Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ
Chương 36: Bé ngoan hiểu chuyện
Hạ Lan Tình
26/04/2021
“Ặc!” Cố Hảo không kiềm được mà thở dài.
Lần thứ N trong đem thở dài.
Cố Tiêu Mặc thấy mami thở dài nhiều lần, cuối cùng cậu bé không kiềm được mà hỏi: “Mami, mẹ không phải đang yêu đương sao?”
Cố Hảo bỗng dưng hoàn hồn, nhìn sang cậu con trai có gương mặt xinh đẹp và lạnh lùng, cô hoảng hốt: “Con, con nói gì vậy?”
Gương mặt trưởng thành sớm của Cố Tiêu Mặc cũng không có quá nhiều cảm xúc, cậu bé quan sát kỹ Cố Hảo và nói: “Mami, đối phương là người thế nào?”
“Hả?” Cố Hảo lại hốt hoảng lần nữa.
Thần thái của con cứ một kiểu “Mami, mẹ đừng có gạt con.”
“Mami, mẹ trẻ trung xinh đẹp như vậy, mới 24 tuổi, các dì lớn vậy rồi cũng đều yêu đương, hẹn hò, mẹ lại đưa con theo, đều là nguyên nhân ở con.” Cố Tiêu Mặc nói, vẻ mặt áy náy: “Đều tại con liên luỵ mami tìm bạn trai.”
Nhìn thấy vẻ tự trách của con trai, trái tim của Cố Hảo giống như bị siết chặt.
“Không, không phải đâu, con trai.” Cố Hảo nhanh chóng đi tới trước mặt con trai, cô ngồi xổm xuống và áy náy nhìn cậu bé: “Con trai, ma mi không cần bạn trai, mami có con là vui rồi.”
“Mami.” Tên nhóc biết mami đang an ủi cậu bé, cậu bé vẫn vẻ mặt áy náy: “Con có mami cũng rất vui. Nhưng cuối cùng thì con cũng không phải chồng của mẹ, dì nói, mami cần một người đàn ông trưởng thành chín chắn để bảo vệ, sau này cùng nuôi con.”
“Ặc, con trai, mẹ không cần.”
Cô thấy thương lắm, có đứa con hiểu chuyện như vậy, cô thạt sự vừa thấy an ủi vừa thấy áy náy.
Sự sai lầm vào đêm đó, để lại một đứa bé đáng yêu và hiểu chuyện như vậy, đúng là ông trời ưu ái dành cho cô.
Mất đi Tiêu Mặc Đằng và cơ thể của mình, có được đứa bé này, nếu đứa bé kia vẫn còn thì tốt biết bao.
Chuyện đời khó đoán.
“Con trai, mami không cần người khác giúp nuôi con.”
“Vậy mami đang chờ cha hả?” Cố Tiêu Mặc nhìn cô. Tuy cậu bé tuổi còn nhỏ, nhưng rất biết nhìn xa trông rộng: “Người giống như cha con, có chắc là không phải cha con không?”
Cố Hảo đơ ra, cô đột nhiên bất giác nghĩ tới, mục đích của con trai là hỏi về cha nó.
Cô chớp mắt, trong đôi mắt rạng rỡ hiện lên một tia khôn ngoan, cô nhẹ nhàng nói: “Bé con, con có phải rất muốn biết cha của con là ai không?”
Đôi mắt của Cố Tiêu Mặc sáng rực giống đôi mắt ranh mãnh của mẹ cậu bé, cậu bé hỏi: “Có thể không mẹ?”
Cố Hảo thở dài.
Đây là bản năng tự nhiên.
Có điều gì đó chợt lóe lên trong đầu cô: “Mẹ sẽ thử xem, xem người đó có phải là cha con không?”
Đôi mắt của Cố Tiêu Mặc lập tức sáng bừng: “Mami, mẹ muốn lén đi xét nghiệm ADN của người ta hả?”
Cố Hảo trừng to mắt: “Chuyện này con cũng biết hả?”
Đứa trẻ này quá thông minh, cô chắc chắn muốn lấy tóc của Phong Dập Thần, hoặc cái gì đó, xem có thể làm xét nghiệm hay không.
“Vậy mẹ cẩn thận, đừng để bị bắt.” Đáy mắt của Cố Tiêu Mặc bóng loáng: “Con nghĩ, nghi ngờ người là cha con thì chắc cũng không tệ lắm, IQ không thể thấp.”
“Con yêu?” Cố Hảo không nhịn được lên tiếng: “Y con là IQ của mẹ thấp hả?”
Cố Tiêu Mặc lắc đầu: “Không phải, mami, mẹ rất trong sánh.”
“Ặc, con đang trách mẹ làm giảm mức IQ củA con ư?”
Cố Tiêu Mặc tỏ ra vô tội và giải thích: “Mami, con chỉ nhắc nhở mẹ, đừng để bị bắt, lỡ như không phải cha con thì xấu hổ lắm.”
Tạch.
Đúng là khiến người ta xấu hổ.
Đang nói thì cửa mở ra.
Một cô gái mặc áo thun và váy ngắn xuất hiện ở cửa, cột tóc đuôi ngựa, rất trẻ trung, đây là em gái Cố Tiểu Trúc.
“Chị, em về rồi đây. Ây da, có để lại món ngon gì cho em hả? Thơm quá đi.”
Cô ấy vừa đổi giày và buông túi xuống.
Chuông cửa vang lên.
Cố Hảo kỳ lạ nhìn ra cửa và hỏi: “Ai đi theo phía sau em gõ cửa vậy? Không thấy người ta hả?”
“Không có.” Cố Tiểu Trúc lắc đầu: “Lúc nãy chỉ có em đi từ thang máy đi lên thôi.”
“Em mở cửa đi.” Cố Hảo cũng đi tới.
Lúc cửa vừa mở ra thì cô rất bất ngờ.
Lần thứ N trong đem thở dài.
Cố Tiêu Mặc thấy mami thở dài nhiều lần, cuối cùng cậu bé không kiềm được mà hỏi: “Mami, mẹ không phải đang yêu đương sao?”
Cố Hảo bỗng dưng hoàn hồn, nhìn sang cậu con trai có gương mặt xinh đẹp và lạnh lùng, cô hoảng hốt: “Con, con nói gì vậy?”
Gương mặt trưởng thành sớm của Cố Tiêu Mặc cũng không có quá nhiều cảm xúc, cậu bé quan sát kỹ Cố Hảo và nói: “Mami, đối phương là người thế nào?”
“Hả?” Cố Hảo lại hốt hoảng lần nữa.
Thần thái của con cứ một kiểu “Mami, mẹ đừng có gạt con.”
“Mami, mẹ trẻ trung xinh đẹp như vậy, mới 24 tuổi, các dì lớn vậy rồi cũng đều yêu đương, hẹn hò, mẹ lại đưa con theo, đều là nguyên nhân ở con.” Cố Tiêu Mặc nói, vẻ mặt áy náy: “Đều tại con liên luỵ mami tìm bạn trai.”
Nhìn thấy vẻ tự trách của con trai, trái tim của Cố Hảo giống như bị siết chặt.
“Không, không phải đâu, con trai.” Cố Hảo nhanh chóng đi tới trước mặt con trai, cô ngồi xổm xuống và áy náy nhìn cậu bé: “Con trai, ma mi không cần bạn trai, mami có con là vui rồi.”
“Mami.” Tên nhóc biết mami đang an ủi cậu bé, cậu bé vẫn vẻ mặt áy náy: “Con có mami cũng rất vui. Nhưng cuối cùng thì con cũng không phải chồng của mẹ, dì nói, mami cần một người đàn ông trưởng thành chín chắn để bảo vệ, sau này cùng nuôi con.”
