Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ
Chương 231: Cảm giác đau lòng
Hạ Lan Tình
31/05/2021
Cửa xe mở ra, người đàn ông với thân hình cao ngất bước xuống xe, đi thẳng tới cạnh xe của Lâm Phương Hoa phía sau. Rồi mở cánh cửa xe phía ghế lái.
"Phong tiên sinh?" Lâm Phương Hoa kinh ngạc nhìn Phong Dập Thần đứng bên cạnh xe của cô, không lẽ người này định trực tiếp cướp người sao.
Nhưng đôi mắt thâm thúy của Phong Dập Thần lại khóa chặt Cố Hảo đang chật vật bên cạnh, trong mắt anh nhảy lên ngọn lửa giận dữ.
"Là do mụ điên của Tề gia gây ra sao?" Ngay cả giọng nói của Phong Dập Thần cũng mang theo lửa giận.
Đáng chết, dám đối xử với người phụ nữ của anh như vậy.
Cố Hảo không ngờ Phong Dập Thần lại tới, thậm chí còn tới nhanh như vậy nữa. Bọn cô vừa mới đi ra khỏi tòa soạn, chưa kịp về nhà thì anh đã chạy tới.
Ánh mắt hung ác của Phong Dập Thần tựa như sắp phun lửa tới nơi, thấy Cố Hảo ngây người thì trực tiếp hỏi thẳng Lâm Phương Hoa: "Lâm nữ sĩ, cô bảo vệ người phụ nữ của tôi như thế sao?"
Lâm Phương Hoa cũng sững người, tỏ ra áy náy: "Phong tiên sinh, là trách nhiệm của tôi. Thực sự là do tôi chưa xử lý xong."
Cố Hảo lập tức nói: "Mọi chuyện không phải do anh nghĩ đâu, chủ biên đã tận lực rồi mà."
Nhưng không ai ngờ chuyện này lại xảy ra.
"Đúng là trách nhiệm của tôi." Thái độ nhận sai của Lâm Phương Hoa rất tốt: "Phong tiên sinh, mong ngài bớt giận."
"Đi theo anh." Phong Dập Thần đưa tay tóm cánh của của Cố Hảo, tỏ ý cô cùng xuống xe.
Cố Hảo thấy cả cánh tay của mình đều là lòng trứng gà, mới khô được một nửa trông cực kì khó coi, vì thế rút tay lại theo bản năng.
"Đừng nắm tay em, bẩn."
Phong Dập Thần làm như không thấy ý của Cố Hảo, chỉ lạnh lùng nói với Lâm Phương Hoa: "Người tôi mang đi trước, hôm nay xin nghỉ."
Nói xong, anh lại với thêm một tay cưỡng ép kéo Cố Hảo ra ngoài.
Cố Hảo không biết nên làm thế nào, chỉ đành nói với Lâm Phương Hoa: "Chủ biên, tôi..."
"Cố Hảo, cô cứ đi cùng Phong tiên sinh đi, cô cứ yên tâm, chuyện này tôi sẽ nhanh chóng tìm ra một phương án khác, Tề gia của cô ấy cũng không thể ỷ thế hiếp người như này được."
Phong Dập Thần không nói gì, dắt tay Cố Hảo lên xe.
Nhét Cố Hảo vào trong xe, anh mang theo Cố Hảo đi thẳng lên căn biệt thự trên núi.
Mười lăm phút sau, tại biệt thự trên núi, xe lái thẳng vào nhà để xe chứ không dừng lại ở sân. Hai người từ dưới hầm lên thẳng nhà.
Vì thế không gặp được người làm.
Cố Hảo chợt phát hiện anh cố tình sắp xếp như vậy, có lẽ là muốn che chở cho hoàn cảnh chật vật hiện tại của cô.
Từ cửa vào đi thẳng tới phòng ngủ tầng hai anh đều dắt tay cô.
Cố Hảo nhỏ giọng nói: "Tự em đi được rồi, mùi vị lòng trứng gà này rất nặng."
Anh không nói lời nào, khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng dắt tay cô đi lên.
Cố Hảo không còn cách nào khác, chỉ đành mặc kệ cho anh dắt tay.
Mãi cho tới khi lên phòng tắm của tầng trên.
Anh mở vòi nước, điều chỉnh nhiệt độ thích hợp trong bồn tắm xong mới đứng lên nhìn về phía cô.
Cố Hảo vốn dĩ đang cực kì chật vật, không dám giương mắt nhìn anh, chỉ cúi đầu nói: "Tự em làm là được rồi."
Nhưng chỉ một giây tiếp theo, người đàn ông này đã ôm cô vào lòng, giọng nói trầm thấp vang lên từ đỉnh đầu.
"Hôm nay anh rất hối hận vì cứ thích giả bộ thân sĩ làm gì, tới khi em bị bắt đi thì cái gì tôn trọng cũng chẳng còn giá trị gì cả."
Nghe lời tâm tình của anh, trong lòng Cố Hảo cảm thấy rất khó tả, ấm áp, chua xót nhưng lại rất hạnh phúc.
Cô hít sâu một hơi, quanh quẩn trong chóp mũi là hơi thở mát lạnh của anh, mạnh mẽ hít một cái thì lại ngửi thêm được cả mùi tanh của lòng trứng gà.
Cô nhỏ giọng nói: "Không sao, em không sao."
"Còn không sao gì nữa." Anh giận dỗi nói, giọng điệu cũng nâng lên: "Em nhìn xem bây giờ em đang là bộ dạng gì rồi, còn nói không có chuyện gì."
Cố Hảo cảm thấy ấm áp trong lòng.
Phong Dập Thần tức giận, nhưng không còn cách nào, đành phải ôm chặt Cố Hảo vào lòng hơn.
Anh dùng sức ôm cô, cúi đầu xuống nhìn người phụ nữ cả thân chật vật trong lòng mình, trên người tản mát ra mùi khó ngửi.
Nhưng Phong Dập Thần lại không cảm thấy không ổn chút nào, cũng không chê cô.
Anh chỉ cảm thấy trái tim đau nhói, loại cảm giác đó khiến anh rất hoảng sợ.
Nhưng nghĩ tới nếu cô xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhỡ đâu cô bị thương thì trái tim anh thắt lại, cảm giác nghẹt thở cuốn tới, lông mày mang theo hoảng sợ.
Tiếng nước chảy ào ào không dứt, nước trong bồn tắm càng ngày càng nhiều.
Cố Hảo nhìn thấy thì nhỏ giọng nói: "Anh mau buông em ra đi, em muốn tắm rửa trước đã. Em không có quần áo ở đây, anh phải đi chuẩn bị quần áo cho em đấy."
Anh không nói lời nào, cũng không buông tay ra. Chỉ ôm chặt cô, gương mặt đẹp trai tràn ngập căng thẳng.
"Anh mà không buông tay thì quần áo của anh cũng bị bẩn lây đấy."
Lúc này anh mới chịu cúi đầu nhìn cô, nói: "Bẩn thì bẩn đi."
Cố Hảo mím môi nói: "Vậy anh nhanh đi chuẩn bị quần áo để em thay sau khi tắm xong đi."
E rằng bộ quần áo cô đang mặc trên người này có giặt cũng không thể sạch được.
"Được." Anh nhìn nước trong bồn sắp đầy, lúc này mới gật đầu nói: "Em ngâm nước nóng đi, anh gọi người mang quần áo tới."
"Được."
Cố Hảo vừa định xoay người thì anh lại ôm cô, vòng tay ôm lấy cơ thể mảnh mai của cô từ phía sau, nhỏ giọng nói: "Cố Hảo."
"Ừm?" Cố Hảo sửng sốt, đợi một lúc cũng không thấy anh nói gì, lại nhỏ giọng hỏi: "Anh sao thế?"
Phong Dập Thần nhìn cô, trong mắt cảm thấy ảo não.
"Em khiến anh cảm thấy bản thân thật vô dụng."
Nói xong lời này, anh buông cô ra, đi ra ngoài.
Cố Hảo lập tức ngẩn người tại chỗ, một lúc lâu sau vẫn chưa thể phục hồi tinh thần.
Khoảng mấy phút sau cô mới suy nghĩ ra tại sao lại thế.
Anh đang tự trách mình.
Anh tự trách vì hôm nay cô bị người khác bắt nạt.
Thật ra, trong chuyện này hoàn toàn không phải lỗi của anh.
Cố Hảo thở dài, chờ nước đầy thì đóng nước, chuẩn bị bước vào bồn tắm.
Cả người toàn mùi của trứng gà khiến cô sắp sửa cảm thấy ám ảnh với trứng.
Vừa mới ngồi vào bồn tắm thì đã nghe thấy tiếng mở cửa truyền tới.
Cố Hảo bao bọc cơ thể theo bản năng.
Chỉ thấy Phong Dập Thần mở cửa, trong tay cầm một bộ áo choàng tắm. Khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong, ánh mắt anh trở nên sâu lắng, cuối cùng vẫn bước vào trong.
Cố Hảo lúng túng rụt người vào bồn nước, nhỏ giọng nói: "Anh để đó rồi ra ngoài trước đi."
Anh vẫn nhìn cô, đôi mắt thâm thúy hơn vài phần. Treo áo choàng tắm lên kệ áo rồi tiếp tục đứng nhìn, bất động không đi ra ngoài.
Cố Hảo rụt người lại, cực kì xấu hổ nói: "Anh ra ngoài trước đi, em muốn tắm."
"Trái lại em đang nhắc nhở anh, hôm nay tóc em bẩn hết cả rồi, anh phải giúp em tắm."
Anh nói xong thì cởi áo khoác âu phục ra, nhét quần áo dơ vào giỏ đồ, rồi lại tháo hàng khuy trên áo sơ mi làm lộ ra một mảng da thịt màu lúa mạch trông cực kì nam tính.
Tiếp đó, anh ngồi xổm xuống thành bồn tắm, nhìn Cố Hảo.
"Phong Dập Thần." Cố Hảo gầm nhẹ: "Anh đừng như vậy, em rất lúng túng."
Phong Dập Thần nhìn cô, trong mắt nhiều thêm một tia sáng.
Cố Hảo phòng bị nhìn anh, trong mắt tràn ngập lúng túng và xấu hổ.
Anh thở dài, nói: "Được rồi, tự em tắm đi."
Cô nghe vậy thì lập tức thở phào nhẹ nhõm, thân thể hơi thả lỏng không còn căng thẳng như vừa rồi.
Phong Dập Thần đứng lên, xoay người đi ra ngoài.
Bóng lưng vẫn cao lớn như vậy, cô nhìn anh ra ngoài, đóng cửa. Cả người lập tức thả lỏng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.