Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ
Chương 228: Cô ôm được chân to Phong Dập Thần
Hạ Lan Tình
29/05/2021
Cố Hảo lập tức ngơ ra, cô cho rằng Phong Dập Thần đi rồi, không ngờ anh lại nói như vậy, lại còn nói với tổng biên tập Lâm Phương Hoa những lời như vậy.
Cố Hảo không biết nên lựa chọn thế nào, cô nghĩ, rồi mới nói với Lâm Phương Hoa: “Tổng biên tập , tôi không ra đó đâu.”
Lâm Phương Hoa khẽ cười: “Cố Hảo, cô lo tôi sẽ trách cô thời gian đi làm mà cứ xin nghỉ suốt đúng không?”
Cố Hảo lập tức ngại ngùng vô cũng, nhưng vẫn gật đầu.
Thời gian đi làm, lại cứ bỏ đi ra ngoài, đó là một hành động không có trách nhiệm.
So sánh trong lòng, Cố Hảo cảm thấy bản thân như vậy là không được.
Cô chỉ hi vọng bản thân tự ý thức chấp hành các nội quy của công ty.
“Là như vậy đi đó, tổng biên tập.” Cổ Hảo nói: “Tôi không ra ngoài đâu, anh ấy sẽ quen và hiểu thôi, sẽ tôn trọng.”
Phong Dập Thần cũng là chủ tịch của công ty, anh tự nhiên không hi vọng cấp dưới của mình đều như vậy, tự do ra vào như đi chợ.
Nghĩ lại, Cố Hảo vẫn quyết định không đi ra ngoài.
Lâm Phương Hoa gật đầu, “Cũng tốt, phụ nữ mà không có chút cá tính, vậy thì sẽ không được đàn ông thật sự để trong tim.”
Cố Hảo nhìn bà ta.
“Nhưng mà, cô vẫn nên gửi cho cậu ấy một tin nhắn.” Lâm Phương Hoa nhắc nhở: “Rốt cuộc lòng tôn trọng của đàn ông và mặt mũi cũng rất quan trọng, cần giữ gìn.”
“Ừ, được rồi.” Cố Hảo cũng cảm thấy lời nhắc nhở này rất đúng.
Cô gật đầu: “Tôi gửi tin nhắn ngay đây.”
Bên ngoài tòa soạn.
Phong Dập Thần ngồi trong xe, anh châm một điếu thuốc, cũng đã hút được kha khá rồi, vốn là để đợi Cố Hảo, anh cứ do dự, có lẽ Cố Hảo sẽ ra đây.
Có lẽ, sẽ không ra.
Cuối cùng điện thoại rung lên, trái tim anh trùng xuống, hiểu rồi, Cô Hảo sẽ không ra.
Anh liếc nhìn điện thoại, là một tin nhắn.
“Phong Dập Thần, anh quay về đi, chiều nay tôi mời anh ăn cơm, từ 5 giờ đến 9 giờ là của anh.”
Anh giật mình nhìn điện thoại, trong ánh mắt đầy sự ấm áp.
Cái người phụ nữ này, anh cũng đã hiểu được khá nhiều.
Không làm mấy chuyện quá đáng, cũng không phải không có nguyên do, cô muốn làm, sẽ kiên trì, không nghĩ gì, anh có cưỡng ép cũng không được.
Cô là một người có nhân phẩm.
Phong Dập Thần cầm điện thoại lên, ngón tay dài mảnh khảnh bấm phím, rất nhanh gửi một tin nhắn đi: Được, tối mời em đi xem phim.
Cô Hảo nhận được tin nhắn, đột nhiên thấy thật ấm áp.
Cái loại ấm áp này, như chạm đến cả trái tim, đó là sự tôn trọng và bảo vệ thật sự.
Cố Hảo cười, để điện thoại xuống.
Rất nhanh, bắt đầu công việc.
Chỉ là khi Phong Dập Thần vừa đi, khoảng 10 giờ, tòa soạn có mấy người đến, gọi tìm Cố Hảo.
“Đó là Cố Hảo?” Chỉ nghe thấy giọng nói sắc bén của người phụ nữ đi đầu.
