Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ
Chương 216: Dùng hành động thực tế chứng minh bản thân
Hạ Lan Tình
27/05/2021
Biệt thự trên núi.
Cố Hảo trừng to mắt nhìn Phong Dập Thần trước mặt mình.
Cô thật sự không ngờ anh lại dùng cách này để chứng minh.
Anh đứng trong nhà tắm, không chừa một thứ gì dù cô đang nhìn mình.
“Em nhìn đi. Nếu tôi có làm gì, chắc chắn sẽ để lại dấu vết.”
Mặt của Cố Hảo bỗng dưng vừa đỏ vừa đen.
Mặt cô tái mét, rất là bối rối.
Làm gì có ai chứng minh, không chừa thứ gì cả.
“Nếu tôi làm gì với Trần Thanh Vận, cơ bản cũng không kịp xử lý, cũng sẽ không hoàn toàn sạch sẽ như lúc này, có phải không?” Phong Dập Thần nhìn Cố Hảo, đôi mắt sâu thẳm, giọng cũng kiềm nén khàn khàn lên tiếng.
Cố Hảo nhìn sang chỗ khác, không nhìn anh nữa, cô tức tối xấu hổ: “Phong Dập Thần, anh đúng là mặt dày, sao anh có thể chứng minh như vậy chứ?”
Phong Dập Thần đi tới, thấy cô không nhìn mình thì anh đứng trước mặt cô, từ trên nhìn xuống, đôi mắt sát sao nhìn chằm chằm vào gương mặt đỏ ửng của cô.
Phong Dập Thần hơi giương khoé môi, giọng cũng khàn đi cộng thêm chút mê hoặc lòng người: “Tôi có ý tốt muốn cho em xem, bản thân em không kiểm tra chút nào sao?”
Cố Hảo thật sự không có cái tính vô sỉ như vậy.
Mặt của cô càng đỏ, mắt nhìn sang chỗ khác, nhìn chằm chằm vào cằm anh, cũng không nhìn vào mắt anh.
Phong Dập Thần thấy cô như vậy, trong lòng tức cười, cảm thấy biểu hiện này của mình chắc là sắp qua ải rồi.
Anh không để ý đến khuôn mặt đẹp trai của mình, cho cô ta thấy toàn bộ mọi thứ để cô kiểm tra.
Đàn ông và phụ nữ muốn làm gì, vừa nhìn là biết, huống hồ tình huống này, anh cũng chưa kịp tắm rửa.
Cho nên Phong Dập Thần tự nhận, Cố Hảo thấy anh hoàn toàn sạch sẽ, chắc chắn sẽ tin.
Đây là cách bày tỏ trực quan nhất.
Phong Dập Thần nheo mắt và giương khoé môi: “Em mau tới xem đi.”
Cố Hảo bối rối nhìn vào mắt anh, thấy sự háo hức và cười nhạo trong đây. Cô rất bực bội: “Phong Dập Thần, anh tưởng như vậy là thật sự có thể chứng minh sao?”
“Tôi còn có thể tiến thêm một bước dùng hành động thực tế để chứng minh bản thân.” Phong Dập Thần nói thêm.
“Không cần đâu!” Cố Hảo gào nhẹ: “Tôi không cần anh bày ra bộ mặt không biết xấu hổ này.”
“Đây có gì mà gọi là không biết xấu hổ chứ?” Phong Dập Thần rất không đồng tình, anh lên tiếng: “Đây là cách chứng minh trực quan và thẳng thắn nhất tôi dành cho em, em không nìhn rõ, tôi còn cảm thấy bức bối nữa.”
Cố Hảo: “……”
“Em không thể vu oan cho tôi như vậy.” Phong Dập Thần đặt một tay lên vai cô, giữ chặt vai cô, ánh mắt dịu dàng và ấm áp vô cùng: “Nhìn đi, mau lên, kiểm tra đi, nói cho rõ ràng, nếu không thì vu oan người khác có thể xảy ra án mạng đó.”
Gương mặt tinh xảo của Cố Hảo đỏ lựng, bên tai là tiếng om sòm cấp thiết của Phong Dập Thần: “Anh có thôi không vậy?”
Phong Dập Thần khẽ siết chặt vai cô, để cô nhìn mình.
Ánh mắt của Phong Dập Thần rất nồng nhiệt, anh nhìn chằm chằm vào cô: “Thật ra tôi biết em đã tin tôi rồi.
Trong lòng Cố Hảo bất ngờ, quả thật, cô đã tin anh rồi.
Cô chẳng qua không muốn thừa nhận.
“Em xem em cũng vu oan tôi, mắng tôi, những lời khó nghe đó cứ quanh quẩn trong đầu tôi. Em có phải nên bồi thường cho tôi một chút không?”
Trong lòng Cố Hảo đột nhiên run rẩy. Tới lúc này, đành phát hiện mình không nên tìm anh để chứng minh trong sạch gì cả.
Bây giờ cô và người đàn ông này hoàn toàn không có cách nào nghiêm túc nói vấn đề này.
“Anh, anh trước tiên ……” Cố Hảo ấp úng nói: “Anh không, lạnh sao?”
Phong Dập Thần cười nhẹ, khoá chặt đôi mắt của Cố Hảo. Khuôn mặt tinh xảo đỏ ửng nhìn đẹp mắt như vậy, còn đôi mắt đó, trong veo ánh lên vẻ thẹn thùng, khiến tâm trạng anh bỗng dưng tốt lên, lúc trước bị cô vu oan, lúc này cũng cảm thấy chuyện không đáng là gì.
“Không lạnh.” Anh nói: “Bây giờ cả người tôi đầy năng lượng tích cực thì làm sao lạnh được?”
“Anh lấy đâu ra năng lượng tích cực?” Cố Hảo hét nhẹ: “Ngay cả mảnh vải anh cũng không có còn nói năng lượng tích cực.”
“Trong tim tôi có tính tình cương trực, thân hình rám nắng, trong sáng thì sao không có năng lượng tích cực?”
“Anh vốn có lòng bất lương!” Cố Hảo không nhịn được phản bác.
Tâm trạng Phong Dập Thần rất tốt, anh thản nhiên nói: “Vì chứng mình sự trong sạch của mình, tôi có thể cược cách này để chứng minh, em không bù đắp cho tôi, tổn thất tinh thần này quả thật rất lớn. Nhưng điều này cũng không phải ai cũng có thể làm được. Cố Hảo, bất kể em có thừa nhận hay không, trên đời này chắc không có ai có thể thẳng thắn vậy đâu.”
Cố Hảo khịt mũi: “Đúng vậy, ai mặt dày hơn anh đâu. Làm gì có ai chứng minh sự trong sạch của mình bằng cách này?”
“Tôi và Trần Thanh Vận hoàn toàn trong sạch, kêu tôi ngủ với cô ta, em cũng không nghĩ.” Phong Dập Thần trầm giọng nói: “Cô ta xứng sao?”
Cố Hảo không nói nên lời.
Đôi mắt chim ưng của Phong Dập Thần quan sát cô, rất doạ người.
Trong lòng Cố Hảo hốt hoảng, cô bĩu môi, không biết làm sao tiếp lời
“Cố Hảo, tôi cảnh cáo cô. Cô sỉ nhục tôi cũng được, nhưng tôi tuyệt đối không cho phép em sỉ nhục tôi như vậy.” Phong Dập Thần lạnh lùng nói: “Người phụ nữ đó, nếu tôi có quan hệ nam nữ vớ cô ta, vậy thì thật là quá oan ức cho tôi rồi.”
Cố Hảo mím chặt môi, nhìn anh với vẻ ngạc nhiên.
Câu nói này, khiến trái tim cô mềm nhũn.
Chí ít, cô cảm thấy có thể tin tưởng.
“Người phụ nữ nhà em, đúng là khiến người khác tức chết, em có biết không?” Phong Dập Thần dịu dàng lên tiếng.
Cố Hảo nói: “Là trên người anh có bằng chứng, chuyện này cũng không thể trách tôi. Lần trước tôi bị Tiêu Mặc Đằng ôm, anh xém chút cũng sỉ nhục tôi rồi còn gì.”
“Em có thể chứng minh bản thân mình mà.” Anh lập tức lên tiếng.
Bây giờ bị Cố Hảo phản bác, chỉ cảm thấy bản thân giống người quá nhỏ nhen trước đây.
“Tôi chứng mình bản thân cái gì?” Cố Hảo hỏi.
“Em làm giống như tôi nè, không để lại gì cả mà chứng minh, tôi chắc chắn sẽ tin em.” Phong Dập Thần nói.
Cố Hảo tự cười mỉa: “Phong Dập Thần, chỉ sợ tôi mặt dày làm vậy thì anh cũng sẽ sỉ nhục tôi mặt dày vô sỉ, dựa hơi đàn ông, lúc anh bốc hoả thì cơ bản không phân rõ trắng đen, anh chắc chắn lại càng sỉ nhục tôi hơn.”
Phong Dập Thần bị đơ ra, anh không có cách nào phản bác.
Cố Hảo thấy anh nghẹn lời, cô lên tiếng: “Thấy biểu cảm này của anh thì tôi biết anh sẽ nghĩ như thế.”
Phong Dập Thần bị cô nói thì thấy bực, anh cúi đầu, mạnh mẽ cắn cô, vết cắn trừng phạt.
“Cố Hảo, em nể mặt tôi chút đi.”
“Đồ anh còn không còn mà còn cần mặt mũi ư?” Cố Hảo bức bối nói: “Anh đúng là không biết ngại đó Phong Dập Thần.”
“Ở trước mặt em.” Anh nghiêng người vây lấy cô, rồi nhẹ giọng nói: “Tôi không cảm thấy ngại, dù sao em cũng là người phụ nữ của tôi, tôi cần thể diện làm gì?”
Cố Hảo lại dè bỉu: “Ai là người phụ nữ của anh? Tôi đâu có đồng ý làm lành với anh đâu.”
“Đừng như vậy mà.” Phong Dập Thần dịu dàng nói: “Cố Hảo, em đừng giận nữa, được không?”
Cố Hảo trừng to mắt nhìn Phong Dập Thần trước mặt mình.
Cô thật sự không ngờ anh lại dùng cách này để chứng minh.
Anh đứng trong nhà tắm, không chừa một thứ gì dù cô đang nhìn mình.
“Em nhìn đi. Nếu tôi có làm gì, chắc chắn sẽ để lại dấu vết.”
Mặt của Cố Hảo bỗng dưng vừa đỏ vừa đen.
Mặt cô tái mét, rất là bối rối.
Làm gì có ai chứng minh, không chừa thứ gì cả.
“Nếu tôi làm gì với Trần Thanh Vận, cơ bản cũng không kịp xử lý, cũng sẽ không hoàn toàn sạch sẽ như lúc này, có phải không?” Phong Dập Thần nhìn Cố Hảo, đôi mắt sâu thẳm, giọng cũng kiềm nén khàn khàn lên tiếng.
Cố Hảo nhìn sang chỗ khác, không nhìn anh nữa, cô tức tối xấu hổ: “Phong Dập Thần, anh đúng là mặt dày, sao anh có thể chứng minh như vậy chứ?”
Phong Dập Thần đi tới, thấy cô không nhìn mình thì anh đứng trước mặt cô, từ trên nhìn xuống, đôi mắt sát sao nhìn chằm chằm vào gương mặt đỏ ửng của cô.
Phong Dập Thần hơi giương khoé môi, giọng cũng khàn đi cộng thêm chút mê hoặc lòng người: “Tôi có ý tốt muốn cho em xem, bản thân em không kiểm tra chút nào sao?”
Cố Hảo thật sự không có cái tính vô sỉ như vậy.
Mặt của cô càng đỏ, mắt nhìn sang chỗ khác, nhìn chằm chằm vào cằm anh, cũng không nhìn vào mắt anh.
Phong Dập Thần thấy cô như vậy, trong lòng tức cười, cảm thấy biểu hiện này của mình chắc là sắp qua ải rồi.
Anh không để ý đến khuôn mặt đẹp trai của mình, cho cô ta thấy toàn bộ mọi thứ để cô kiểm tra.
Đàn ông và phụ nữ muốn làm gì, vừa nhìn là biết, huống hồ tình huống này, anh cũng chưa kịp tắm rửa.
Cho nên Phong Dập Thần tự nhận, Cố Hảo thấy anh hoàn toàn sạch sẽ, chắc chắn sẽ tin.
Đây là cách bày tỏ trực quan nhất.
Phong Dập Thần nheo mắt và giương khoé môi: “Em mau tới xem đi.”
Cố Hảo bối rối nhìn vào mắt anh, thấy sự háo hức và cười nhạo trong đây. Cô rất bực bội: “Phong Dập Thần, anh tưởng như vậy là thật sự có thể chứng minh sao?”
