Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ
Chương 13: Đưa người đi
Hạ Lan Tình
25/04/2021
Cố Hảo đột nhiên nhốn nháo.
Cô đứng ở cửa, không cách nào tin được và nhìn người đàn ông trước mặt, đi theo sau anh là mấy người bảo vệ, tất cả đều lạnh lùng và anh dũng.
Người trong nhà đều khiếp sợ trước sức ép anh mang lại, không ai dám nói một lời.
Cố Hảo ở cửa, muốn vào cũng không được, muốn lui cũng không xong.
Người đàn ông trong nhà nhẹ nhàng nhìn ra hướng cửa, nhìn thẳng mặt Cố Hảo, tầm mắt chuẩn xác rơi vào môi của cô.
Mặt, một lần nữa lại đỏ bừng.
Cô có cảm giác, cứ thấy người đàn ông đó đang nhìn vào đôi môi của mình.
Đáng ghét, điều này khiến cô lập tức nhớ tới hành động lúc nãy của anh.
Bá đạo, không cách nào kháng cự.
Đôi mắt của cô muốn né tránh, lại có nhiều người vướng víu, không dám tỏ thái độ. Cô cũng không muốn nói chuyện với đồng nghiệp dở hơi ở đây là lúc nãy mình bị người đàn ông trước mặt lợi dụng.
Cô đành nhìn anh lần nữa, nhìn thẳng vào mắt anh, sau đó dời mắt, bất giác lại nhìn vào môi anh.
Màu hoa tường vi.
Hơi loè loẹt, chắc cũng là một di chứng sau khi bị xung huyết.
Không thể giải thích, mặt của cô lại nóng tới tận mang tai.
Tiếp theo, người đàn ông trầm giọng nói: “Cô gái ở ngoài cửa, cô có thể vào đây.”
Cố Hảo ngạc nhiên.
Lúc này tổng biên tập Trần đứng lên, sau đó cười nói: “Anh Phong, không biết anh đại giá quang lâm, chưa tiếp đón từ xa.”
“Tôi không phải tới chỗ anh làm khách.” Phong Dập Thần vô tình cắt ngang lời của tổng biên tập Trần, anh lạnh lùng nói: “Ai là Lý Cầm?”
Cố Hảo bước vào một góc, cô còn chưa bước được vài bước thì bị câu nói này làm cho kinh ngạc. Cô vô thức ngước mắt lên nhìn Phong Dập Thần.
Phát hiện anh đang nhìn mình, ánh mắt sắc bén, lời nói thì nói mọi người nghe.
Đột nhiên anh lại hét: “Ai là Lý Cầm?”
Cố Hảo vô tình nhìn sang hướng Lý Cầm.
Chỉ thấy Lý Cầm bưng ly rượu, cố tỏ ra bình tĩnh. Cô ấy đứng lên và nhìn sang Phong Dập Thần rồi nói: “Anh Phong, tôi chính là Lý Cầm.”
Tầm mắt của Phong Dập Thần dán vào mặt của Cố Hảo. Vài giây sau, anh từ từ quay đầu sang Lý Cầm, anh chau mày và nói: “Phóng viên Lý, cô chụp ảnh của tôi và cô Trần phải không?”
Lý Cầm đơ ra, vô thức mím môi, cô ấy không nói gì mà nhìn sang Cố Hảo.
Cố Hảo cũng hơi lo lắng, phải làm sao đây?
Thừa nhận thì Lý Cầm rất khó xử. Nhất là Lý Cầm còn là trưởng nhóm, nếu thừa nhận tin này không phải cô ấy chụp, cô ấy cũng không có trách nhiệm trước mặt mọi người, còn có người nghi ngờ chuyện đánh cắp tin tức.
Chuyện này đúng là đáng ghét.
Cố Hảo nhìn Lý Cầm, cô cũng không ngờ cô ấy lại lắc đầu không để bị phát hiện.
Cố Hảo không nói gì.
“Anh Phong.” Lý Cầm hít một hơi sâu: “Là do tôi chụp, bản thảo cũng do tôi viết.”