Trong tòa soạn, tất cả mọi người đều ngơ ra, toàn bộ đều nhìn ra phía cửa, 5 6 người cùng nhau xông vào trong.
Cố Hảo nhìn thấy người phụ nữ đi đầu, cả người mặc một bộ đồ rất chuyên nghiệp, đơn giản uy nghiêm, đầu tóc cũng được búi lên cẩn thận, trông rất sắc sảo.
Lông mày của cô ta vẽ rất nhỏ, rất dài, nhìn có vẻ không dễ nói chuyện.
Cố Hảo nhìn ra, cô ta là người vừa mới nói khi nãy.
“Các người là ai? “Đỗ Cường ngồi gần cửa nói: “Có chuyện gì sao?”
“Người kia là Cố Hảo?” Người phụ nữ đó giọng trầm hét lên: “Tôi muốn tìm Cố Hảo tính sổ, những người khác đừng có xen vào.”
Cố Hảo đứng dậy, còn chưa nói gì, Đỗ Cường lại thái độ nói: “Xin cho hỏi,cô tìm Cố Hảo tính sổ? Đem nhiều người như vậy, là muốn làm cái gì?”
“Ồ, anh là cái thá gì?” Người phụ nữ đó lạnh lùng nói: “Cố Hảo cho anh lợi ích gì sao, anh lại bảo vệ cô ta như thế, có phải anh cũng là quân tử dưới váy cô ta không?”
Đỗ Cường đỏ cả mặt lên, xấu hổ là hét: “Cô nói tào lao cái gì vậy? Chúng tôi là đồng nghiệp,cô nói tào lao như vậy là sao?”
“Nếu đã là đồng nghiệp, anh làm gì mà phải bảo vệ cô ta như vậy?”
“Cô đem nhiều người như vậy đến tòa soạn, nhìn là biết không phải tốt đẹp gì.”
Đỗ Cường nhịn không được nói: “Tôi hỏi chỉ là sự quan tâm của đồng nghiệp với nhau.”
“Ha ha, anh quan tâm?” Người phụ nữ lạnh lùng nói: “Anh là thiếp của cô ta sao?”
Đỗ Cường khó chịu: “Cái người phụ nữ này là ai? Cô dựa vào cái gì mà ngậm máu phun người như vậy?”
“Tề Bạc Vân.” Người phụ nữ lạnh lùng nói: “Gọi Cố Hảo cút ra đây cho tôi.”
Tề Bạch Vân?
Tâm trí của Cố Hảo lập tức lóe lên, cô ta là vợ của Lưu Gia Xuyên, tiểu thư nhà họ Tề.
Lưu Gia Xuyên vào nhà họ Tề, thành chồng của Tề Bạch Vân, người phụ nữ nay hôm nay đến tìm cô, là muốn tính toán rõ ràng chuyện của Lư Gia Xuyên, cho nên cô ta nói tìm cô để tính sổ.
Cố Hảo trong lòng đã hiểu , đi về phía cô ta: “Cô Tề, tôi là Cố Hảo.”
Tề Bạch Vân quay người nhìn Cố Hảo, lúc nhìn thấy Cố Hảo, ánh mắt sắc bén đột nhiên trở nên lạnh lùng, lạnh lùng nhìn cô, nhìn như muốn nuốt chửng cô.
“Cô là Cố Hảo tự cao tự đại?”
Tự cao tự đại?
Cố Hảo cau mày, khẽ cười, nói: “Cô Tề, tôi đã hiểu đại khái vì sao hôm nay cô đến đây rồi.”
“Tôi là đến tìm cô tính sổ.” Tề Bạch Vân lạnh lùng nói: “Cô hãm hại chồng tôi, tôi muốn kiện cô.”
Cố Hảo ngơ ra, nhìn cô ta, ánh mắt bình tĩnh: “Cô Tề, có phải là hãm hại hay không bên cảnh sát sẽ kiểm chứng.”
“Cô dám nói không hãm hại không ?” Tế Bạch Vân lạnh lùng nói: “Cố Hảo, tôi cảnh cáo cô, cho dù cô có ôm cái chân lớn Phong Dập Thần, tôi, Tề Bạch Vân cũng không sợ cô, cô câu dẫn chồng tôi, cô còn câu kết với cảnh sát hãm hại, tôi đều biết hết.”
Cố Hảo ngạc nhiên.
“Đại tiểu thư,không cần phí lời với cô ta, dạy dỗ cô ta đi.”
“Bốp----“Một quá trứng mém lên đầu Cố Hảo.
“Ai, các người muốn làm gì?” Đỗ Cường vừa nhìn thầy Cố Hảo bị ném trứng gà lên người, lập tức keo lên:” Tổng biên tập, có người đến gây chuyện.”
“Đánh cho tôi.” Tề Bạch Vân ra lệnh: “Đạp hết nơi này cho tôi.”
Trứng gà cứ bay về phía Cố Hảo, lòng trứng văng khắp nơi.
Cô Hảo tay ôm đầu, cơn đau khiến cô hơi choáng, trong đầu rất hỗn loạn.
Bởi vì mọi chuyện đến quá bất ngờ, cô không có thời gian để nghĩ xem nên phản ứng lại thế nào.
“Con đàn bà thối, câu dẫn chồng của tôi, lại còn muốn hãm hại anh ấy?Cái loại phụ nữ phóng viên như các người, không phải là nghĩ cách ngủ với người ta lấy được tin phỏng vấn độc quyền hay sao? “Tề Bạch Vân chỉ tay bảo mấy người cô ta đưa đến đập phá tòa soạn.
Chớp mắt, cả tòa soạn đều biến thành một mớ hỗn dộn.
“Đánh cái con đàn bà thối không cần mặt mũi này đi.”
“Đánh chết ở đây cho tôi.”
“Xé áo quần cô ta ra!”
Lúc tổng biên tập Lâm Phương Hoa đi ra, nhìn thấy Cố Hảo thảm hại, phòng làm việc giấy tờ bay tứ tung, đồ đạc lộn xộn, trong ngoài toàn trứng gà.
Mà Cố Hảo bị dọa cho ngây ngốc ra, đơ người đứng im tại chỗ, không có động tĩnh gì.
Cố Hảo không biết nên lựa chọn thế nào, cô nghĩ, rồi mới nói với Lâm Phương Hoa: “Tổng biên tập , tôi không ra đó đâu.”
Lâm Phương Hoa khẽ cười: “Cố Hảo, cô lo tôi sẽ trách cô thời gian đi làm mà cứ xin nghỉ suốt đúng không?”
Cố Hảo lập tức ngại ngùng vô cũng, nhưng vẫn gật đầu.
Thời gian đi làm, lại cứ bỏ đi ra ngoài, đó là một hành động không có trách nhiệm.
So sánh trong lòng, Cố Hảo cảm thấy bản thân như vậy là không được.
Cô chỉ hi vọng bản thân tự ý thức chấp hành các nội quy của công ty.
“Là như vậy đi đó, tổng biên tập.” Cổ Hảo nói: “Tôi không ra ngoài đâu, anh ấy sẽ quen và hiểu thôi, sẽ tôn trọng.”
Phong Dập Thần cũng là chủ tịch của công ty, anh tự nhiên không hi vọng cấp dưới của mình đều như vậy, tự do ra vào như đi chợ.
Nghĩ lại, Cố Hảo vẫn quyết định không đi ra ngoài.
Lâm Phương Hoa gật đầu, “Cũng tốt, phụ nữ mà không có chút cá tính, vậy thì sẽ không được đàn ông thật sự để trong tim.”
Cố Hảo nhìn bà ta.
“Nhưng mà, cô vẫn nên gửi cho cậu ấy một tin nhắn.” Lâm Phương Hoa nhắc nhở: “Rốt cuộc lòng tôn trọng của đàn ông và mặt mũi cũng rất quan trọng, cần giữ gìn.”
“Ừ, được rồi.” Cố Hảo cũng cảm thấy lời nhắc nhở này rất đúng.
Cô gật đầu: “Tôi gửi tin nhắn ngay đây.”
Bên ngoài tòa soạn.
Phong Dập Thần ngồi trong xe, anh châm một điếu thuốc, cũng đã hút được kha khá rồi, vốn là để đợi Cố Hảo, anh cứ do dự, có lẽ Cố Hảo sẽ ra đây.
Có lẽ, sẽ không ra.
Cuối cùng điện thoại rung lên, trái tim anh trùng xuống, hiểu rồi, Cô Hảo sẽ không ra.
Anh liếc nhìn điện thoại, là một tin nhắn.
“Phong Dập Thần, anh quay về đi, chiều nay tôi mời anh ăn cơm, từ 5 giờ đến 9 giờ là của anh.”
Anh giật mình nhìn điện thoại, trong ánh mắt đầy sự ấm áp.
Cái người phụ nữ này, anh cũng đã hiểu được khá nhiều.
Không làm mấy chuyện quá đáng, cũng không phải không có nguyên do, cô muốn làm, sẽ kiên trì, không nghĩ gì, anh có cưỡng ép cũng không được.
Cô là một người có nhân phẩm.
Phong Dập Thần cầm điện thoại lên, ngón tay dài mảnh khảnh bấm phím, rất nhanh gửi một tin nhắn đi: Được, tối mời em đi xem phim.
Cô Hảo nhận được tin nhắn, đột nhiên thấy thật ấm áp.
Cái loại ấm áp này, như chạm đến cả trái tim, đó là sự tôn trọng và bảo vệ thật sự.
Cố Hảo cười, để điện thoại xuống.
Rất nhanh, bắt đầu công việc.
Chỉ là khi Phong Dập Thần vừa đi, khoảng 10 giờ, tòa soạn có mấy người đến, gọi tìm Cố Hảo.
“Đó là Cố Hảo?” Chỉ nghe thấy giọng nói sắc bén của người phụ nữ đi đầu.
Trong tòa soạn, tất cả mọi người đều ngơ ra, toàn bộ đều nhìn ra phía cửa, 5 6 người cùng nhau xông vào trong.
Cố Hảo nhìn thấy người phụ nữ đi đầu, cả người mặc một bộ đồ rất chuyên nghiệp, đơn giản uy nghiêm, đầu tóc cũng được búi lên cẩn thận, trông rất sắc sảo.
Lông mày của cô ta vẽ rất nhỏ, rất dài, nhìn có vẻ không dễ nói chuyện.
Cố Hảo nhìn ra, cô ta là người vừa mới nói khi nãy.
“Các người là ai? “Đỗ Cường ngồi gần cửa nói: “Có chuyện gì sao?”
“Người kia là Cố Hảo?” Người phụ nữ đó giọng trầm hét lên: “Tôi muốn tìm Cố Hảo tính sổ, những người khác đừng có xen vào.”
Cố Hảo đứng dậy, còn chưa nói gì, Đỗ Cường lại thái độ nói: “Xin cho hỏi,cô tìm Cố Hảo tính sổ? Đem nhiều người như vậy, là muốn làm cái gì?”
“Ồ, anh là cái thá gì?” Người phụ nữ đó lạnh lùng nói: “Cố Hảo cho anh lợi ích gì sao, anh lại bảo vệ cô ta như thế, có phải anh cũng là quân tử dưới váy cô ta không?”
Đỗ Cường đỏ cả mặt lên, xấu hổ là hét: “Cô nói tào lao cái gì vậy? Chúng tôi là đồng nghiệp,cô nói tào lao như vậy là sao?”
“Nếu đã là đồng nghiệp, anh làm gì mà phải bảo vệ cô ta như vậy?”
“Cô đem nhiều người như vậy đến tòa soạn, nhìn là biết không phải tốt đẹp gì.”
Đỗ Cường nhịn không được nói: “Tôi hỏi chỉ là sự quan tâm của đồng nghiệp với nhau.”
“Ha ha, anh quan tâm?” Người phụ nữ lạnh lùng nói: “Anh là thiếp của cô ta sao?”
