Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ

Chương 294: Cô đang đùa giỡn cảm xúc của tôi

Hạ Lan Tình

17/06/2021

 

Cố Hảo hờ hững, lạnh lùng nhìn Phong Dập Thần, tựa như nữ vương trên cao, lạnh lùng nhìn vào thái độ xấu xa của anh.

 

Cả người tràn ngập sự khinh thường.

 

Con người Phong Dập Thần co lại, kịch liệt nhói mấy cái. Nheo mắt nhìn Cố Hảo, nói: "Cô và người đàn ông kia, quan hệ thế nào?"

 

"Hừ!" Cố Hảo cười nhẹ, giọng điệu châm chọc hết sức: "Quan hệ gì tới anh sao?"

 

"Đúng." Anh trầm giọng nói.

 

"Quan hệ thế nào?" Cố Hảo giễu cợt nhìn anh.

 

Phong Dập Thần định nói thì chợt nghe thấy tiếng bước chân, là tiếng giày cao gót, có người đang vào.

 

Cố Hảo cảm thấy đây chính là thời cơ tốt, liền nói: "Phong..."

 

Lời còn chưa nói ra đã bị Phong Dập Thần che miệng bằng tay, tay còn lại thì giữ chặt vị trí chốt cửa.

 

Cô thất thanh, trợn mắt há miệng.

 

Phong Dập Thần ghé sát vào lỗ tai cô, nhỏ giọng nói: "Cô dám động đậy một cái thì tôi không dám đảm bảo bản thân sẽ không làm gì đâu."

 

Cố Hảo hít vào một hơi, trong mắt hiện lên một tia tức giận.

 

Bầu không khí rơi vào yên lặng.

 

Cô không lên tiếng, chỉ lạnh lùng nhìn Phong Dập Thần.

 

Anh cũng đang nhìn cô, bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt như lửa đốt.

 

"Rào rào rào rào...." Tiếng nước chảy từ cách vách truyền ra khiến bầu không khí càng lúng túng hơn.

 

Phong Dập Thần nheo mắt lại, khóa chặt đôi mắt của Cố Hảo.

 

Người phụ nữ này có ngũ quan tinh xảo, đẹp động lòng người, nhất là đôi mắt long lanh đẹp tựa lưu ly kia.

 

Nhưng đôi mắt sáng này lại quá lý trí.

 

Phong Dập Thần nhớ lại, cảm thấy mỗi lần Cố Hảo nhìn mình đều rất lý trí.

 

Trừ đêm đó ở đỉnh núi, gặp phải mưa to và rắn độc khiến cô làm chuyện mất lý trí là hút độc rắn giúp anh.

 

Đó cũng là lần duy nhất cô ấy mất lý trí, bình thường, cô luôn dùng ánh mắt tỉnh táo để nhìn mọi chuyện.

 

Tất cả suy nghĩ đều chứng minh cho một việc, cô ấy không đủ yêu anh, thế nên mới lạnh tình như vậy.

 

Rồi mới chia tay đã có thể cầm được thì buông xuống được, mà anh lại giống một thằng ngốc, không thể quên được.

 

Anh nhìn cô như thể nhìn thấu được sự lạnh lùng sâu trong tâm hồn cô, thấy vậy thì lập tức nổi giận trong lòng.

 

"Lộc cộc." Tiếng giày cao gót đi xa, trong nhà vệ sinh không còn ai khác.

 

Cố Hảo lập tức giơ tay đẩy anh ra: "Anh buông tôi ra."

 

"Cô quen biết Hạ Kính Đình từ rất lâu rồi đúng không?" Anh nghiến răng gầm nhẹ.



 

"Đúng thì sao?" Cố Hảo nói.

 

"Có thích anh ta hay không?"

 

Lòng Cố Hảo hơi dừng lại, không còn gì để nói nữa.

 

Hạ Kính Đình là bạn của cô, dĩ nhiên là cô thích anh ta.

 

Chỉ là không phải loại tình cảm kia, từ đó tới giờ cô phân biệt rất rõ ràng.

 

"Đúng, tôi thích anh ta." Cố Hảo nói: "Tôi rất thích anh ta, tất cả mọi chuyện đều không liên quan tới anh, Phong Dập Thần, anh mau buông ra."

 

Nghe vậy, trái tim Phong Dập Thần sụp đổ trong nháy mắt.

 

Có điều gì đó vừa vỡ tan trong phút chốc.

 

Anh sững sờ nhìn người phụ nữ trước mặt, đáy mắt lóe lên cảm xúc phức tạp.

 

Cô ấy đang thờ ơ nhìn anh, mà cách đây không lâu, cô ấy còn hút máu độc của rắn ra giúp anh, còn thân mật vô cùng với anh trong căn biệt thự trên núi.

 

Thoáng cái đã vui vẻ bên cạnh người đàn ông khác, thậm chí còn thừa nhận với anh rằng cô ấy rất thích người đó.

 

Tim anh đau đớn dữ dội, tựa như bị hàng vạn mũi tên xuyên qua trái tim, trái tim vỡ nát, máu chảy thành hàng.

 

"Sao cô có thể?" Anh sững sờ nhìn cô, đáy mắt tràn ngập vẻ đau lòng, chỉ trích, thống khổ, tức giận: "Tình cảm của cô tới thật sự rất dễ dàng."

 

Cố Hảo cau mày.

 

Rõ ràng là anh đang hiểu lầm, nhưng không sao cả, dù sao cô cũng không muốn giải thích.

