Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ
Chương 134: Bạn mới của tiểu thiếu gia
Hạ Lan Tình
12/05/2021
Ông cụ Hoắc thở phì phò ngồi trên ghế, tức giận hét lên với quản gia: “Nó thà ở bên cạnh đứa trẻ nhặt được kia cũng không chịu ở bên người ông ngoại này.”
“Lão gia.” Quản gia sợ ông cụ tức giận nên nhanh chóng dâng trà: “Lão gia bớt giận, đứa bé kia mặc dù nói là nhặt được nhưng càng lớn lại càng thấy giống tiểu thiếu gia.”
Ông cụ sửng sốt, đặt tách trà xuống bàn: “Càng lớn càng giống?”
“Đúng vậy, càng lớn càng giống.” Quản gia nói tiếp: “Lúc trước tôi nhìn thấy đúng là có vài phần tương tự.”
Ông cụ khẽ đảo mắt, ánh mắt khẽ lóe lên: “Ông nói xem, đứa trẻ đó có khi nào là con của Tiểu Thần không?”
“Lão gia, tôi cũng đang định nói điều này.” Quản gia nói tiếp: “Nếu không phải là con của thiếu gia thì tại sao một người đàn ông độc thân như cậu ấy lại cứ dẫn theo một đứa bé bên cạnh như thế? Lại còn bảo vệ chăm sóc rất tốt, mời mấy đầu bếp, mấy giáo viên, rồi cả bảo mẫu... Số người chăm sóc một đứa trẻ còn nhiều hơn cả ở trường mẫu giáo.”
“Hừ.” Ông cụ bĩu môi: “Chẳng phải là nó có mấy đồng tiền giơ bẩn sao?”
“Lão gia, nói thì nói như vậy, nhưng mà chẳng phải lão gia cũng dùng tiền của thiếu gia sao? Tiền lương hưu của lão gia căn bản không nuôi nổi cả nhà chúng ta đâu.” Quản gia liều mạng vì thiếu gia nói lời công đạo.
Ông cụ trợn tròn mắt: “Ông nói cái gì?”
Quản gia vội vàng cúi đầu, cung kính nói: “Không có gì, lão gia, không có gì.”
“Hừ, không dám nói à?” Ông cụ bất mãn: “Nói thật mà cũng không dám nói, kém cỏi.”
Quản gia bất đắc dĩ, ông ta biết lời mình nói là thật, nhưng nhìn lão gia không vui như vậy thì ai dám nói cơ chứ?
Nếu ông ta dám nói lại thì đúng là quá ngu ngốc.
Ông cụ Hoắc suy nghĩ một chút rồi chép miệng: “Nói chuyện với ai cũng không thú vị chút nào, không dám nói gì cả. Thà tôi đi nói chuyện với cháu ngoại tôi còn hơn, mặc dù toàn bị nó chọc cho tức chết nhưng mà vẫn còn thú vị hơn.”
Quản gia nghĩ thầm, lúc nào lão gia cũng nói như vậy, nhưng khi gọi người đến thì lại nói như thế nào.
“Lão Trần, ông nói xem, đứa bé kia là con của Tiểu Trần đúng không? Nếu không thì tại sao Tiểu Trần lại vất vả nuôi nấng nó ngần ấy năm như vậy?”
“Vâng, có lẽ thế.” Quản gia gật đầu.
“Cuối tuần này ông cho người đón đứa trẻ kia đến đây, để nó ở đây với tôi hai ngày, xem nó có đúng là có quan hệ máu mủ không.”
Quản gia do dự: “Chỉ sợ thiếu gia không đồng ý, cậu ấy bảo vệ đứa bé đó như bảo vệ gấu trúc vậy.”
“Thế thì lén lút đưa nó đến.” Ông cụ quyết tâm: “Tôi nhất định phải gặp đứa trẻ đó.”
Quản gia gật đầu: “Được rồi, để tôi thử xem.”
Hi vọng sẽ không bị thiếu gia đánh chết.