Đỗ Cường khó chịu: “Cái người phụ nữ này là ai? Cô dựa vào cái gì mà ngậm máu phun người như vậy?”
“Tề Bạc Vân.” Người phụ nữ lạnh lùng nói: “Gọi Cố Hảo cút ra đây cho tôi.”
Tề Bạch Vân?
Tâm trí của Cố Hảo lập tức lóe lên, cô ta là vợ của Lưu Gia Xuyên, tiểu thư nhà họ Tề.
Lưu Gia Xuyên vào nhà họ Tề, thành chồng của Tề Bạch Vân, người phụ nữ nay hôm nay đến tìm cô, là muốn tính toán rõ ràng chuyện của Lư Gia Xuyên, cho nên cô ta nói tìm cô để tính sổ.
Cố Hảo trong lòng đã hiểu , đi về phía cô ta: “Cô Tề, tôi là Cố Hảo.”
Tề Bạch Vân quay người nhìn Cố Hảo, lúc nhìn thấy Cố Hảo, ánh mắt sắc bén đột nhiên trở nên lạnh lùng, lạnh lùng nhìn cô, nhìn như muốn nuốt chửng cô.
“Cô là Cố Hảo tự cao tự đại?”
Tự cao tự đại?
Cố Hảo cau mày, khẽ cười, nói: “Cô Tề, tôi đã hiểu đại khái vì sao hôm nay cô đến đây rồi.”
“Tôi là đến tìm cô tính sổ.” Tề Bạch Vân lạnh lùng nói: “Cô hãm hại chồng tôi, tôi muốn kiện cô.”
Cố Hảo ngơ ra, nhìn cô ta, ánh mắt bình tĩnh: “Cô Tề, có phải là hãm hại hay không bên cảnh sát sẽ kiểm chứng.”
“Cô dám nói không hãm hại không ?” Tế Bạch Vân lạnh lùng nói: “Cố Hảo, tôi cảnh cáo cô, cho dù cô có ôm cái chân lớn Phong Dập Thần, tôi, Tề Bạch Vân cũng không sợ cô, cô câu dẫn chồng tôi, cô còn câu kết với cảnh sát hãm hại, tôi đều biết hết.”
Cố Hảo ngạc nhiên.
“Đại tiểu thư,không cần phí lời với cô ta, dạy dỗ cô ta đi.”
“Bốp----“Một quá trứng mém lên đầu Cố Hảo.
“Ai, các người muốn làm gì?” Đỗ Cường vừa nhìn thầy Cố Hảo bị ném trứng gà lên người, lập tức keo lên:” Tổng biên tập, có người đến gây chuyện.”
“Đánh cho tôi.” Tề Bạch Vân ra lệnh: “Đạp hết nơi này cho tôi.”
Trứng gà cứ bay về phía Cố Hảo, lòng trứng văng khắp nơi.
Cô Hảo tay ôm đầu, cơn đau khiến cô hơi choáng, trong đầu rất hỗn loạn.
Bởi vì mọi chuyện đến quá bất ngờ, cô không có thời gian để nghĩ xem nên phản ứng lại thế nào.
“Con đàn bà thối, câu dẫn chồng của tôi, lại còn muốn hãm hại anh ấy?Cái loại phụ nữ phóng viên như các người, không phải là nghĩ cách ngủ với người ta lấy được tin phỏng vấn độc quyền hay sao? “Tề Bạch Vân chỉ tay bảo mấy người cô ta đưa đến đập phá tòa soạn.
Chớp mắt, cả tòa soạn đều biến thành một mớ hỗn dộn.
“Đánh cái con đàn bà thối không cần mặt mũi này đi.”
“Đánh chết ở đây cho tôi.”
“Xé áo quần cô ta ra!”
Lúc tổng biên tập Lâm Phương Hoa đi ra, nhìn thấy Cố Hảo thảm hại, phòng làm việc giấy tờ bay tứ tung, đồ đạc lộn xộn, trong ngoài toàn trứng gà.
Mà Cố Hảo bị dọa cho ngây ngốc ra, đơ người đứng im tại chỗ, không có động tĩnh gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.