Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ
Chương 38: Chỉ là trùng hợp mà thôi
Hạ Lan Tình
12/05/2021
Cậu bé vừa nói xong thì Cố Hảo lập tức sửng sốt, nhanh chóng ngăn con trai lại: “Mặc Mặc, không được vô lễ.”
“Vâng con biết rồi.” Cố Tiêu Mặc bĩu môi, lẩm bẩm, rõ ràng chú mới là người vô lễ.
Ánh mắt dán chặt lên người mẹ, một người đàn ông đã có vợ rồi làm sao có thể nhìn một người phụ nữ khác bằng ánh mắt như thế chứ? Rõ ràng đó mới là vô lễ có phải không?
Cố Tiêu Mặc chu môi, nói với mẹ: “Mẹ ơi, hôm nay ở nhà trẻ con học được một cổ ngữ, mẹ có muốn nghe không?”
Cố Hảo ngẩn ra, nhìn gương mặt nghiêm túc của con trai thì cảm giác không tốt lắm, nhưng vẫn không nhịn được gật đầu.
“Được, con nói đi.”
“Vâng, chú cũng nghe một chút, xem cháu đọc có đúng hay không?” Cố Tiêu Mặc nghiêm túc đọc: “Câu đó là: “Qua điền bất nạp lý, lý hạ bất chỉnh quan” (*). Con cảm thấy cổ nhân thật sự rất có tài hoa, chỉ cần mười từ đơn giản là có thể nói lên được một đạo lý vô cùng sâu sắc.
(*) Đi ngang qua ruộng dưa không cúi người xỏ giày, đi ngang qua cây mận không đưa tay chỉnh mũ. Ẩn dụ tránh tạo nên những nghi ngờ không đáng có.
Cố Hảo hoàn toàn choáng váng.
Cô không hiểu tại sao con trai mình ngay từ lần gặp đầu tiên đã tràn ngập địch ý với Tiêu Mặc Đằng như vậy.
Mặc mặc đang cố tình bảo Tiêu Mặc Đằng “Tránh hiềm nghi”. Cậu bé nói câu này mang hàm nghĩa nhắc nhở.
Gương mặt Tiêu Mặc Đằng cũng không được tự nhiên, hơi xấu hổ, lời đứa bé rõ ràng đã đâm trúng nỗi đau của anh ta.
Hơn nữa, điều làm anh ta kinh ngạc là một đứa bé mới năm tuổi lại có thể lợi hại như vậy, chỉ một câu nói làm anh ta chật vật đến cực điểm.
“Mặc Mặc, con không học sai, câu này có nghĩa là tránh hiềm nghi.” Cố Hảo không thể làm gì khác hơn là tiếp lời: “Mẹ hiểu.”
Cô cũng muốn Tiêu Mặc Đằng hiểu, dù sao bây giờ anh ta cũng là anh rể của cô, con trai cô nhắc nhở rất đúng.
Vẻ mặt Tiêu Mặc Đằng cứng đờ, nhìn về phía Cố Tiêu Mặc, hai tay nắm chặt thành nắm đấm nhưng sắc mặt lại bình tĩnh như thường.
Tiêu Mặc Đằng nhìn Cố Tiêu Mặc: “Không ngờ cháu đã lớn như thế này rồi, khi đó cháu mới bé xíu như vậy.”
“Chú từng gặp cháu rồi sao?” Cố Tiêu Mặc hỏi.
“Ừ, lúc cháu sinh ra chú đã nhìn thấy cháu.” Anh ta nói: “Chớp mắt đã lớn như thế, cháu tên là gì?”
“Cố Tiêu Mặc.” Cố Tiêu Mặc trả lời.
Tiêu Mặc Đằng ngẩn ra, trong mắt lóe lên một tia sáng, theo bản năng nhìn về phía Cố Hảo, ánh mắt vô cùng kích động: “Cố Tiêu Mặc? Cố Hảo, tên của cậu bé có hai chữ đồng âm với tên anh.”
Cố Hảo ngẩn người, vô cùng túng quẫn.
Tiêu Mặc Đằng kích động nhìn cô, chắc anh ta sẽ không hiểu lầm cô đặt tên con trai như vậy là để nhớ đến anh ta chứ?
“Chữ không giống nhau.” Cố Hảo nói: “Chỉ là trùng hợp mà thôi.”
“Chắc chắn không phải trùng hợp.” Tiêu Mặc Đằng trả lời chắc chắn: “Cố Hảo, anh hiểu hết.”
Cố Hảo cố gắng giải thích: “Không, anh thực sự hiểu lầm rồi, không có ý gì khác cả. Chỉ là lên mạng tìm tên thì thấy bói nói tên này hay nhất.”
Tiêu Mặc Đằng đương nhiên không tin lí do này, anh ta nhìn Cố Hảo, ánh mắt càng thêm thâm thúy: “Đúng là tạo hóa trêu ngươi, là anh không tốt.”
Nếu như không có chuyện xảy ra với Cố Mỹ vào ngày hôm đó thì có lẽ mọi chuyện đã không như thế này.
Trong lòng Tiêu Mặc Đằng vô cùng trầm mặc.
Cố Hảo cũng không khỏi nhớ đến ngày đó, đúng là tạo hóa, không thể thay đổi được gì.
Cố Tiêu Mặc hết nhìn Tiêu Mặc Đình rồi lại nhìn Cố Hảo, phát hiện ra hai người đều cảm thấy xấu hổ.
Đúng là tên cậu có hai chữ đồng âm với tên của người chú này, nhưng chẳng lẽ thực sự là để nhớ đến người này sao?
Mắt mẹ có vấn đề à? Sao trước đây lại thích một người đàn ông như vậy chứ?
Cố Tiêu Mặc tràn ngập nghi ngờ.
Cậu bé hít sâu một hơi, quay đầu nói: “Mẹ ơi, chúng con còn được học rất nhiều thứ, ví dụ như: Gió mạnh mới biết cỏ cứng, lửa thử vàng, đường dài mới biết ngựa hay, lòng người thay đổi, cây cỏ hay con người đều có cái lí của nó, tái ông mất ngựa… Còn nhiều lắm.
Cố Tiêu Mặc nói xong thì cả Cố Hảo và Tiêu Mặc Đằng đều xấu hổ.
“Vâng con biết rồi.” Cố Tiêu Mặc bĩu môi, lẩm bẩm, rõ ràng chú mới là người vô lễ.
Ánh mắt dán chặt lên người mẹ, một người đàn ông đã có vợ rồi làm sao có thể nhìn một người phụ nữ khác bằng ánh mắt như thế chứ? Rõ ràng đó mới là vô lễ có phải không?
Cố Tiêu Mặc chu môi, nói với mẹ: “Mẹ ơi, hôm nay ở nhà trẻ con học được một cổ ngữ, mẹ có muốn nghe không?”
Cố Hảo ngẩn ra, nhìn gương mặt nghiêm túc của con trai thì cảm giác không tốt lắm, nhưng vẫn không nhịn được gật đầu.
“Được, con nói đi.”
“Vâng, chú cũng nghe một chút, xem cháu đọc có đúng hay không?” Cố Tiêu Mặc nghiêm túc đọc: “Câu đó là: “Qua điền bất nạp lý, lý hạ bất chỉnh quan” (*). Con cảm thấy cổ nhân thật sự rất có tài hoa, chỉ cần mười từ đơn giản là có thể nói lên được một đạo lý vô cùng sâu sắc.
(*) Đi ngang qua ruộng dưa không cúi người xỏ giày, đi ngang qua cây mận không đưa tay chỉnh mũ. Ẩn dụ tránh tạo nên những nghi ngờ không đáng có.
Cố Hảo hoàn toàn choáng váng.
Cô không hiểu tại sao con trai mình ngay từ lần gặp đầu tiên đã tràn ngập địch ý với Tiêu Mặc Đằng như vậy.
Mặc mặc đang cố tình bảo Tiêu Mặc Đằng “Tránh hiềm nghi”. Cậu bé nói câu này mang hàm nghĩa nhắc nhở.
Gương mặt Tiêu Mặc Đằng cũng không được tự nhiên, hơi xấu hổ, lời đứa bé rõ ràng đã đâm trúng nỗi đau của anh ta.
Hơn nữa, điều làm anh ta kinh ngạc là một đứa bé mới năm tuổi lại có thể lợi hại như vậy, chỉ một câu nói làm anh ta chật vật đến cực điểm.
“Mặc Mặc, con không học sai, câu này có nghĩa là tránh hiềm nghi.” Cố Hảo không thể làm gì khác hơn là tiếp lời: “Mẹ hiểu.”
Cô cũng muốn Tiêu Mặc Đằng hiểu, dù sao bây giờ anh ta cũng là anh rể của cô, con trai cô nhắc nhở rất đúng.
Vẻ mặt Tiêu Mặc Đằng cứng đờ, nhìn về phía Cố Tiêu Mặc, hai tay nắm chặt thành nắm đấm nhưng sắc mặt lại bình tĩnh như thường.
Tiêu Mặc Đằng nhìn Cố Tiêu Mặc: “Không ngờ cháu đã lớn như thế này rồi, khi đó cháu mới bé xíu như vậy.”
“Chú từng gặp cháu rồi sao?” Cố Tiêu Mặc hỏi.
“Ừ, lúc cháu sinh ra chú đã nhìn thấy cháu.” Anh ta nói: “Chớp mắt đã lớn như thế, cháu tên là gì?”
“Cố Tiêu Mặc.” Cố Tiêu Mặc trả lời.
Tiêu Mặc Đằng ngẩn ra, trong mắt lóe lên một tia sáng, theo bản năng nhìn về phía Cố Hảo, ánh mắt vô cùng kích động: “Cố Tiêu Mặc? Cố Hảo, tên của cậu bé có hai chữ đồng âm với tên anh.”
Cố Hảo ngẩn người, vô cùng túng quẫn.
Tiêu Mặc Đằng kích động nhìn cô, chắc anh ta sẽ không hiểu lầm cô đặt tên con trai như vậy là để nhớ đến anh ta chứ?
“Chữ không giống nhau.” Cố Hảo nói: “Chỉ là trùng hợp mà thôi.”
“Chắc chắn không phải trùng hợp.” Tiêu Mặc Đằng trả lời chắc chắn: “Cố Hảo, anh hiểu hết.”
Cố Hảo cố gắng giải thích: “Không, anh thực sự hiểu lầm rồi, không có ý gì khác cả. Chỉ là lên mạng tìm tên thì thấy bói nói tên này hay nhất.”
Tiêu Mặc Đằng đương nhiên không tin lí do này, anh ta nhìn Cố Hảo, ánh mắt càng thêm thâm thúy: “Đúng là tạo hóa trêu ngươi, là anh không tốt.”
Nếu như không có chuyện xảy ra với Cố Mỹ vào ngày hôm đó thì có lẽ mọi chuyện đã không như thế này.
Trong lòng Tiêu Mặc Đằng vô cùng trầm mặc.
Cố Hảo cũng không khỏi nhớ đến ngày đó, đúng là tạo hóa, không thể thay đổi được gì.
Cố Tiêu Mặc hết nhìn Tiêu Mặc Đình rồi lại nhìn Cố Hảo, phát hiện ra hai người đều cảm thấy xấu hổ.
Đúng là tên cậu có hai chữ đồng âm với tên của người chú này, nhưng chẳng lẽ thực sự là để nhớ đến người này sao?
Mắt mẹ có vấn đề à? Sao trước đây lại thích một người đàn ông như vậy chứ?
Cố Tiêu Mặc tràn ngập nghi ngờ.
Cậu bé hít sâu một hơi, quay đầu nói: “Mẹ ơi, chúng con còn được học rất nhiều thứ, ví dụ như: Gió mạnh mới biết cỏ cứng, lửa thử vàng, đường dài mới biết ngựa hay, lòng người thay đổi, cây cỏ hay con người đều có cái lí của nó, tái ông mất ngựa… Còn nhiều lắm.
Cố Tiêu Mặc nói xong thì cả Cố Hảo và Tiêu Mặc Đằng đều xấu hổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.