 

Tất cả lời cô nói đều là sự thật, Hạ Kính Đình và cô là bạn thân, thích anh ta nên mới vậy. Nếu không thích đã không trở thành bạn bè.

 

"Đây là chuyện của tôi." Cố Hảo lạnh nhạt nói: "Anh buông tay ra đi."

 

Phong Dập Thần thấy cô chán ghét và kháng cự mình tới vậy thì tức giận, lạnh lùng bật cười, vẻ mặt khổ sở và mờ mịt.

 

Cố Hảo nhìn gương mặt anh, mắt thoáng qua vẻ kinh ngạc, người này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

 

Lời chia tay là anh nói, bây giờ lại dùng ánh mắt như thế đều nhìn cô làm gì?

 

Không cam lòng sao?

 

Cô bất lực kéo khóa môi, cười tự giễu, nói: "Rốt cuộc anh đã xong chưa?"

 

"Chưa." Anh đột nhiên cố chấp nói, dùng cặp mắt sâu thăm thẳm nhìn chằm chằm cô, giọng điệu xúc động, vô cùng tức giận.

 

Cố Hảo bị anh ghì chặt lên cửa nhà vệ sinh, nhớ tới Hạ Kính Đình vẫn đang chờ ở bên ngoài, mà mùi của nhà vệ sinh thực sự rất khó ngửi, thậm chí còn có thể làm ảnh hưởng tới tâm trạng dùng cơm của cô.

 

"Anh buông ra!" Cố Hảo chợt đẩy anh.

 

Không gian vốn đã nhỏ hẹp, anh chỉ hơi lui về phía sau một bước, rồi lập tức bước tới.

 

Cố Hảo tức giận, dùng cả tay lẫn chân, dùng sức mà giãy giụa.

 



Nhưng sau đó, lưng cô đập phải chốt cửa, đau tới mức nhăn mặt.

 

Mồ hôi lạnh nổi lên, cô không nhúc nhích.

 

Phong Dập Thần ôm cô, đè cả người cô lên tấm ván, bao vây cô ở giữa, trậm giọng gầm lên: "Cô không được phép thích người khác."

 

Cố Hảo ngưng trệ, cảm nhận được lồng ngực anh phập phồng vì tức giận thì đau lòng, nhưng lại càng nổi giận hơn.

 

Liên quan gì tới anh?

 

Chia tay còn muốn kiểm soát cô, dựa vào đâu?

 

Cô bình tĩnh lại, lạnh lùng nói: "Phong Dập Thần, tôi là người đã có con, anh cố chấp dây dưa với tôi là vì đã quên mất chuyện tôi có con trai sao?"

 

Ánh mắt Phong Dập Thần sa sầm xuống, ảm đạm hơn mấy phần.

 

Cô ấy còn không biết xấu hổ nhắc tới?

 

Hóa ra cô ấy thực sự tùy tiện tìm tới anh, không phải vì trong lòng có anh.

 

"Ha." Phong Dập Thần nhếch miệng cười tự giễu: "Rốt cuộc vẫn là tôi ngây thơ, ha ha, lại bị cô đùa bỡn.

Lời này của anh giống như sấm chớp nổ vang trong đầu Cố Hảo, nháy mắt đã đốt cháy hồn phách cô.

 

Đáy mắt hiện lên vẻ đau đớn vì bị tổn thương sâu sắc.

 

Cô dời mắt đi, cặp mắt tươi đẹp xuất hiện hơi mù ẩm ướt.

 

"Đùa bỡn sao?" Cố Hảo cười khẽ, làn hơi sương ngưng tụ ở hàng lông mi dài, chỉ cần chớp mắt là sẽ rơi xuống. Nhưng cô lại hít sâu một hơi, thu lại những giọng nước mắt đang vương trên mi mắt.

 

"Cô chính xác là đang chơi đùa cảm xúc của tôi." Đôi mắt Phong Dập Thần trở nên lạnh lùng hơn.

 

Cố Hảo cười nhẹ, châm chọc nói: "Tôi đùa bỡn anh? Ha ha, tôi dùng bản thân để đùa bỡn anh sao? Tôi được gì chứ?"

 

Sắc mặt Phong Dập Thần thay đổi: "Muốn đạt được số tiền đặt cược lớn hơn, chẳng lẽ cô không cần bỏ ra tiền đặt cược sao? Cô lấy bản thân ra làm tiền đặt cược."

 

Tầm mắt Cố Hảo lại trở nên mơ hồ, rất khổ sở.

 

Cô cảm thấy nói chuyện với Phong Dập Thần quá ngột ngạt.

 

Cô thầm tự nhủ trong lòng, hai người họ đã chia tay, hiện tại anh nói gì cũng chỉ vì không cam lòng, cô không cần phải quan tâm.

 

Để ý là bởi gì không thể buông bỏ.

 

Cô không muốn làm người không thể buông tay.

 

Nhưng lại rất đau lòng, bị anh làm tổn thương, muốn khóc cũng khóc không nổi.

 

Cô mím chặt môi, không nói nữa, đưa tay mở chốt cửa.

 

Anh trầm giọng nói: "Không được đi."

 

Lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền tới một giọng nam: "Cố Hảo, em ở bên trong sao?"

 

Đó là giọng của Hạ Kính Đình.

 

Cơ thể Phong Dập Thần cứng lại trong nháy mắt, lửa giận trong mắt bùng lên, chợt cúi đầu chặn lại miệng Cố Hảo.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook