Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ

Chương 183: Coi như là tôi đã quấy rầy anh

Hạ Lan Tình

21/05/2021

Người phụ nữ nằm trên giường nhìn anh, nhẹ nhàng mỉm cười: “Anh trai, cảm ơn anh.” 

Phong Dập Thần cũng mỉm cười với cô ấy: “Khách khí với anh làm gì? Đứa trẻ sinh ra có nét giống anh đấy.” 

 “Cháu trai giống bác, mọi người đều nói như vậy.” Phong Li Mạt nhìn Phong Dập Thần nói: “Anh trai, em nghe Lão Lục nói anh dẫn một người phụ nữ lên biệt thự ở trên núi.” 

 “Mồm miệng nhanh như vậy sao?” Phong Dập Thần nhướn mày: “Anh ta đúng là bà tám.” 

Phong Li Mạt cười vui vẻ, động đến vết thương, đau đớn hít một hơi dài.

 “Được rồi, anh không nói chuyện với em nữa, động đến vết thương của em.” Phong Dập Thần trầm giọng. 

 “Vâng, được rồi ạ.” Phong Li Mạt ổn định lại cảm xúc của bản thân mình: “Vết thương rất đau. Nhưng anh trai, người mà anh đã dẫn theo là ai vậy?”

 “Bí mật.” Phong Dập Thần trầm giọng. 

 “Đến em mà anh cũng giấu sao?”

Phong Dập Thần hướng về phía cô ấy, cười nhẹ nhàng: “Li Mạt, anh đã nói cho Lục Nguyệt Đình, chuyến bay ngày mai sẽ tới nơi.” 

 “Vâng.”

Phong Dập Thần ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt, lấy điện thoại ra, mở lên, nhìn một cái, không có ai gọi đến. 

Lúc anh đi ra khỏi bệnh viện, đã là 5 giờ sáng, trời sắp sáng rồi.

Anh lấy điện thoại ra, gọi cho Cố Hảo. 

Điện thoại reo hai tiếng, bên kia từ chối bắt máy. 

Anh sững sờ, gọi lại thêm lần nữa, nhưng bên kia vẫn từ chối bắt máy. 

Phong Dập Thần chỉ đành gửi tin nhắn hỏi: “Trước cô gọi điện cho tôi có chuyện gì sao? 

Nhìn thấy tin nhắn trong điện thoại, Cố Hảo khẽ nhếch môi, trong ánh mắt tràn đầy sự chế giễu, không trả lời lại. 

Bây giờ, còn cần thiết sao? 

Cô không muốn nói gì nữa cả. 

Nhưng điện thoại lại lần nữa reo lên, cô nhìn vào, vẫn là Phong Dập Thần. 

Cô cả đêm không ngủ, rất mệt. Hôm nay còn phải xin nghỉ phép để đi thăm mộ bà ngoại, trong lòng rất mệt mỏi. 

Không nghe cuộc điện thoại này, có lẽ điện thoại vẫn sẽ reo. 

Cuối cùng cô cũng nghe máy, âm thanh rất khàn: “Không có chuyện gì nữa rồi.” 

Phong Dập Thần vừa nghe thấy giọng nói của cô, cau mày, giọng nói cũng không vui vẻ: “Không có chuyện gì mà cô giữa nửa đêm gọi điện thoại cho cô sao?” 

Cố Hảo nắm chặt điện thoại, tự cười giễu nói: “Anh Phong, cứ coi như là tôi quấy rầy anh đi, tôi không nền gọi điện thoại cho anh.”

 “Cô rốt cuộc là có chuyện gì?” Phong Dập Thần thấy thái độ và cách nói năng của cô lạnh lùng như vậy, anh rất kinh ngạc: “Cô sao thế?” 

 “Không sao hết, gọi nhầm thôi.” Cố Hảo nói cho có lệ. 



Có những lời đến bây giờ đã không còn nhất thiết phải nói ra nữa rồi, nói nhiều chỉ thêm tự rước nhục vào thân thôi. 

 “Cố Hảo.” Phong Dập Thần trầm giọng nói: “Tôi không tin là cô không có chuyện gì. Nếu như không có chuyện gì thì sao cô lại gọi điện thoại cho tôi, hơn nữa còn gọi mấy lần?”

 “Nếu như anh đã biết tôi gọi mấy lần, bây giờ mới gọi điện lại cho tôi, vậy thì có còn cần thiết nữa không?” Cố Hảo cũng càng ngày càng tức giận, càng ngày không còn vui vẻ. 

Phong Dập Thần thấy cô có thái độ như vậy, giống như ăn phải thuốc súng, lập tức lạnh lùng nói: “Cô hung dữ cái gì vậy?”

Cố Hảo bị chỉ trích liền ngây người, mở miệng nói: “Tôi không hung dữ, bây giờ tôi không có chuyện gì nữa. Anh Phong, anh yên tâm, sau này tôi sẽ không tìm anh nữa đâu.”

Phong Dập Thần càng nghe càng tức giận, giận dữ cau mày: “Cô càng ngày càng không khách khí nữa rồi đấy.” 

 “Tôi cần thiết phải khách khí sao?” Cố Hảo nói xong liền trực tiếp cúp máy. 

Phong Dập Thần nhìn điện thoại bị cắt ngang, tức giận đến mức suýt chút nữa ném điện thoại đi. Cả một buổi đêm không ngủ, tính tình đã trở nên cáu gắt. 

Cố Hảo tắt âm điện thoại. Sáng sớm hôm sau gọi điện cho Lâm Phương Hoa xin nghỉ phép. 

 “Tổng biên tậo, hôm nay tôi xin nghỉ, tôi đi thăm mộ bà ngoại.” 

 “Không đến nữa sao?” Lâm Phương Hoa hỏi. 

 “Buổi chiều tôi sẽ qua đó.” Cố Hảo nói: “Buổi sáng đi thăm mộ, buổi chiều sẽ đến tòa soạn.”

 “Được, cô đến rồi tôi sẽ có chuyện muốn thương lượng với cô.”

 “Được.” 

Tòa soạn. 

Phong Dập Thần vừa sáng sớm đã đến tòa soạn. Anh đứng bên cạnh xe, đợi Cố Hảo đến. 

Lúc Lâm Phương Hoa đến ngồi trong xe, từ xa nhìn thấy Phong Dập Thần, bà ta ngẩn người ra. Sau đó xuống xe đi về phía anh. 

 “Anh Phong, thật sự là anh sao?” 

Phong Dập Thần nhìn thấy bà ta, cau mày, không lên tiếng. 

Lâm Phương Hoa bỗng nhiên bừng tỉnh: “Hóa ra anh không bị thương sao?” 

 “Bị thương?” Phong Dập Thần kinh ngạc, nhìn bà ta, cau mày: “Tại sao cô lại nói là tôi bị thương?” 

 “Tối hôm qua tôi đến bệnh viện thăm Trần Lập Phi, vô tình nhìn thấy anh, còn tưởng là anh bị thương. Tôi nói với Cố Hảo, cô ấy nói sẽ đến bệnh viện tìm anh, cô ấy không tìm thấy anh sao?” Lâm Phương Hoa nói như vậy, Phong Dập Thần nhất thời nhận ra điều gì đó. 

 “Cố Hảo đến bệnh viện?” 

 “Đúng vậy. Tối qua cô ấy nghe thấy tôi nói anh bị thương nên rất lo lắng cho anh. Chính cô ấy nói sẽ đến bệnh viện thăm anh mà.” Lâm Phương Hoa nghi hoặc nhìn Phong Dập Thần: “Lẽ nào hai người không gặp được nhau sao?” 

Phong Dập Thần đột nhiên nhớ đến cô gọi mấy cuộc cho anh, nhất định là lúc đó, cô đã đến bệnh viện. 

Lẽ nào, cô hiểu lầm sao? 

Phong Dập Thần nhíu mày nói: “Vậy Cố Hảo đâu?” 



Nói xong, Phong Dập Thần đi vào bên trong. 

 “Anh Phong, hôm nay Cố Hảo xin nghỉ phép đi thăm mộ bà ngoại, buổi chiều mới đến tòa soạn.” 

Phong Dập Thần ngẩn ra: “Xin nghỉ phép.”

 “Đúng vậy.” 

Anh xoay người rời đi. 

Lâm Phương Hoa nói: “Anh gọi điện cho cô ấy đi.” 

 “Cảm ơn.” Phong Dập Thần để lại một câu như vậy rồi lái xe đi khỏi. 

Anh ở trong xe gọi điện cho Cố Hảo, nhưng tất nhiên là không có cách nào kết nối được. 

Phong Dập Thần đột nhiên nhận ra, bản thân mình đã bị Cố Hảo cho vào danh sách đen (block) rồi. 

Đáng chết. Người phụ nữ này nhất định đã nhìn thấy cái gì đó rồi hiểu lầm. 

Cố Hảo gửi Mặc Mặc đến nhà trẻ. Sau đó theo phong tục mà mua một số thứ và một bó cúc, dẫn Tiểu Trúc đến khu du lịch ở núi cao ngoại thành. 

Khi đến nơi, bọn họ cùng nhau xuống xe. 

 “Chỗ này là khu du lịch ở núi cao ngoại thành.” Cố Hảo nhìn biển hiệu trên cửa, trong ánh mắt hiện lên vẻ buồn bã. 

Ở chỗ này, cô đã mang thai. 

Cuộc sống từ đó trở đi không giống với trước kia nữa. 

Lại nhìn đến Tiểu Trúc, cô ấy ôm bó hoa, nhìn về phía khu du lịch ở núi cao ngoại thành, sắc mặt hơi tái đi, vẻ mặt rất thương tiếc. 

Cố Hảo sửng sốt, hỏi: “Tiểu Trúc, em sao thế?” 

Tiểu Trúc đột nhiên hồi phục tinh thần, nhìn về phía Cố Hảo nói: “Chị, em không sao, chỉ là em nhớ đến bà ngoại.” 

Nói xong, cô ấy cúi đầu một cách không tự nhiên, tầm mắt dừng ở bó hoa cúc, đáy mắt đầy sự thương cảm bị hàng lông mi dài che lấp. 

Sắc mặt Cố Hảo cũng tối sầm lại: “Đi thôi, chúng ta đi bộ. Chỗ này chúng ta đã rất quen thuộc rồi, lâu rồi chưa đến đây, đi trên con đường này, cảm nhận một chút hơi thở của bà ngoại.” 

 “Vâng.” Tiểu Trúc gật đầu, tầm mắt lại hướng lên, nhìn về tấm biển hiệu của khu du lịch ở núi cao ngoại thành, trong ánh mắt càng chất đầy sự u buồn và mất tự nhiên. 

Cố Hảo chỉ lo thương tiếc bà ngoại, không chú ý đến cảm xúc của Tiểu Trúc. 

Cô ấy không tìm hiểu về nơi này, vì vậy có chút cảm thấy không phù hợp. 

 “Tiểu Trúc, em không thường xuyên đến nơi này sao?” Cố Hảo hỏi. 

Tiểu Trúc nói: “Vâng chị, sau khi Tiêu Mặc Đằng trở thành anh rể của chúng ta, em không còn đến đây nữa.” 

Cố Hảo sửng sốt: “Vì sao Tiêu Mặc Đằng trở thành anh rể của chúng ta thì em không còn đến đây nữa?” 

 “Không phải.” Tiểu Trúc lắc đầu, cắn môi, rất chua xót: “Chị, em muốn nói là kể từ lúc đó thì em không còn đến đây nữa.” 

 

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook