Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ
Chương 121: Chúng ta vô cùng xứng
Hạ Lan Tình
09/05/2021
Nhìn cô, trong đôi mắt phân rõ trắng đen loé lên sự bướng bỉnh không chịu phục tùng, anh ta phụt cười: “Cố Hảo, người phụ nữ như cô, tôi thật sự không hiểu sự ngông cuồng này từ đâu mà có vậy?”
“Anh cứ coi như tôi không biết tự lượng sức là được.” Cố Hảo nhẹ nhàng đáp lời: “Dù sao tôi cũng không cần anh tội nghiệp tôi.”
Phong Dập Thần nhíu chặt đôi lông mày: “Tôi bố thí cho cô từ lúc nào? Tôi tội nghiệp cô từ lúc nào?”
“Dáng vẻ đó của anh là gì đây?” Cố Hảo bất ngờ nhìn anh: “Lẽ nào trời sinh gương mặt đẹp trai kiêu ngạo nên coi thường người khác ư?”
“Gương mặt đẹp trai?” Phong Dập Thần tự động bỏ qua những bổ ngữ khác, chỉ tìm thấy điều này: “Ồ, thì ra trong lòng cô tôi lại đẹp trai như vậy à.”
Cố Hảo đơ ra, cô nhanh chóng phủ nhận: “Làm gì có.”
Anh tiến lên một chút, lại tiến sát cô, rõ ràng không hài lòng với sự phủ nhận của cô. Anh ghé sát vào môi cô và nói: “Chính là đêm đó, cô vì sự hiểu lầm này nên mất đi Tiêu Mặc Đằng có đúng không?”
Cố Hảo chỉ cảm thấy nhục, cô nghiêng mặt qua không nhìn anh nữa.
Phong Dập Thần không hài lòng, anh đứng bên cạnh cô.
Cố Hảo mím môi và nói: “Lại sao nữa đây?”
Phong Dập Thần nói: “Vậy cô có thể quên đi sự hiểu lầm đó, bắt đầu lại được chưa?”
Lúc này Cố Hảo còn ngạc nhiên hơn lúc trước, cô quay đầu nhìn Phong Dập Thần: “Là ý gì đây?”
“Tôi cũng đâu phải đàn ông trong sáng.” Anh mở lời: “Lúc trước tôi từng có phụ nữ, cho nên bây giờ chúng ta rất xứng đôi.”
Cô đơ ra, trong lòng thấy chua xót khó hiểu: “Anh từng có người phụ nữ khác?”
“2 người đều từng có người khác, nhưng có thể quên đi chuyện trước đó mà bắt đầu lại được không?” Anh lại lên tiếng: “Cô chuẩn bị xong chưa?”
Cố Hảo nhìn vào đôi mắt của anh, đôi mắt sâu thẳm.
Người đàn ông 29 tuổi, sao cô có thể yêu cầu anh vẫn còn trong trắng như tờ giấy chứ?
Anh từng có người phụ nữ khác, là ý gì đây?
“Lúc trước anh từng có bạn gái hả?” Cô hỏi.
Phong Dập Thần gật đầu.
Thì ra là vậy.
Một lúc sau, Cố Hảo vẫn không nói thêm gì.
Ý anh nói không phải chuyện tình một đêm mà là bạn gái.
Trong lòng cô có một cảm xúc khó hiểu, vừa chua xót, vừa đau buồn, còn mong mỏi nữa.
Cô không phân biệt rõ cảm giác này là gì, chỉ thấy xót xa, khiến cô siết chặt nắm tay.
Anh từng có bạn gái, từng tiếp xúc thân mật.
Bây giờ muốn bắt đầu lại từ đầu?
“Đừng lo Trì Tĩnh Tây nữa, cô làm bạn gái tôi, cô thấy sao?” Anh lại hỏi.
Đôi mắt Cố Hảo hơi do dự, cô lắc đầu: “Không được. Anh Phong, anh không phải người tôi có thể trèo lên, tự tôi biết rõ mình không xứng với anh.”
Phong Dập Thần cau mày: “Cô không đồng ý sao?”
Cố Hảo gật đầu: “Đúng vậy, tôi không đồng ý.”
Đột nhiên trong lòng anh dâng lên sự khó chịu vô cùng, thật ra không hiểu tại sao cô lại từ chối?
“Cố hảo, tôi đã từng nói như vậy rồi, tại sao cô phải từ chối?” Anh trầm giọng: “Lúc trước chúng ta không phải đã nói, sau khi kết thúc, cô đồng ý thử với tôi đó sao?”
“Nhưng anh Phong, tối qua cũng đã tự bỏ cuộc.” Cố Hảo vẫn canh cánh trong lòng chuyện ngày hôm qua: “Huống hồ, bây giờ tôi và Trì Tĩnh Tây cũng không thể hoàn toàn loại bỏ chuyện không có liên quan gì nhau được. Cho nên, chúng ta không cách nào bắt đầu lại được.”
“Cố Hảo.” Phong Dập Thần nhìn thấy sự phản kháng của cô, anh nhíu mày.
Cố Hảo nói: “Anh lùi ra sau để tôi đứng lên.”
Phong Dập Thần không nhúc nhích.
Cố Hảo đành miễn cưỡng đứng lên.
Nhưng ai biết, anh ở quá gần, lúc đứng lên thì bất cẩn trúng vào mặt anh.
Điều càng tức hơn chính là đụng phải môi của người ta.
Cố Hảo đơ ra, hơi xấu hổ, cô bối rối hét lên: “Xin lỗi.”
Phong Dập Thần cúi đầu bắt lấy cô: “Xin lỗi thì phải tỏ ra có thành ý một chút, xin lỗi trống không như vậy thì tôi không cần.”
Mặt cô đỏ lên, cô phản kháng: “Anh Phong, xinh anh tự trọng. Đừng làm hành động tuỳ tiện như vậy.”
“Tuỳ tiện?” Anh phụt cười: “Cố Hảo, tôi thật sự không hiểu, rốt cuộc cô khó chịu chuyện gì? Tôi đã không ngại rồi, cô còn muốn thế nào?”
Cô đột nhiên nhận thức được điều bản thân mình để ý là trạng thái ăn trên ngồi trước của anh.
Cô không thích.
Cô mím chặt môi, trong lòng đau nhói.
Cho dù cô hơi thích anh. Nhưng nếu anh không cho cô tôn nghiêm, không tôn trọng cô, cô cũng không cách nào hoàn toàn chấp nhận được.
“Đừng như vậy. Tôi chỉ muốn tránh xa anh một chút thôi.” Cố Hảo nhẹ nhàng nói: “Phong Dập Thần, 2 chúng ta không hợp.”
“Hợp hay không, cô chờ rồi sẽ biết.” Anh không khách sáo, đưa tay ra chứng minh.
Cô nghe thấy tiếng vải rơi, trong mắt loé lên sự hoảng sợ.
“Phong Dập Thần, anh điên rồi sao?”
“Tôi muốn chứng minh.” Anh trầm giọng: “Chứng minh cho cô thấy, cũng cho tôi thấy, chúng ta có hợp nhau hay không.”
2 người ngồi trên soda, Cố Hảo bị anh ép chặt, hoàn toàn không cách nào có sức chống lại người đàn ông này.
Cổ tay của cô bị anh giữ chặt, anh dùng sức ghìm chặt, bàn tay to của anh giống như cái kìm lớn siết chặt cổ tay của cô.
Rất đau.
Cố Hảo không chịu được, cô cau mày, trên trán toát ra mồ hôi.
Cô đột nhiên không nhúc nhích, trong mắt trống rỗng, nhìn lên trần nhà, nói ra từng câu từng chữ: “Nếu chỉ là chứng minh của cơ thể, vậy chẳng qua cũng là chuyện của cái xác không hồn, chuyện anh là là chuyện của dã thú làm.”
Anh khiến cô cảm thấy vô cùng đau buồn, chẳng còn chút tôn nghiêm nào.
Phong Dập Thần làm ngơ, chỉ cúi đầu quan sát cô và nói: “Sự thật chứng minh cả 2 chúng ta đều thích nhau, nhưng cô lại nói một đàng là một nẻo. Cố Hảo, cô lại nói dối.”
Trong lòng Cố Hảo càng đau khổ.
Cơ thể của cô càng thành thật hơn cả lý trí của cô, cô thích anh.
Nhưng rốt cuộc ai cũng đều có lý trí, không phải dã thú.
Cô hoàn hồn, ánh mắt nhìn sang Phong Dập Thần, nhìn anh rồi nói ra từng câu từng chữ: “Phong Dập Thần, anh đang sỉ nhục tôi.”
Cô rất khó chịu.
Cô không thích cách anh làm như vậy, xém chút, họ có sự thân mật giữa đôi vợ chồng với nhau.
Thật ra đã không còn như nhau nữa.
Bây giờ, anh làm vậy với cô, thăm dò cô, khiến cô không có sức phản kháng. Cô hận sự yếu đuối của bản thân, lúc này nên đánh anh, tốt nhất là đánh cho anh tỉnh lại
“Cố Hảo, cái miệng của cô đúng là không thành thật.” Anh đưa tay đỡ lấy khuôn mặt cô, để cô nhìn mình: “Không cho phép chuyển ánh mắt, chỉ có thể nhìn tôi thôi.”
“Phong Dập Thần.” Cố Hảo mắng anh: “Anh cút qua một bên cho tôi.”
“Cố Hảo, cô làm người phụ nữ của tôi đi. Tôi sẽ yêu thương cô hết mực, chỉ cần cô đồng ý, tôi lập tức để cô tận hưởng sự chiều chuộng nhất thế gian này.”
“Không thèm.” Cô cứng miệng gào lên: “Cút qua một bên, không được bắt tay tôi.”
Cô đưa chân đá anh, nhưng Phong Dập Thần dễ dàng hoá giái.
Cô đưa chân, anh dùng chân chặn lại. Cô dùng đầu đụng anh, anh hoàn toàn không nhúc nhích.
Đầu của cô ngược lại bị đụng trúng nên rất đau.
“Không có ích gì đâu. Tôi nói rồi, chỉ cần tôi muốn làm, trừ phi tôi bỏ cuộc, nếu không cô chỉ có thể vui vẻ mà chấp nhận thôi.”
“Anh cứ coi như tôi không biết tự lượng sức là được.” Cố Hảo nhẹ nhàng đáp lời: “Dù sao tôi cũng không cần anh tội nghiệp tôi.”
Phong Dập Thần nhíu chặt đôi lông mày: “Tôi bố thí cho cô từ lúc nào? Tôi tội nghiệp cô từ lúc nào?”
“Dáng vẻ đó của anh là gì đây?” Cố Hảo bất ngờ nhìn anh: “Lẽ nào trời sinh gương mặt đẹp trai kiêu ngạo nên coi thường người khác ư?”
“Gương mặt đẹp trai?” Phong Dập Thần tự động bỏ qua những bổ ngữ khác, chỉ tìm thấy điều này: “Ồ, thì ra trong lòng cô tôi lại đẹp trai như vậy à.”
Cố Hảo đơ ra, cô nhanh chóng phủ nhận: “Làm gì có.”
Anh tiến lên một chút, lại tiến sát cô, rõ ràng không hài lòng với sự phủ nhận của cô. Anh ghé sát vào môi cô và nói: “Chính là đêm đó, cô vì sự hiểu lầm này nên mất đi Tiêu Mặc Đằng có đúng không?”
Cố Hảo chỉ cảm thấy nhục, cô nghiêng mặt qua không nhìn anh nữa.
Phong Dập Thần không hài lòng, anh đứng bên cạnh cô.
Cố Hảo mím môi và nói: “Lại sao nữa đây?”
Phong Dập Thần nói: “Vậy cô có thể quên đi sự hiểu lầm đó, bắt đầu lại được chưa?”
Lúc này Cố Hảo còn ngạc nhiên hơn lúc trước, cô quay đầu nhìn Phong Dập Thần: “Là ý gì đây?”
“Tôi cũng đâu phải đàn ông trong sáng.” Anh mở lời: “Lúc trước tôi từng có phụ nữ, cho nên bây giờ chúng ta rất xứng đôi.”
Cô đơ ra, trong lòng thấy chua xót khó hiểu: “Anh từng có người phụ nữ khác?”
“2 người đều từng có người khác, nhưng có thể quên đi chuyện trước đó mà bắt đầu lại được không?” Anh lại lên tiếng: “Cô chuẩn bị xong chưa?”
Cố Hảo nhìn vào đôi mắt của anh, đôi mắt sâu thẳm.
Người đàn ông 29 tuổi, sao cô có thể yêu cầu anh vẫn còn trong trắng như tờ giấy chứ?
Anh từng có người phụ nữ khác, là ý gì đây?
“Lúc trước anh từng có bạn gái hả?” Cô hỏi.
Phong Dập Thần gật đầu.
Thì ra là vậy.
Một lúc sau, Cố Hảo vẫn không nói thêm gì.
Ý anh nói không phải chuyện tình một đêm mà là bạn gái.
Trong lòng cô có một cảm xúc khó hiểu, vừa chua xót, vừa đau buồn, còn mong mỏi nữa.
Cô không phân biệt rõ cảm giác này là gì, chỉ thấy xót xa, khiến cô siết chặt nắm tay.
Anh từng có bạn gái, từng tiếp xúc thân mật.
Bây giờ muốn bắt đầu lại từ đầu?
“Đừng lo Trì Tĩnh Tây nữa, cô làm bạn gái tôi, cô thấy sao?” Anh lại hỏi.
Đôi mắt Cố Hảo hơi do dự, cô lắc đầu: “Không được. Anh Phong, anh không phải người tôi có thể trèo lên, tự tôi biết rõ mình không xứng với anh.”
Phong Dập Thần cau mày: “Cô không đồng ý sao?”
Cố Hảo gật đầu: “Đúng vậy, tôi không đồng ý.”
Đột nhiên trong lòng anh dâng lên sự khó chịu vô cùng, thật ra không hiểu tại sao cô lại từ chối?
“Cố hảo, tôi đã từng nói như vậy rồi, tại sao cô phải từ chối?” Anh trầm giọng: “Lúc trước chúng ta không phải đã nói, sau khi kết thúc, cô đồng ý thử với tôi đó sao?”
“Nhưng anh Phong, tối qua cũng đã tự bỏ cuộc.” Cố Hảo vẫn canh cánh trong lòng chuyện ngày hôm qua: “Huống hồ, bây giờ tôi và Trì Tĩnh Tây cũng không thể hoàn toàn loại bỏ chuyện không có liên quan gì nhau được. Cho nên, chúng ta không cách nào bắt đầu lại được.”
“Cố Hảo.” Phong Dập Thần nhìn thấy sự phản kháng của cô, anh nhíu mày.
Cố Hảo nói: “Anh lùi ra sau để tôi đứng lên.”
Phong Dập Thần không nhúc nhích.
Cố Hảo đành miễn cưỡng đứng lên.
Nhưng ai biết, anh ở quá gần, lúc đứng lên thì bất cẩn trúng vào mặt anh.
Điều càng tức hơn chính là đụng phải môi của người ta.
Cố Hảo đơ ra, hơi xấu hổ, cô bối rối hét lên: “Xin lỗi.”
Phong Dập Thần cúi đầu bắt lấy cô: “Xin lỗi thì phải tỏ ra có thành ý một chút, xin lỗi trống không như vậy thì tôi không cần.”
Mặt cô đỏ lên, cô phản kháng: “Anh Phong, xinh anh tự trọng. Đừng làm hành động tuỳ tiện như vậy.”
“Tuỳ tiện?” Anh phụt cười: “Cố Hảo, tôi thật sự không hiểu, rốt cuộc cô khó chịu chuyện gì? Tôi đã không ngại rồi, cô còn muốn thế nào?”
Cô đột nhiên nhận thức được điều bản thân mình để ý là trạng thái ăn trên ngồi trước của anh.
Cô không thích.
Cô mím chặt môi, trong lòng đau nhói.
Cho dù cô hơi thích anh. Nhưng nếu anh không cho cô tôn nghiêm, không tôn trọng cô, cô cũng không cách nào hoàn toàn chấp nhận được.
“Đừng như vậy. Tôi chỉ muốn tránh xa anh một chút thôi.” Cố Hảo nhẹ nhàng nói: “Phong Dập Thần, 2 chúng ta không hợp.”
“Hợp hay không, cô chờ rồi sẽ biết.” Anh không khách sáo, đưa tay ra chứng minh.
Cô nghe thấy tiếng vải rơi, trong mắt loé lên sự hoảng sợ.
“Phong Dập Thần, anh điên rồi sao?”
“Tôi muốn chứng minh.” Anh trầm giọng: “Chứng minh cho cô thấy, cũng cho tôi thấy, chúng ta có hợp nhau hay không.”
2 người ngồi trên soda, Cố Hảo bị anh ép chặt, hoàn toàn không cách nào có sức chống lại người đàn ông này.
Cổ tay của cô bị anh giữ chặt, anh dùng sức ghìm chặt, bàn tay to của anh giống như cái kìm lớn siết chặt cổ tay của cô.
Rất đau.
Cố Hảo không chịu được, cô cau mày, trên trán toát ra mồ hôi.
Cô đột nhiên không nhúc nhích, trong mắt trống rỗng, nhìn lên trần nhà, nói ra từng câu từng chữ: “Nếu chỉ là chứng minh của cơ thể, vậy chẳng qua cũng là chuyện của cái xác không hồn, chuyện anh là là chuyện của dã thú làm.”
Anh khiến cô cảm thấy vô cùng đau buồn, chẳng còn chút tôn nghiêm nào.
Phong Dập Thần làm ngơ, chỉ cúi đầu quan sát cô và nói: “Sự thật chứng minh cả 2 chúng ta đều thích nhau, nhưng cô lại nói một đàng là một nẻo. Cố Hảo, cô lại nói dối.”
Trong lòng Cố Hảo càng đau khổ.
Cơ thể của cô càng thành thật hơn cả lý trí của cô, cô thích anh.
Nhưng rốt cuộc ai cũng đều có lý trí, không phải dã thú.
Cô hoàn hồn, ánh mắt nhìn sang Phong Dập Thần, nhìn anh rồi nói ra từng câu từng chữ: “Phong Dập Thần, anh đang sỉ nhục tôi.”
Cô rất khó chịu.
Cô không thích cách anh làm như vậy, xém chút, họ có sự thân mật giữa đôi vợ chồng với nhau.
Thật ra đã không còn như nhau nữa.
Bây giờ, anh làm vậy với cô, thăm dò cô, khiến cô không có sức phản kháng. Cô hận sự yếu đuối của bản thân, lúc này nên đánh anh, tốt nhất là đánh cho anh tỉnh lại
“Cố Hảo, cái miệng của cô đúng là không thành thật.” Anh đưa tay đỡ lấy khuôn mặt cô, để cô nhìn mình: “Không cho phép chuyển ánh mắt, chỉ có thể nhìn tôi thôi.”
“Phong Dập Thần.” Cố Hảo mắng anh: “Anh cút qua một bên cho tôi.”
“Cố Hảo, cô làm người phụ nữ của tôi đi. Tôi sẽ yêu thương cô hết mực, chỉ cần cô đồng ý, tôi lập tức để cô tận hưởng sự chiều chuộng nhất thế gian này.”
“Không thèm.” Cô cứng miệng gào lên: “Cút qua một bên, không được bắt tay tôi.”
Cô đưa chân đá anh, nhưng Phong Dập Thần dễ dàng hoá giái.
Cô đưa chân, anh dùng chân chặn lại. Cô dùng đầu đụng anh, anh hoàn toàn không nhúc nhích.
Đầu của cô ngược lại bị đụng trúng nên rất đau.
“Không có ích gì đâu. Tôi nói rồi, chỉ cần tôi muốn làm, trừ phi tôi bỏ cuộc, nếu không cô chỉ có thể vui vẻ mà chấp nhận thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.