Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ
Chương 162: Chiêu ong dụ bướm
Hạ Lan Tình
17/05/2021
“Ầm ——”
Y tá Vương hoảng sợ đến mức không thôi, cô ta đập mạnh vào ván cửa.
Cô ta nhanh chóng quay đầu lại, sắc mặt đỏ bừng, cũng chỉ nhìn qua Phong Dập Thần, trong nháy mắt liền biến mất.
“Người đẹp, cô bị va như thế có đau không?” Cố Hảo nhảy xuống giường, chạy ra cửa. Cô đứng ở hành lang hét lên: “Y tá Vương, cô có muốn tôi giúp cô không? Vừa rồi bị va có đau không?”.
Vương Hồng nhanh chóng chạy đến trạm y tá, như thể có một con sói đang đuổi theo sau cô ta.
Cố Hảo đứng ở cửa, đáy mắt hiện lên một tia gian trá.
Hừ.
Cô không thể cứ ngồi chờ chết khi người khác muốn trừng phạt cô.
Con người bị ép đến nóng nảy, chỉ có thể như thế.
Nhìn thấy y tá Vương rời đi không hề quay lại, cô đứng ở cửa nửa phút, sau đó xoay người lại thì đụng phải một bức tường thịt cứng rắn.
“A ——” Cô sờ trán mình, hơi thở đàn ông quen thuộc phả vào mũi cô, bá đạo lại lạnh thấu xương.
Người đàn ông trầm giọng nhắc nhở: "Nếu như cô cần an ủi, tôi có thể cho cô."
Trái tim Cố Hảo run lên, khóe miệng cô giật giật, lạnh nhạt nhìn anh, nói: "Không, anh Phong, thứ tôi cần là một người phụ nữ, anh là một người đàn ông thô bạo, anh không thể nhẹ nhàng được."
Phong Dập Thần nheo mắt lại, khóe môi cong lên nụ cười mỉa mai: "Cô ta không thể cho cô sự dịu dàng như cô muốn."
Hàm ý chỉ có anh mới có thể.
Cố Hảo cũng không e ngại, nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm của anh, lạnh nhạt hỏi: "Anh Phong, y tá Vương có ngọn núi cao như mây, anh có sao?"
Phong Dập Thần nhíu, lại dâng lên xúc động muốn bóp chết cô.
Cố Hảo khịt mũi coi thường, lạnh lùng nhìn anh: "Hơn nữa, tôi đi tìm sự thoải mái giữa những người đồng giới với y tá Vương. Anh là nữ sao?"
“Hay lắm Cố Hảo, hôm qua ngủ với đàn ông, hôm nay muốn ngủ với người phụ nữ khác?”
“Đúng vậy” Cố Hảo thẳng tanh thú nhận điều này, cô trầm giọng hỏi Phong Dập Thần, “Anh có thể ngủ với phụ nữ, chẳng lẽ tôi không được sao?”
Phong Dập Thần lạnh lùng hừ một tiếng: “Cô thật đúng là dám nói.”
“Có gì mà không dám?” Cô liếc anh một cái, lên án: “Chiêu ong dụ bướm!”
Nếu không phải tại anh, cô đâu đến nỗi bị đâm hai lần?
Tất cả đầu sỏ gây tội đều là bởi vì Phong Dập Thần.
“Chiêu ong dụ bướm?” Anh nhíu chặt mày: “Cô nói ai vậy?”
Cố Hảo liếc anh một cái, nói: “Ngoài anh ra, chẳng lẽ còn là Lương Thần?”
Phong Dập Thần cau mày, nhìn cô thật sâu, khóe môi anh đột nhiên cong lên: "Ồ, hóa ra là cô ghen."
“Ai ghen?” Cố Hảo tức giận đi vào bên trong.
“Không ghen thì sao ngay cả việc tôi hấp dẫn phụ nữ cô cũng để ý như thế? Tôi còn không để ý tới những người phụ nữ đó, cô tội gì phải để ý?”
Anh vừa bước vào vừa nói, tiện thể đóng cửa, còn khóa lại, treo lên tấm biển cấm làm phiền trước khi anh đi về phía Cố Hảo.
“Anh đóng cửa làm gì?” Cố Hảo thấy anh đóng cửa.
"Đương nhiên là để an ủi sự cô đơn của cô, nếu không thì cô cho rằng tôi muốn làm gì?"
“Tôi bị ốm.” Cố Hảo đỏ bừng mặt.
Anh còn không biết xấu hổ mà hành hạ cô, anh có phải là con người không?
Cầm thú.
Chẳng lẽ đàn ông chỉ nghĩ đến điều đó thôi sao?
"Cách tốt nhất để điều trị cảm lạnh là ra mồ hôi, sau đó đắp chăn bông lên và ngủ một giấc. Đừng tắm mà chạy ra ngoài bị trúng gió."
“Anh, anh, anh còn không biết xấu hổ mà còn nói, nếu không phải anh, sao tôi bị cảm?” Cô tức giận muốn đá anh một cái.
“Đêm qua là một kỷ niệm khó quên.” Anh trầm giọng nói: “Phong Dập Thần tôi đời này chưa bao giờ làm chuyện phi lý điên cuồng như vậy, tôi không hối hận.”
Anh rất thích một trải nghiệm đẹp đẽ và hạnh phúc như vậy.
"Phong Dập Thần, tôi sẽ đi thích y tá Vương." Cố Hảo giận dữ nói: "Tôi bị ốm phải nhập viện. Tôi vừa truyền dịch xong mà anh đã bóc lột tôi như thế. Anh còn là đàn ông sao?"
Cô thật sự rất tức giận.
“Không phải hôm qua cô đã biết tôi có phải đàn ông hay không rồi sao?” Anh đi tới, đến gần cô.
“Anh đừng tới đây!”
“Ha.” Người đàn ông hừ nhẹ nói: “Đừng lo lắng, cô thích y tá Vương của cô. Việc này sẽ không làm tôi chậm trễ việc an ủi cô.”
“Phong Dập Thần, có phải anh rất quá đáng hay không?” Cô buồn bực đỏ bừng mặt.
Phong Dập Thần từ trên cao nhìn xuống cô, ánh mắt anh vô cùng sắc bén. Vừa rồi cô nói chuyện với y tá như vậy khiến anh rất khó chịu.
“Quá đáng?” Anh không nhanh không chậm nói, đề cao âm thanh: “Cũng không biết ai trong chúng ta quá đáng.”
Cô vì bị đâm hai lần mà lại tuyên bố thích phụ nữ, thật sự là dùng bất cứ thủ đoạn nào.
“Đương nhiên là anh quá đáng.” Cố Hảo vọt sang bên cạnh, không muốn bị anh bắt được, “Anh đi làm việc của anh đi, tôi muốn tự nghỉ ngơi.”
“Thật trùng hợp.” Anh thâm thúy nhìn vào hai mắt cô, thay đổi phương hướng, lại gần cô: “Tôi cũng nghỉ ngơi, đúng lúc cùng nhau.”
Đôi má của Cố Hảo đỏ bừng, bỏng rát đến tận mang tai, cổ cô cũng đỏ bừng.
Cô ngửi thấy hơi thở của anh, mùi thuốc lá thoang thoảng, hòa cùng hơi thở nam tính vốn có của anh.
Đầu óc cô hỗn loạn một lúc, người đàn ông ngẩng đầu lên, từ từ đến gần cô.
Cô nhìn thấy đôi môi mỏng của anh ngay trước mặt, chỉ cách vài cm.
Cô sợ đến mức hét lên: "Anh không được làm thế này, tôi bị cảm, sẽ lây cho anh."
Phong Dập Thần nói với giọng khiến cô vô cùng trầm mê: "Tôi không sợ. Tôi có khả năng miễn dịch tốt. Cô chưa chắc có thể lây cho tôi."
“Anh, anh ——”
Thật là khiến người ta tức giận.
Anh lại tới gần cô, mùi thơm của hơi thở thoang thoảng ập đến, như thể cô đang ở trong không khí mùa xuân.
Khi sắp đụng tới cô, Cố Hảo nhanh chóng đưa tay ra và bịt miệng anh lại.
“Phong Dập Thần, anh ngậm miệng.” Cố Hảo nghiêm túc nói.
Cô cảm thấy mình không thể mơ hồ bị anh ăn đậu hủ như vậy, cô đã bị cảm lạnh, còn phải bị anh bắt nạt hết lần này đến lần khác.
Phong Dập Thần muốn nhấm nháp hương thơm, nhưng lại không thành, mà tay cô bịt kín miệng anh.
Ánh mắt anh chợt lóe, vươn đầu lưỡi ra.
Cố Hảo sợ tới mức run lên, nhanh chóng rút tay về.
“Anh không được!” Cô thét chói tai, ra lệnh nói.
Trong mắt Phong Dập Thần có một tia ái muội thâm thúy, anh nhìn chằm chằm Cố Hảo, không nhanh không chậm nói: "Cố Hảo đừng gây chuyện với tôi nữa, ngoan một chút."
Cố Hảo trừng lớn mắt.
“Ở toilet, hay là trên giường bệnh, tự cô chọn.”
Đây là ngữ điệu gì?
Cố Hảo không còn cách nào nói tiếp, chỉ cảm thấy rất buồn cười.
Dáng vẻ của anh giống như một hoàng đế bốc thẻ bài.
Mọi thứ đều như nó phải như vậy.
Hoàng đế lật thẻ bài cũng không đúng lý hợp tình như vậy chứ? Cho dù là phi tần người ta bị bệnh cũng không thể thị tẩm.
Anh ngược lại thì hay rồi, nói ra thật sự làm người ta tức giận.
Cô mím môi, đáy mắt hiện ra lửa giận. “Không chọn, anh đi ra ngoài, tôi không muốn nhìn thấy anh.”
Cô thật sự rất tức giận.
“Tôi sẽ không đi ra ngoài.” Anh nói.
“Tôi thà chết cũng sẽ không để anh làm như vậy với tôi.” Giọng cô cao mà mạnh mẽ, nếu như bị anh ngủ, cô cũng không cần sống nữa.
“Vậy được, nếu cô muốn chết, tôi sẽ như cô mong muốn.”
“Anh muốn làm gì?” Cô hoảng loạn kêu.
Phong Dập Thần nói từng câu từng chữ: “Để cô biết mùi vị của cái chết!”
Y tá Vương hoảng sợ đến mức không thôi, cô ta đập mạnh vào ván cửa.
Cô ta nhanh chóng quay đầu lại, sắc mặt đỏ bừng, cũng chỉ nhìn qua Phong Dập Thần, trong nháy mắt liền biến mất.
“Người đẹp, cô bị va như thế có đau không?” Cố Hảo nhảy xuống giường, chạy ra cửa. Cô đứng ở hành lang hét lên: “Y tá Vương, cô có muốn tôi giúp cô không? Vừa rồi bị va có đau không?”.
Vương Hồng nhanh chóng chạy đến trạm y tá, như thể có một con sói đang đuổi theo sau cô ta.
Cố Hảo đứng ở cửa, đáy mắt hiện lên một tia gian trá.
Hừ.
Cô không thể cứ ngồi chờ chết khi người khác muốn trừng phạt cô.
Con người bị ép đến nóng nảy, chỉ có thể như thế.
Nhìn thấy y tá Vương rời đi không hề quay lại, cô đứng ở cửa nửa phút, sau đó xoay người lại thì đụng phải một bức tường thịt cứng rắn.
“A ——” Cô sờ trán mình, hơi thở đàn ông quen thuộc phả vào mũi cô, bá đạo lại lạnh thấu xương.
Người đàn ông trầm giọng nhắc nhở: "Nếu như cô cần an ủi, tôi có thể cho cô."
Trái tim Cố Hảo run lên, khóe miệng cô giật giật, lạnh nhạt nhìn anh, nói: "Không, anh Phong, thứ tôi cần là một người phụ nữ, anh là một người đàn ông thô bạo, anh không thể nhẹ nhàng được."
Phong Dập Thần nheo mắt lại, khóe môi cong lên nụ cười mỉa mai: "Cô ta không thể cho cô sự dịu dàng như cô muốn."
Hàm ý chỉ có anh mới có thể.
Cố Hảo cũng không e ngại, nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm của anh, lạnh nhạt hỏi: "Anh Phong, y tá Vương có ngọn núi cao như mây, anh có sao?"
Phong Dập Thần nhíu, lại dâng lên xúc động muốn bóp chết cô.
Cố Hảo khịt mũi coi thường, lạnh lùng nhìn anh: "Hơn nữa, tôi đi tìm sự thoải mái giữa những người đồng giới với y tá Vương. Anh là nữ sao?"
“Hay lắm Cố Hảo, hôm qua ngủ với đàn ông, hôm nay muốn ngủ với người phụ nữ khác?”
“Đúng vậy” Cố Hảo thẳng tanh thú nhận điều này, cô trầm giọng hỏi Phong Dập Thần, “Anh có thể ngủ với phụ nữ, chẳng lẽ tôi không được sao?”
Phong Dập Thần lạnh lùng hừ một tiếng: “Cô thật đúng là dám nói.”
“Có gì mà không dám?” Cô liếc anh một cái, lên án: “Chiêu ong dụ bướm!”
Nếu không phải tại anh, cô đâu đến nỗi bị đâm hai lần?
Tất cả đầu sỏ gây tội đều là bởi vì Phong Dập Thần.
“Chiêu ong dụ bướm?” Anh nhíu chặt mày: “Cô nói ai vậy?”
Cố Hảo liếc anh một cái, nói: “Ngoài anh ra, chẳng lẽ còn là Lương Thần?”
Phong Dập Thần cau mày, nhìn cô thật sâu, khóe môi anh đột nhiên cong lên: "Ồ, hóa ra là cô ghen."
“Ai ghen?” Cố Hảo tức giận đi vào bên trong.
“Không ghen thì sao ngay cả việc tôi hấp dẫn phụ nữ cô cũng để ý như thế? Tôi còn không để ý tới những người phụ nữ đó, cô tội gì phải để ý?”
Anh vừa bước vào vừa nói, tiện thể đóng cửa, còn khóa lại, treo lên tấm biển cấm làm phiền trước khi anh đi về phía Cố Hảo.
“Anh đóng cửa làm gì?” Cố Hảo thấy anh đóng cửa.
"Đương nhiên là để an ủi sự cô đơn của cô, nếu không thì cô cho rằng tôi muốn làm gì?"
“Tôi bị ốm.” Cố Hảo đỏ bừng mặt.
Anh còn không biết xấu hổ mà hành hạ cô, anh có phải là con người không?
Cầm thú.
Chẳng lẽ đàn ông chỉ nghĩ đến điều đó thôi sao?
"Cách tốt nhất để điều trị cảm lạnh là ra mồ hôi, sau đó đắp chăn bông lên và ngủ một giấc. Đừng tắm mà chạy ra ngoài bị trúng gió."
“Anh, anh, anh còn không biết xấu hổ mà còn nói, nếu không phải anh, sao tôi bị cảm?” Cô tức giận muốn đá anh một cái.
“Đêm qua là một kỷ niệm khó quên.” Anh trầm giọng nói: “Phong Dập Thần tôi đời này chưa bao giờ làm chuyện phi lý điên cuồng như vậy, tôi không hối hận.”
Anh rất thích một trải nghiệm đẹp đẽ và hạnh phúc như vậy.
"Phong Dập Thần, tôi sẽ đi thích y tá Vương." Cố Hảo giận dữ nói: "Tôi bị ốm phải nhập viện. Tôi vừa truyền dịch xong mà anh đã bóc lột tôi như thế. Anh còn là đàn ông sao?"
Cô thật sự rất tức giận.
“Không phải hôm qua cô đã biết tôi có phải đàn ông hay không rồi sao?” Anh đi tới, đến gần cô.
“Anh đừng tới đây!”
“Ha.” Người đàn ông hừ nhẹ nói: “Đừng lo lắng, cô thích y tá Vương của cô. Việc này sẽ không làm tôi chậm trễ việc an ủi cô.”
“Phong Dập Thần, có phải anh rất quá đáng hay không?” Cô buồn bực đỏ bừng mặt.
Phong Dập Thần từ trên cao nhìn xuống cô, ánh mắt anh vô cùng sắc bén. Vừa rồi cô nói chuyện với y tá như vậy khiến anh rất khó chịu.
“Quá đáng?” Anh không nhanh không chậm nói, đề cao âm thanh: “Cũng không biết ai trong chúng ta quá đáng.”
Cô vì bị đâm hai lần mà lại tuyên bố thích phụ nữ, thật sự là dùng bất cứ thủ đoạn nào.
“Đương nhiên là anh quá đáng.” Cố Hảo vọt sang bên cạnh, không muốn bị anh bắt được, “Anh đi làm việc của anh đi, tôi muốn tự nghỉ ngơi.”
“Thật trùng hợp.” Anh thâm thúy nhìn vào hai mắt cô, thay đổi phương hướng, lại gần cô: “Tôi cũng nghỉ ngơi, đúng lúc cùng nhau.”
Đôi má của Cố Hảo đỏ bừng, bỏng rát đến tận mang tai, cổ cô cũng đỏ bừng.
Cô ngửi thấy hơi thở của anh, mùi thuốc lá thoang thoảng, hòa cùng hơi thở nam tính vốn có của anh.
Đầu óc cô hỗn loạn một lúc, người đàn ông ngẩng đầu lên, từ từ đến gần cô.
Cô nhìn thấy đôi môi mỏng của anh ngay trước mặt, chỉ cách vài cm.
Cô sợ đến mức hét lên: "Anh không được làm thế này, tôi bị cảm, sẽ lây cho anh."
Phong Dập Thần nói với giọng khiến cô vô cùng trầm mê: "Tôi không sợ. Tôi có khả năng miễn dịch tốt. Cô chưa chắc có thể lây cho tôi."
“Anh, anh ——”
Thật là khiến người ta tức giận.
Anh lại tới gần cô, mùi thơm của hơi thở thoang thoảng ập đến, như thể cô đang ở trong không khí mùa xuân.
Khi sắp đụng tới cô, Cố Hảo nhanh chóng đưa tay ra và bịt miệng anh lại.
“Phong Dập Thần, anh ngậm miệng.” Cố Hảo nghiêm túc nói.
Cô cảm thấy mình không thể mơ hồ bị anh ăn đậu hủ như vậy, cô đã bị cảm lạnh, còn phải bị anh bắt nạt hết lần này đến lần khác.
Phong Dập Thần muốn nhấm nháp hương thơm, nhưng lại không thành, mà tay cô bịt kín miệng anh.
Ánh mắt anh chợt lóe, vươn đầu lưỡi ra.
Cố Hảo sợ tới mức run lên, nhanh chóng rút tay về.
“Anh không được!” Cô thét chói tai, ra lệnh nói.
Trong mắt Phong Dập Thần có một tia ái muội thâm thúy, anh nhìn chằm chằm Cố Hảo, không nhanh không chậm nói: "Cố Hảo đừng gây chuyện với tôi nữa, ngoan một chút."
Cố Hảo trừng lớn mắt.
“Ở toilet, hay là trên giường bệnh, tự cô chọn.”
Đây là ngữ điệu gì?
Cố Hảo không còn cách nào nói tiếp, chỉ cảm thấy rất buồn cười.
Dáng vẻ của anh giống như một hoàng đế bốc thẻ bài.
Mọi thứ đều như nó phải như vậy.
Hoàng đế lật thẻ bài cũng không đúng lý hợp tình như vậy chứ? Cho dù là phi tần người ta bị bệnh cũng không thể thị tẩm.
Anh ngược lại thì hay rồi, nói ra thật sự làm người ta tức giận.
Cô mím môi, đáy mắt hiện ra lửa giận. “Không chọn, anh đi ra ngoài, tôi không muốn nhìn thấy anh.”
Cô thật sự rất tức giận.
“Tôi sẽ không đi ra ngoài.” Anh nói.
“Tôi thà chết cũng sẽ không để anh làm như vậy với tôi.” Giọng cô cao mà mạnh mẽ, nếu như bị anh ngủ, cô cũng không cần sống nữa.
“Vậy được, nếu cô muốn chết, tôi sẽ như cô mong muốn.”
“Anh muốn làm gì?” Cô hoảng loạn kêu.
Phong Dập Thần nói từng câu từng chữ: “Để cô biết mùi vị của cái chết!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.