầm áo khoác lên, đi ra ngoài.
Trước khi anh ra cửa, Cố Hảo đã sớm một bước, dùng ta chắn phía trước cửa: “Phong Dập Thần, rốt cuộc là anh có ý gì?”
Môi mỏng của Phong Dập Thần vểnh lên, vẫn lạnh lùng như cũ.
Môi Cố Hảo mấp máy: “Phong Dập Thần, tôi cảm thấy tôi rất cố gắng rồi, muốn loại bỏ hiểu lầm với anh, nhưng căn bản là anh không tin tôi.”
“Đó là hiểu lầm sao?” Anh lạnh giọng quát.
Cố Hảo bị anh quát đến đầu óc quay cuồng.
Cô như say rượu, cảm thấy như không thể thở nổi, dưới mắt dâng lên sự cô đơn.
“Tôi nhận lỗi, chuyện như vậy sẽ không xảy ra nữa.” Cô nhìn anh, gằn từng chữ.
“Bỏ đi, chia tay đi.” Anh nhàn nhạt mở miệng: “Phụ nữ như cô, ở đâu cũng gặp được.”
Cố Hảo bị châm chọc lần nữa, chết đứng ở đó.
Cô cảm thấy bản thân mình quá ngốc rồi.
“Phong Dập Thần, anh nói vậy, tôi cũng không phản bác được, bỏ đi, là tôi tự mình đa tình.” Cô không còn lòng dạ nào cãi nhau, cúi đầu. “Vậy được, sau này chúng ta sẽ không còn quan hệ gì nữa.”
Cô nói xong liền đẩy cửa, chạy vội ra ngoài.
Không muốn quan tâm đến người đằng sau nữa.
Anh nói rồi, chia tay đi.
Tự mình nói.
Vậy được, cô cũng không cần phải làm khổ mình nữa.
Chỉ là cảm giác được tim mình như vỡ ra.
Cô đi từ trong nhà hàng ra, chạy vội ra đường phố.
Phong Dập Thần đi ra, đứng dưới ánh nắng buổi trưa, bóng dáng hết sức hiu quạnh.
Lương Thần nhanh chóng đến trước mặt: “Chủ tịch, cô vừa đi vừa khóc, tôi thấy cô ấy khó rất nhiều.”
Ánh mắt Phong Dập Thần căng thẳng, lạnh giọng nó: “Không chảy nước mắt, làm sao nhớ được tổn thương phải chịu, cũng sẽ không bị giáo huấn nữa.”
“Vậy chủ tịch, ngài cố ý giáo huấn cô Cố sao?”
Phong Dập Thần không nói nhiều, chỉ nói: “Đi, theo cô ấy.”
Lương Thần lập tức lái xe, đi theo phía xa xa của Cố Hảo.
Cố Hảo không lái xe, mà là một mình chạy thật nhanh trên đường, cô muốn trút hết những đau buồn trong lòng, cái loại cảm giác này rất khó chịu.
Lương Thần lái xe, theo Cố Hảo, nhìn cô từ phía xa.
Đột nhiên Cố Hảo dừng bước, cô giương mắt nhìn xung quanh.
Lương Thần giật mình, sợ Cố Hảo phát hiện bọn họ đang bám theo cô.
Anh ta hít một hơi, thiếu chút nữa là dừng xe.
“Bình tĩnh.” Phong Dập Thần trầm giọng nói.
“Vâng!” Lương Thần nói.
Cố Hảo vươn tay ngoắc một chiếc xe, một chiếc taxi chạy tới và dừng lại, sau đó cô mở cửa bước vào xe.
Phong Dập Thần nhìn chiếc taxi đó chìm ngập trong dòng xe cộ trên đường, nheo mắt, dưới đáy mắt thoáng hiện vẻ thích thú.
Lương Thần len lén nhìn anh qua kính chiếu hậu, “Chủ tịch, chúng ta có đi theo nữa không?”
“Đi.” Phong Dập Thần trầm giọng nói.
“Vâng!” Lương Thần đạp chân ga, đi theo phía sau chiếc xe.
Cố Hảo gọi một chiếc xe trở về tòa soạn.
Phong Dập Thần thấy cô xuống xe liền trực tiếp vào toà soạn, cũng không quay đầu nhìn một cái, anh chau mày.
Cứ ba ngày như vậy trôi qua.
Phong Dập Thần cũng không nhận được điện thoại của Cố Hảo.
Áp lực lạnh lẽo bao phủ trong phòng chủ tịch.
Lương Thần đi vào liền thấy vẻ mặt Phong Dập Thần trầm xuống, anh ta sợ hãi không dám phạm sai lầm, chỉ có thể nhìn anh, nói: “Chủ tịch, đây là bản kế hoạch về vườn hoa đó của làng du lịch Cao Sơn.”
“Cái vườn hoa đó, không phải đã nói với cậu rồi sao, gác lại đi.” Phong Dập Thần trầm giọng nói.
Lương Thần hít một hơi, nói: “Nhưng mà chủ tịch à, đây là kế hoạch của lãnh đạo thành phố, chúng ta có thể chống đối với họ được sao?”
Mặt Phong Dập Thần trầm xuống.
Lương Thần nhanh chóng để bản kế hoạch lên bàn cho anh xem.
Phong Dập Thần cầm lên, nhìn thoáng qua một cái, nhíu chặt lông mày.
Lương Thần đứng ở đó, cũng không dám nói nhiều.
Phong Dập Thần nhìn một lúc sau đó đứng lên đi đến bên cửa sổ, nói với Lương Thần: “Đổi vị trí trong bản kế hoạch này có thể có bao nhiêu?”
Lương Thần biết mảnh đất đó có liên quan đến Cố Hảo, anh ta nhìn Phong Dập Thần, nói: “Chủ tịch, nếu chúng ta muốn đề ra ý kiến về kế hoạch này với lãnh đạo thành phố thì rất khó, hơn nữa miếng đất này là khu vực du lịch trọng yếu của Tế Bắc, phù hợp với thiết kế của Làng du lịch dã ngoại Cao Sơn, nếu chúng ta không tiếp nhận, tự nhiên sẽ có người khác làm.”
“Người khác?”
“Tiêu Mặc Đằng.” Lương Thần nói: “Theo tin tức hồi báo của chúng ta, Tiêu Mặc Đằng và Cố Mỹ đã trình lên lãnh đạo thành phố bản kế hoạch về phương án thiết kế.”
“Biết nội dung không?”
“Xây dựng khách sạn năm sao.” Lương Thần nói: “Chính là trên mảnh đất đó.”
“A!” Phong Dập Thần nhíu mày: “Bọn họ đúng là không từ thủ đoạn.”
“Chỉ sợ cô Cố không hay biết gì.”
“Cố Hảo biết không?”
“Tiêu Mặc Đằng và Cố Mỹ chắc sẽ tìm tới cô ấy nhanh thôi.”
“Vâng.”
Hôm nay tan làm.
Cố Hảo đang chuẩn bị thu dọn đồ để rước con, lúc đó điện thoại reo lên, cô nhìn thoáng qua, chính là điện thoại của Cố Tiểu Trúc.
Cố Hảo vội bắt máy, đầu dây bên kia truyền tới tiếng của Cố Tiểu Trúc: “Chị, Cố Mỹ và Tiêu Mặc Đằng chặn em lại ở trước cổng nhà trẻ, nói là muốn tìm chị để cả nhà cùng ăn bữa cơm vì ngày mai là ngày giỗ của bà ngoại.”
Cố Hảo rùng mình, muốn từ chối nhưng lời nói lại kẹt trong cổ họng.
“Chị ơi làm sao đây?”
Cố Hảo nói khẽ: “Tiểu Trúc, cô ta có chuẩn bị mà tới, biết là ngày giỗ bà ngoại thì chị sẽ không từ chối.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.