“Vậy sao?” Phong Dập Thần hừ nhẹ, giọng vô cùng mỉa mai: “Phóng viên Lý chụp tôi và cô Trần ở đâu vậy?”
Lý Cầm im lặng.
Phong Dập Thần đi về phía của Lý Cầm, đi tới trước mặt cô ấy, rồi từ trên cao nhìn xuống cô ấy.
Lý Cầm không dám nhìn thẳng vào mắt của Phong Dập Thần, tay bưng ly rượu run run, nhưng cô ấy vẫn cố tỏ ra bình tĩnh nói với Phong Dập Thần: “Anh Phong, tuy xúc phạm anh, nhưng tin của chúng tôi lấy sự thật làm gốc.”
“Sự thật?” Giọng của Phong Dập Thần nhẹ nhàng nhưng rất lạnh lùng: “Sự thật chính là cô Trần Thanh Vận là bạn gái tôi ư?”
“Anh Phong ……” Lý Cầm vội giải thích.
Phong Dập Thần cắt ngang lời giải thích của cô ấy: “Ai cho cô lá gan đó, kêu cô dám viết như vậy?”
“Tôi ……”
“Anh Phong ……” Tổng biên tập Trần lập tức đi lên, giúp Lý Cầm giải vây: “Chuyện này chắc có hiểu lầm, tin này không phải Lý Cầm chụp.”
Cố Hảo mím môi, trong lòng giật thót, xem ra mũi nhọn sắp chỉ về mình rồi.
Phong Dập Thần lại cười mỉa và nhìn Lương Thần.
Lương Thần lập tức đi lên đối mặt với tổng biên tập Trần: “Tổng biên tập Trần, bây giờ chúng tôi tính sổ với Lý Cầm. Ông tốt nhất là im miệng, nếu Báo giải trí mỗi ngày sẽ đóng cửa vào ngày mai.”
Trần Lập Phi: “……”
“Đưa Lý Cầm đi.”
“Không được.” Đột nhiên Cố Hảo hét to.
Cô đứng ở cửa, không cách nào tin được và nhìn người đàn ông trước mặt, đi theo sau anh là mấy người bảo vệ, tất cả đều lạnh lùng và anh dũng.
Người trong nhà đều khiếp sợ trước sức ép anh mang lại, không ai dám nói một lời.
Cố Hảo ở cửa, muốn vào cũng không được, muốn lui cũng không xong.
Người đàn ông trong nhà nhẹ nhàng nhìn ra hướng cửa, nhìn thẳng mặt Cố Hảo, tầm mắt chuẩn xác rơi vào môi của cô.
Mặt, một lần nữa lại đỏ bừng.
Cô có cảm giác, cứ thấy người đàn ông đó đang nhìn vào đôi môi của mình.
Đáng ghét, điều này khiến cô lập tức nhớ tới hành động lúc nãy của anh.
Bá đạo, không cách nào kháng cự.
Đôi mắt của cô muốn né tránh, lại có nhiều người vướng víu, không dám tỏ thái độ. Cô cũng không muốn nói chuyện với đồng nghiệp dở hơi ở đây là lúc nãy mình bị người đàn ông trước mặt lợi dụng.
Cô đành nhìn anh lần nữa, nhìn thẳng vào mắt anh, sau đó dời mắt, bất giác lại nhìn vào môi anh.
Màu hoa tường vi.
Hơi loè loẹt, chắc cũng là một di chứng sau khi bị xung huyết.
Không thể giải thích, mặt của cô lại nóng tới tận mang tai.
Tiếp theo, người đàn ông trầm giọng nói: “Cô gái ở ngoài cửa, cô có thể vào đây.”
Cố Hảo ngạc nhiên.
Lúc này tổng biên tập Trần đứng lên, sau đó cười nói: “Anh Phong, không biết anh đại giá quang lâm, chưa tiếp đón từ xa.”
“Tôi không phải tới chỗ anh làm khách.” Phong Dập Thần vô tình cắt ngang lời của tổng biên tập Trần, anh lạnh lùng nói: “Ai là Lý Cầm?”
Cố Hảo bước vào một góc, cô còn chưa bước được vài bước thì bị câu nói này làm cho kinh ngạc. Cô vô thức ngước mắt lên nhìn Phong Dập Thần.
Phát hiện anh đang nhìn mình, ánh mắt sắc bén, lời nói thì nói mọi người nghe.
Đột nhiên anh lại hét: “Ai là Lý Cầm?”
Cố Hảo vô tình nhìn sang hướng Lý Cầm.
Chỉ thấy Lý Cầm bưng ly rượu, cố tỏ ra bình tĩnh. Cô ấy đứng lên và nhìn sang Phong Dập Thần rồi nói: “Anh Phong, tôi chính là Lý Cầm.”
Tầm mắt của Phong Dập Thần dán vào mặt của Cố Hảo. Vài giây sau, anh từ từ quay đầu sang Lý Cầm, anh chau mày và nói: “Phóng viên Lý, cô chụp ảnh của tôi và cô Trần phải không?”
Lý Cầm đơ ra, vô thức mím môi, cô ấy không nói gì mà nhìn sang Cố Hảo.
Cố Hảo cũng hơi lo lắng, phải làm sao đây?
Thừa nhận thì Lý Cầm rất khó xử. Nhất là Lý Cầm còn là trưởng nhóm, nếu thừa nhận tin này không phải cô ấy chụp, cô ấy cũng không có trách nhiệm trước mặt mọi người, còn có người nghi ngờ chuyện đánh cắp tin tức.
Chuyện này đúng là đáng ghét.
Cố Hảo nhìn Lý Cầm, cô cũng không ngờ cô ấy lại lắc đầu không để bị phát hiện.
Cố Hảo không nói gì.
“Anh Phong.” Lý Cầm hít một hơi sâu: “Là do tôi chụp, bản thảo cũng do tôi viết.”
“Vậy sao?” Phong Dập Thần hừ nhẹ, giọng vô cùng mỉa mai: “Phóng viên Lý chụp tôi và cô Trần ở đâu vậy?”
Lý Cầm im lặng.
Phong Dập Thần đi về phía của Lý Cầm, đi tới trước mặt cô ấy, rồi từ trên cao nhìn xuống cô ấy.
Lý Cầm không dám nhìn thẳng vào mắt của Phong Dập Thần, tay bưng ly rượu run run, nhưng cô ấy vẫn cố tỏ ra bình tĩnh nói với Phong Dập Thần: “Anh Phong, tuy xúc phạm anh, nhưng tin của chúng tôi lấy sự thật làm gốc.”
“Sự thật?” Giọng của Phong Dập Thần nhẹ nhàng nhưng rất lạnh lùng: “Sự thật chính là cô Trần Thanh Vận là bạn gái tôi ư?”
“Anh Phong ……” Lý Cầm vội giải thích.
Phong Dập Thần cắt ngang lời giải thích của cô ấy: “Ai cho cô lá gan đó, kêu cô dám viết như vậy?”
“Tôi ……”
“Anh Phong ……” Tổng biên tập Trần lập tức đi lên, giúp Lý Cầm giải vây: “Chuyện này chắc có hiểu lầm, tin này không phải Lý Cầm chụp.”
Cố Hảo mím môi, trong lòng giật thót, xem ra mũi nhọn sắp chỉ về mình rồi.
Phong Dập Thần lại cười mỉa và nhìn Lương Thần.
Lương Thần lập tức đi lên đối mặt với tổng biên tập Trần: “Tổng biên tập Trần, bây giờ chúng tôi tính sổ với Lý Cầm. Ông tốt nhất là im miệng, nếu Báo giải trí mỗi ngày sẽ đóng cửa vào ngày mai.”
Trần Lập Phi: “……”
“Đưa Lý Cầm đi.”
“Không được.” Đột nhiên Cố Hảo hét to.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.