Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ
Chương 92: Bên Trong Nhà Vệ Sinh Nam.
Hạ Lan Tình
04/05/2021
Cố Mỹ giật mình, vội vàng lắc đầu, “Quả thật chưa hề nói cho tôi.”
Phong Dập Thần lại ý tứ sâu xa cười một tiếng, nhìn dáng vẻ rất mờ ám.
Cố Mỹ trì trệ một lúc rồi lại theo bản năng nhìn về phía bàn làm việc của Cố Hảo. Trong nháy mắt dường như hiểu ra điều gì đó, khuôn mặt cô ta lóe lên một vòng kinh ngạc rồi lập tức rất nhanh làm như không có chuyện gì xảy ra.
“Chủ tịch Phong, anh có thể nói cho tôi biết là vì sao không?” Cố Mỹ cười hỏi lại anh.
“Tiêu phu nhân.” Giọng nói Phong Dập Thần trầm xuống, “Làm ăn, không thể quá tham lam nên biết tiến lùi đúng lúc. Hai mươi lăm phần trăm cũng đã đủ để các người kiếm tiền rồi.”
Cố Mỹ giật mình, có hơi xấu hổ cười gượng nhưng vẫn cố gắng thử tiếp, “Đúng vậy a chủ tịch Phong. Nhưng người kiếm tiền mà, có bao giờ chê nhiều tiền hơn đâu, anh nói xem có đúng không?”
“Thật ngại quá, Tiêu phu nhân, cái tỷ lệ này sẽ không sửa đổi.” Phong Dập Thần quyết liệt.
Thấy anh không hề có ý thương lượng, Cố Mỹ choáng váng nhưng vẫn lịch sự cười đứng lên, “Cảm ơn chủ tịch Phong, mặc kệ như thế nào, 25% này đều là chủ tịch Phong để chúng tôi dựa vào anh kiếm tiền. Tôi vẫn sẽ mang lòng cảm kích như ban đầu.”
“Tiêu phu nhân, để cô một chuyến đi tay không về rồi.” Phong Dập Thần cũng đứng lên chuẩn bị tiễn khách.
“Sao có thể chứ?” Cố Mỹ hiền dịu cười một tiếng, không nhìn ra mảy may chút tức giận nào cả, hơn nữa còn rất rộng lượng, “Không phải tôi không thu hoạch được gì, tôi tới đây gặp được em gái mình, điều này so với bất cứ thứ gì đều tốt hơn. Đã rất lâu rồi tôi không được thấy em gái, hôm nay gặp lại thật sự rất vui mừng. Không quấy rầy anh nữa, khi tan làm tôi sẽ tới đón em gái về cùng đoàn tụ.”
Phong Dập Thần khẽ vuốt cằm, “Không tiễn.”
Cố Mỹ cứ thế rời đi.
Mười mấy phút sau, Cố Hảo vẫn chưa về.
Phong Dập Thần nhìn đồng hồ đeo tay một cái. Cô gái này đi ra ngoài lâu như vậy, một chút xíu tự giác cũng không có.
Anh lập tức đứng dậy đi ra ngoài nhưng bên ngoài không có ai.
Các thư ký đều đang bận rộn, Lương Thần thấy anh đi ra thì nhanh chóng tiến lên nói với anh, “Chủ tịch, cô Cố cô ấy……”
“Làm sao?” Phong Dập Thần nhướng mày.
“Tôi nhìn thấy lúc đi ra mắt cô ấy đỏ lên, một đường đi thẳng tới…..” Lương Thần muốn nói lại thôi.
“Đi thẳng đến đâu?”
“Nhà vệ sinh nam.” Lương Thần nói.
Phong Dập Thần sững sờ, ngước mắt nhìn anh ta rồi trầm giọng nghiến răng, “Sao cậu không ngăn cô ấy lại?”
“Tôi kêu rồi, cô ấy không nghe thấy.” Lương Thần nhỏ giọng nói, “Chẳng qua tôi đã thông báo lại cho cả tầng không được đi nhà vệ sinh nam, hơn nữa cũng đã đặt biển đang sửa chữa trước cửa rồi.”
“Tôi biết rồi.” Phong Dập Thần ngẩng đầu đi về phía trước.
Lương Thần bị ném ở phía sau cũng không dám đi theo.
Đến trước cửa nhà vệ sinh nam, anh đẩy cửa đi vào. Chất liệu trang trí đều là loại xa xỉ, nhà vệ sinh ở đây cũng có thể đủ tính năm sao. Cho nên ở đây khá thoải mái, không hề có chút mùi tạp chất nào.
Phong Dập Thần nhìn thoáng qua, trong nháy mắt đã phát hiện vị trí của Cố Hảo. Cô ở ngay trong một gian vệ sinh, nắm cửa vặn khoá trái màu đỏ, những cái khác đều đang trong trạng thái màu xanh cửa mở.
Anh đứng bên ngoài nhìn lướt qua bài trí trong phòng vệ sinh, bên ngoài toàn bồn đứng vậy mà cô cũng không phát hiện ra điều bất thường.
Cô gái này quả thật bị ảnh hưởng khá nghiêm trọng rồi.
Cũng chỉ bởi vì bị chị gái cướp bạn trai, bạn trai biến thành anh rể. Cho nên mới đau lòng như vậy, rời nhà trốn đi, thậm chí không liên lạc với người trong nhà sao?
Hai chị em này vì một người đàn ông mà trở mặt thành thù, cả đời không qua lại với nhau nữa sao?
Phong Dập Thần cau mày nhưng cũng không vội nóng nảy, anh đi tới chỗ bồn đứng, kéo khoá quần chuẩn bị đi tiểu.
Vào lúc tiếng nước ào ào vang lên thì cửa đột nhiên mở, một cô gái bước ra từ bên trong.
Một khắc kia, Phong Dập Thần cũng sững sờ sau đó nhanh chóng vội vàng kéo khoá lên.
Cố Hảo bên này vào lúc nhìn thấy Phong Dập Thần cũng cực kỳ kinh ngạc, cô trừng to mắt nhìn anh kéo khoá quần.
Khoảng chừng trôi qua nửa phút, cô vẫn đang đứng tiêu hoá tình huống trước mặt.
Đây là, bồn đứng của nhà vệ sinh?
Cố Hảo theo bản năng nhìn bài trí của những bồn đứng xung quanh rồi lại nhìn lại cái gian nhỏ mình vừa ngồi ngốc ở bên trong. Trực tiếp bị doạ cho ngây ngẩn cả người.
Phong Dập Thần chỉnh sửa xong quần áo rồi đi tới trước bồn rửa tay. Anh đưa tay chạm vào dòng nước chảy xuống, chậm rãi rửa nhưng cũng không quên quay đầu nhìn Cố Hảo nhướng mày.
“Cố Hảo, để trốn chị gái nên trốn vào nhà vệ sinh nam, cô cũng rất có tài đấy.”
Cố Hảo lúng ta lúng túng, khuôn mặt nhỏ thoắt một cái đỏ bừng, một đường lan tới bên tai, cực kỳ xấu hổ.
Cô cắn răng đỏ mặt tía tai giải thích, “Tôi… tôi cố ý đi nhầm đấy.”
Ánh mắt anh loé lên, xấu xa liếc nhìn cô. Rửa sạch tay xong thì rút một tờ giấy trên tường lau khô tay rồi lại hậm rãi vo tròn ném vào thùng rác.
“Cố ý đi nhầm để làm gì?” Anh cười rất nghiền ngẫm giảo hoạt.
Cố Hảo bối rối trong đầu một mảng trống trơn, nhìn thấy Phong Dập Thần lại không muốn thừa nhận, đành phải mở miệng giải thích, “Tôi chỉ là muốn thừa lúc còn chưa có ai tới, nhìn một chút xem nhà vệ sinh nam trông như thế nào mà thôi!”