“Ặc, con trai, mẹ không cần.”
Cô thấy thương lắm, có đứa con hiểu chuyện như vậy, cô thạt sự vừa thấy an ủi vừa thấy áy náy.
Sự sai lầm vào đêm đó, để lại một đứa bé đáng yêu và hiểu chuyện như vậy, đúng là ông trời ưu ái dành cho cô.
Mất đi Tiêu Mặc Đằng và cơ thể của mình, có được đứa bé này, nếu đứa bé kia vẫn còn thì tốt biết bao.
Chuyện đời khó đoán.
“Con trai, mami không cần người khác giúp nuôi con.”
“Vậy mami đang chờ cha hả?” Cố Tiêu Mặc nhìn cô. Tuy cậu bé tuổi còn nhỏ, nhưng rất biết nhìn xa trông rộng: “Người giống như cha con, có chắc là không phải cha con không?”
Cố Hảo đơ ra, cô đột nhiên bất giác nghĩ tới, mục đích của con trai là hỏi về cha nó.
Cô chớp mắt, trong đôi mắt rạng rỡ hiện lên một tia khôn ngoan, cô nhẹ nhàng nói: “Bé con, con có phải rất muốn biết cha của con là ai không?”
Đôi mắt của Cố Tiêu Mặc sáng rực giống đôi mắt ranh mãnh của mẹ cậu bé, cậu bé hỏi: “Có thể không mẹ?”
Cố Hảo thở dài.
Đây là bản năng tự nhiên.
Có điều gì đó chợt lóe lên trong đầu cô: “Mẹ sẽ thử xem, xem người đó có phải là cha con không?”
Đôi mắt của Cố Tiêu Mặc lập tức sáng bừng: “Mami, mẹ muốn lén đi xét nghiệm ADN của người ta hả?”
Cố Hảo trừng to mắt: “Chuyện này con cũng biết hả?”
Đứa trẻ này quá thông minh, cô chắc chắn muốn lấy tóc của Phong Dập Thần, hoặc cái gì đó, xem có thể làm xét nghiệm hay không.
“Vậy mẹ cẩn thận, đừng để bị bắt.” Đáy mắt của Cố Tiêu Mặc bóng loáng: “Con nghĩ, nghi ngờ người là cha con thì chắc cũng không tệ lắm, IQ không thể thấp.”
“Con yêu?” Cố Hảo không nhịn được lên tiếng: “Y con là IQ của mẹ thấp hả?”
Cố Tiêu Mặc lắc đầu: “Không phải, mami, mẹ rất trong sánh.”
“Ặc, con đang trách mẹ làm giảm mức IQ củA con ư?”
Cố Tiêu Mặc tỏ ra vô tội và giải thích: “Mami, con chỉ nhắc nhở mẹ, đừng để bị bắt, lỡ như không phải cha con thì xấu hổ lắm.”
Tạch.
Đúng là khiến người ta xấu hổ.
Đang nói thì cửa mở ra.
Một cô gái mặc áo thun và váy ngắn xuất hiện ở cửa, cột tóc đuôi ngựa, rất trẻ trung, đây là em gái Cố Tiểu Trúc.
“Chị, em về rồi đây. Ây da, có để lại món ngon gì cho em hả? Thơm quá đi.”
Cô ấy vừa đổi giày và buông túi xuống.
Chuông cửa vang lên.
Cố Hảo kỳ lạ nhìn ra cửa và hỏi: “Ai đi theo phía sau em gõ cửa vậy? Không thấy người ta hả?”
“Không có.” Cố Tiểu Trúc lắc đầu: “Lúc nãy chỉ có em đi từ thang máy đi lên thôi.”
“Em mở cửa đi.” Cố Hảo cũng đi tới.
Lúc cửa vừa mở ra thì cô rất bất ngờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.