Chạng vạng, Phong Dập Thần một mình lái xe về nhà, trong xe mở nhạc nhưng anh không cảm thấy hứng thú chút nào.
Hai mươi mấy phút sau đã về đến nhà.
Vừa vào cửa, quản gia nhìn thấy xe của Phong Dập Thần thì lập tức nghênh đón: “Tiên sinh, anh đã trở lại.”
Phong Dập Thần gật đầu, mặt không cảm xúc: “Tiểu thiếu gia đâu?”
“Đang đọc sách.”
Phong Dập Thần nhíu mày: “Sao lại đọc sách? Không phải tôi đã dặn là trẻ con thì phải chơi đùa nhiều một chút, đừng có suốt ngày đọc sách như thế.”
Quản gia nói: “Tiểu thiếu gia nói chơi là lãng phí sinh mệnh, cậu ấy cần phải dùng thời gian đó để hoàn thành bài tập và tiếp tục học hành.”
Phong Dập Thần nghe xong thì nhíu mày: “Thằng bé thật ra rất có quy củ.”
“Chỉ số thông minh của tiểu thiếu gia rất cao, cũng rất hoạt bát, chỉ là không vừa mắt người bình thường, nghe nói bây giờ đã có một người bạn.”
“Thế sao?” Phong Dập Thần khá bất ngờ: “Không phải Duệ Hi nói rất không thích những đứa nhóc xấu xa ở trường à?”
“Đứa bé kia cũng không bình thường mà là một đứa trẻ thông minh.” Quản gia báo cáo: “Tên là Cố Tiêu Mặc, nghe nói là con của một bà mẹ đơn thân.”
Phong Dập Thần nghe được cái tên đó thì hơi nhíu mày: “Họ Cố à?”
“Vâng.” Quản gia gật đầu.
Lại là họ Cố.
Những người mang họ Cố cũng nhiều thật.
Phong Dập Thần sải bước vào phòng, vừa vào đến cửa đã thấy một đứa trẻ đang ngồi đọc sách trên ghế.
Anh bước tới, ngồi xuống bên cạnh.
Phong Duệ Hi ngẩng đầu nhìn thấy Phong Dập Thần thì ánh mắt sáng lên, gương mặt nhỏ nhắn giống anh khẽ hiện lên sự vui mừng.
“Cha, hôm nay cha có thời gian rảnh sao?” Cậu bé đặt quyển sách xuống, cung kính hỏi Phong Dập Thần, vô cùng gia giáo.
Cậu bé cao hơn những bạn cùng trang lứa nửa cái đầu, dáng người dong dong, vô cùng tuấn tú.
Phong Dập Thần cười, khẽ xoa đầu cậu: “Ừ, hôm nay cha ăn tối với con.”
“Cảm ơn cha.” Cậu bé vô cùng vui vẻ nhưng cũng không thể hiện quá nhiều ra ngoài, nhưng sự hưng phấn trong mắt không thể nào che giấu được.
Nhìn cậu bé như vậy, Phong Dập Thần khẽ cười: “Ở trước mặt cha thì không cần phải câu nệ, cha đã nói rồi, con cứ thoải mái đi.”
“Nhưng con cảm thấy như vậy mới tốt.” Phong Duệ Hi nghiêm túc trả lời: “Quân thần, cha con, tam cương ngũ thường, tất cả vẫn cần phải tuân theo, đó mới là những truyền thống và đức tính tốt đẹp của dân tộc Trung Hoa.”
Phong Dập Thần buồn cười, cưng chiều nói: “Nhưng cha không muốn con mới năm tuổi mà đã như một ông già.”
“Không đâu ạ.” Cậu bé tự tin trả lời: “Học hành thì sẽ dùng đến, nếu không học mới trở thành người cũ.”
Phong Dập Thần cảm thấy đứa trẻ này trưởng thành quá sớm.
Anh nhíu mày, hơi lo lắng: “Đi ăn thôi, ăn xong chúng ta đi xem phim.”
“Vâng.” Phong Duệ Hi gật đầu: “Cha, con đi rửa tay.”
“Ừ.”
Nhìn bóng dáng bé nhỏ vào nhà vệ sinh, đến cả bước đi cũng vô cùng bài bản, Phong Dập Thần hơi lo lắng, trẻ con phải có tuổi thơ, đứng trưởng thành quá sớm.
Quản gia nhanh chóng mang thức ăn lên.
Phong Dập Thần cũng trở lại phòng thay quần áo.
Sau đó hai cha con ăn cơm cùng nhau.
“Duệ Hi, con ở nhà trẻ có kết bạn với ai không?” Phong Dập Thần thử dò hỏi, hi vọng có thể tìm được chủ đề giao tiếp với con trai mình.
Phong Duệ Hi ngẩng đầu nhìn Phong Dập Thần, ánh mắt không ngoan trong sáng.
Cậu bé không nói gì, đầu tiên là nhìn về phía quản gia.
Không hiểu sao, quản gia thấy tiểu thiếu gia nhìn mình như thế thì hơi chột dạ.
Đứa trẻ này quá thông minh, một ánh mắt đã có thể nhìn thấu.
Phong Duệ Hi nhìn quản gia, cũng không vạch trần mà trả lời: “Vâng ạ, con có một người bạn.”
“Chúc mừng con.” Phong Dập Thần nhẹ nhàng nói: “Cuối cùng con cũng đã có bạn rồi.”
“Tên cậu ấy là Cố Tiêu Mặc.” Phong Duệ Hi nói: “Là một người rất độc miệng, nhưng mà con lại có cảm giác vô cùng thân thiết với cậu ấy.”
“Hôm nào mời cậu bé cùng ăn cơm nhé.” Phong Dập Thần lên tiếng.
“Không cần đâu cha.” Phong Duệ Hi nói: “Cố Tiêu Mặc không thích đến chơi nhà người khác.”
“Tại sao?”
“Cậu ấy nghĩ điều đó lãng phí thời gian.”
Phong Dập Thần sửng sốt: “Thế nên các con ngưu tầm ngưu mã tầm mã?”
“Không phải.” Phong Duệ Hi nghiêm túc giải thích: “Chúng con là anh hùng gặp nhau.”
“Lão gia.” Quản gia sợ ông cụ tức giận nên nhanh chóng dâng trà: “Lão gia bớt giận, đứa bé kia mặc dù nói là nhặt được nhưng càng lớn lại càng thấy giống tiểu thiếu gia.”
Ông cụ sửng sốt, đặt tách trà xuống bàn: “Càng lớn càng giống?”
“Đúng vậy, càng lớn càng giống.” Quản gia nói tiếp: “Lúc trước tôi nhìn thấy đúng là có vài phần tương tự.”
Ông cụ khẽ đảo mắt, ánh mắt khẽ lóe lên: “Ông nói xem, đứa trẻ đó có khi nào là con của Tiểu Thần không?”
“Lão gia, tôi cũng đang định nói điều này.” Quản gia nói tiếp: “Nếu không phải là con của thiếu gia thì tại sao một người đàn ông độc thân như cậu ấy lại cứ dẫn theo một đứa bé bên cạnh như thế? Lại còn bảo vệ chăm sóc rất tốt, mời mấy đầu bếp, mấy giáo viên, rồi cả bảo mẫu... Số người chăm sóc một đứa trẻ còn nhiều hơn cả ở trường mẫu giáo.”
“Hừ.” Ông cụ bĩu môi: “Chẳng phải là nó có mấy đồng tiền giơ bẩn sao?”
“Lão gia, nói thì nói như vậy, nhưng mà chẳng phải lão gia cũng dùng tiền của thiếu gia sao? Tiền lương hưu của lão gia căn bản không nuôi nổi cả nhà chúng ta đâu.” Quản gia liều mạng vì thiếu gia nói lời công đạo.
Ông cụ trợn tròn mắt: “Ông nói cái gì?”
Quản gia vội vàng cúi đầu, cung kính nói: “Không có gì, lão gia, không có gì.”
“Hừ, không dám nói à?” Ông cụ bất mãn: “Nói thật mà cũng không dám nói, kém cỏi.”
Quản gia bất đắc dĩ, ông ta biết lời mình nói là thật, nhưng nhìn lão gia không vui như vậy thì ai dám nói cơ chứ?
Nếu ông ta dám nói lại thì đúng là quá ngu ngốc.
Ông cụ Hoắc suy nghĩ một chút rồi chép miệng: “Nói chuyện với ai cũng không thú vị chút nào, không dám nói gì cả. Thà tôi đi nói chuyện với cháu ngoại tôi còn hơn, mặc dù toàn bị nó chọc cho tức chết nhưng mà vẫn còn thú vị hơn.”
Quản gia nghĩ thầm, lúc nào lão gia cũng nói như vậy, nhưng khi gọi người đến thì lại nói như thế nào.
“Lão Trần, ông nói xem, đứa bé kia là con của Tiểu Trần đúng không? Nếu không thì tại sao Tiểu Trần lại vất vả nuôi nấng nó ngần ấy năm như vậy?”
“Vâng, có lẽ thế.” Quản gia gật đầu.
“Cuối tuần này ông cho người đón đứa trẻ kia đến đây, để nó ở đây với tôi hai ngày, xem nó có đúng là có quan hệ máu mủ không.”
Quản gia do dự: “Chỉ sợ thiếu gia không đồng ý, cậu ấy bảo vệ đứa bé đó như bảo vệ gấu trúc vậy.”
“Thế thì lén lút đưa nó đến.” Ông cụ quyết tâm: “Tôi nhất định phải gặp đứa trẻ đó.”
Quản gia gật đầu: “Được rồi, để tôi thử xem.”
Hi vọng sẽ không bị thiếu gia đánh chết.
Chạng vạng, Phong Dập Thần một mình lái xe về nhà, trong xe mở nhạc nhưng anh không cảm thấy hứng thú chút nào.
Hai mươi mấy phút sau đã về đến nhà.
Vừa vào cửa, quản gia nhìn thấy xe của Phong Dập Thần thì lập tức nghênh đón: “Tiên sinh, anh đã trở lại.”
Phong Dập Thần gật đầu, mặt không cảm xúc: “Tiểu thiếu gia đâu?”
“Đang đọc sách.”
Phong Dập Thần nhíu mày: “Sao lại đọc sách? Không phải tôi đã dặn là trẻ con thì phải chơi đùa nhiều một chút, đừng có suốt ngày đọc sách như thế.”
Quản gia nói: “Tiểu thiếu gia nói chơi là lãng phí sinh mệnh, cậu ấy cần phải dùng thời gian đó để hoàn thành bài tập và tiếp tục học hành.”
Phong Dập Thần nghe xong thì nhíu mày: “Thằng bé thật ra rất có quy củ.”
“Chỉ số thông minh của tiểu thiếu gia rất cao, cũng rất hoạt bát, chỉ là không vừa mắt người bình thường, nghe nói bây giờ đã có một người bạn.”
“Thế sao?” Phong Dập Thần khá bất ngờ: “Không phải Duệ Hi nói rất không thích những đứa nhóc xấu xa ở trường à?”
“Đứa bé kia cũng không bình thường mà là một đứa trẻ thông minh.” Quản gia báo cáo: “Tên là Cố Tiêu Mặc, nghe nói là con của một bà mẹ đơn thân.”
Phong Dập Thần nghe được cái tên đó thì hơi nhíu mày: “Họ Cố à?”
“Vâng.” Quản gia gật đầu.
Lại là họ Cố.
Những người mang họ Cố cũng nhiều thật.
Phong Dập Thần sải bước vào phòng, vừa vào đến cửa đã thấy một đứa trẻ đang ngồi đọc sách trên ghế.
Anh bước tới, ngồi xuống bên cạnh.
Phong Duệ Hi ngẩng đầu nhìn thấy Phong Dập Thần thì ánh mắt sáng lên, gương mặt nhỏ nhắn giống anh khẽ hiện lên sự vui mừng.
“Cha, hôm nay cha có thời gian rảnh sao?” Cậu bé đặt quyển sách xuống, cung kính hỏi Phong Dập Thần, vô cùng gia giáo.
Cậu bé cao hơn những bạn cùng trang lứa nửa cái đầu, dáng người dong dong, vô cùng tuấn tú.
Phong Dập Thần cười, khẽ xoa đầu cậu: “Ừ, hôm nay cha ăn tối với con.”
“Cảm ơn cha.” Cậu bé vô cùng vui vẻ nhưng cũng không thể hiện quá nhiều ra ngoài, nhưng sự hưng phấn trong mắt không thể nào che giấu được.
Nhìn cậu bé như vậy, Phong Dập Thần khẽ cười: “Ở trước mặt cha thì không cần phải câu nệ, cha đã nói rồi, con cứ thoải mái đi.”
“Nhưng con cảm thấy như vậy mới tốt.” Phong Duệ Hi nghiêm túc trả lời: “Quân thần, cha con, tam cương ngũ thường, tất cả vẫn cần phải tuân theo, đó mới là những truyền thống và đức tính tốt đẹp của dân tộc Trung Hoa.”
Phong Dập Thần buồn cười, cưng chiều nói: “Nhưng cha không muốn con mới năm tuổi mà đã như một ông già.”
“Không đâu ạ.” Cậu bé tự tin trả lời: “Học hành thì sẽ dùng đến, nếu không học mới trở thành người cũ.”
Phong Dập Thần cảm thấy đứa trẻ này trưởng thành quá sớm.
Anh nhíu mày, hơi lo lắng: “Đi ăn thôi, ăn xong chúng ta đi xem phim.”
“Vâng.” Phong Duệ Hi gật đầu: “Cha, con đi rửa tay.”
“Ừ.”
Nhìn bóng dáng bé nhỏ vào nhà vệ sinh, đến cả bước đi cũng vô cùng bài bản, Phong Dập Thần hơi lo lắng, trẻ con phải có tuổi thơ, đứng trưởng thành quá sớm.
Quản gia nhanh chóng mang thức ăn lên.
Phong Dập Thần cũng trở lại phòng thay quần áo.
Sau đó hai cha con ăn cơm cùng nhau.
“Duệ Hi, con ở nhà trẻ có kết bạn với ai không?” Phong Dập Thần thử dò hỏi, hi vọng có thể tìm được chủ đề giao tiếp với con trai mình.
Phong Duệ Hi ngẩng đầu nhìn Phong Dập Thần, ánh mắt không ngoan trong sáng.
Cậu bé không nói gì, đầu tiên là nhìn về phía quản gia.
Không hiểu sao, quản gia thấy tiểu thiếu gia nhìn mình như thế thì hơi chột dạ.
Đứa trẻ này quá thông minh, một ánh mắt đã có thể nhìn thấu.
Phong Duệ Hi nhìn quản gia, cũng không vạch trần mà trả lời: “Vâng ạ, con có một người bạn.”
“Chúc mừng con.” Phong Dập Thần nhẹ nhàng nói: “Cuối cùng con cũng đã có bạn rồi.”
“Tên cậu ấy là Cố Tiêu Mặc.” Phong Duệ Hi nói: “Là một người rất độc miệng, nhưng mà con lại có cảm giác vô cùng thân thiết với cậu ấy.”
“Hôm nào mời cậu bé cùng ăn cơm nhé.” Phong Dập Thần lên tiếng.
“Không cần đâu cha.” Phong Duệ Hi nói: “Cố Tiêu Mặc không thích đến chơi nhà người khác.”
“Tại sao?”
“Cậu ấy nghĩ điều đó lãng phí thời gian.”
Phong Dập Thần sửng sốt: “Thế nên các con ngưu tầm ngưu mã tầm mã?”
“Không phải.” Phong Duệ Hi nghiêm túc giải thích: “Chúng con là anh hùng gặp nhau.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.