Khoé môi Phong Dập Thần run rẩy, đáy mắt loé lên ý cười. Cô gái này bị bắt quả tang còn đứng đây thản nhiên cãi lại, quả thật có chút thú vị.
“Nếu đã muốn xem nhà vệ sinh…...” Phong Dập Thần dừng một chút, ý tứ sâu xa liếc nhìn cô một cái, “Vậy thì cần gì phải đóng cửa, cô nên mở ra mới đúng chứ.”
Cố Hảo trong nháy mắt xụ mặt, cô há to miệng thốt ra: “Vừa rồi tôi đi nhà xí!”
Đôi mắt đều sưng đỏ, rõ ràng là dáng vẻ vừa khóc xong. Đã vậy còn mạnh miệng bịa ra đủ thể loại tình huống.
Thật sự quá quật cường.
Anh nhìn ra được, cô gái Cố Hảo này không cho phép bản thân mình yếu thế.
Cho dù cô có khổ sở muốn chết, cũng sẽ không cho người khác xem vết thương của mình. Cô gái này quả thật khiến anh đau lòng chết đi được.
“Thế đã thấy mấy người vào đây rồi?” Phong Dập Thần trêu tức lên tiếng hỏi cô.
Đối diện với ánh mắt sáng ngời của Phong Dập Thần, cô biết rõ anh đã nhìn thấu cô hết rồi. Người đàn ông này xấu bụng ghê gớm!
“Chỉ thấy một mình anh.” Cố Hảo tức giận nói.
Phong Dập Thần cũng không tức giận chỉ tủm tỉm cười, “Chỉ mới nhìn một mình tôi, chẳng phải rất đáng tiếc sao?”
“Còn phải hỏi à, đúng thế còn gì.” Cô đam lao theo lao tiếp lời.
“Không thì, cô tiếp tục ở lại đây đợi một chút nữa nhìn mấy người đàn ông khác đi vệ sinh tiếp đi?” Phong Dập Thần quả thật muốn xem xem cô gái này có thể kiên trì được bao lâu, cô còn chưa nhận sai thì cứ để cô tiếp tục ngồi ngốc ở trong đây đến khi nói thật mới thôi.
Cố Hảo sững sờ nhìn về đôi mắt tràn đầy hứng thú của anh, tròn lòng cực kỳ tức giận, anh cố ý!
Đôi mắt to tròn ánh nước của cô nhìn chằm chằm anh, cũng không nói gì. Chỉ là cứ thế vô cùng đáng thương nhìn nhìn, phảng phất còn có một chút uỷ khuất.
Phong Dập Thần đôi mắt nheo lại, cổ họng khô khô nhấp nhô lên xuống tận mấy lần, nuốt xuống một vài cảm xúc.
Rốt cuộc cô có biết hay không, dáng vẻ của chính mình lúc này, thật sự quá đẹp rồi.
Vẻ đẹp của sự quật cường.
Loại đẹp này không phải là nũng nịu yếu đuối, mà khiến người nhìn đau lòng và thương tiếc.
Thấy nhiều, sẽ chỉ muốn ôm người vào trong lòng mình.
Nhưng, hít sâu một hơi thật sâu, Phong Dập Thần vẫn vô cùng kiềm chế nói, “Làm sao? Không được à?”
Lông mi cong dài của Cố Hảo run run, cô bĩu môi cắn răng đáp, “Được mà, sao lại không được cơ chứ. Anh đi đi, tôi sẽ ở yên chỗ này nhìn thật kỹ. Dù sao rất nhanh tôi cũng sẽ là bạn gái của anh, đến lúc đó cấp dưới của anh nhìn thấy tôi đứng trong nhà vệ sinh nhìn bọn họ, thì mất mặt chính là anh đấy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.