“Tôi còn có thể tiến thêm một bước dùng hành động thực tế để chứng minh bản thân.” Phong Dập Thần nói thêm.
“Không cần đâu!” Cố Hảo gào nhẹ: “Tôi không cần anh bày ra bộ mặt không biết xấu hổ này.”
“Đây có gì mà gọi là không biết xấu hổ chứ?” Phong Dập Thần rất không đồng tình, anh lên tiếng: “Đây là cách chứng minh trực quan và thẳng thắn nhất tôi dành cho em, em không nìhn rõ, tôi còn cảm thấy bức bối nữa.”
Cố Hảo: “……”
“Em không thể vu oan cho tôi như vậy.” Phong Dập Thần đặt một tay lên vai cô, giữ chặt vai cô, ánh mắt dịu dàng và ấm áp vô cùng: “Nhìn đi, mau lên, kiểm tra đi, nói cho rõ ràng, nếu không thì vu oan người khác có thể xảy ra án mạng đó.”
Gương mặt tinh xảo của Cố Hảo đỏ lựng, bên tai là tiếng om sòm cấp thiết của Phong Dập Thần: “Anh có thôi không vậy?”
Phong Dập Thần khẽ siết chặt vai cô, để cô nhìn mình.
Ánh mắt của Phong Dập Thần rất nồng nhiệt, anh nhìn chằm chằm vào cô: “Thật ra tôi biết em đã tin tôi rồi.
Trong lòng Cố Hảo bất ngờ, quả thật, cô đã tin anh rồi.
Cô chẳng qua không muốn thừa nhận.
“Em xem em cũng vu oan tôi, mắng tôi, những lời khó nghe đó cứ quanh quẩn trong đầu tôi. Em có phải nên bồi thường cho tôi một chút không?”
Trong lòng Cố Hảo đột nhiên run rẩy. Tới lúc này, đành phát hiện mình không nên tìm anh để chứng minh trong sạch gì cả.
Bây giờ cô và người đàn ông này hoàn toàn không có cách nào nghiêm túc nói vấn đề này.
“Anh, anh trước tiên ……” Cố Hảo ấp úng nói: “Anh không, lạnh sao?”
Phong Dập Thần cười nhẹ, khoá chặt đôi mắt của Cố Hảo. Khuôn mặt tinh xảo đỏ ửng nhìn đẹp mắt như vậy, còn đôi mắt đó, trong veo ánh lên vẻ thẹn thùng, khiến tâm trạng anh bỗng dưng tốt lên, lúc trước bị cô vu oan, lúc này cũng cảm thấy chuyện không đáng là gì.
“Không lạnh.” Anh nói: “Bây giờ cả người tôi đầy năng lượng tích cực thì làm sao lạnh được?”
“Anh lấy đâu ra năng lượng tích cực?” Cố Hảo hét nhẹ: “Ngay cả mảnh vải anh cũng không có còn nói năng lượng tích cực.”
“Trong tim tôi có tính tình cương trực, thân hình rám nắng, trong sáng thì sao không có năng lượng tích cực?”
“Anh vốn có lòng bất lương!” Cố Hảo không nhịn được phản bác.
Tâm trạng Phong Dập Thần rất tốt, anh thản nhiên nói: “Vì chứng mình sự trong sạch của mình, tôi có thể cược cách này để chứng minh, em không bù đắp cho tôi, tổn thất tinh thần này quả thật rất lớn. Nhưng điều này cũng không phải ai cũng có thể làm được. Cố Hảo, bất kể em có thừa nhận hay không, trên đời này chắc không có ai có thể thẳng thắn vậy đâu.”
Cố Hảo khịt mũi: “Đúng vậy, ai mặt dày hơn anh đâu. Làm gì có ai chứng minh sự trong sạch của mình bằng cách này?”
“Tôi và Trần Thanh Vận hoàn toàn trong sạch, kêu tôi ngủ với cô ta, em cũng không nghĩ.” Phong Dập Thần trầm giọng nói: “Cô ta xứng sao?”
Cố Hảo không nói nên lời.
Đôi mắt chim ưng của Phong Dập Thần quan sát cô, rất doạ người.
Trong lòng Cố Hảo hốt hoảng, cô bĩu môi, không biết làm sao tiếp lời
“Cố Hảo, tôi cảnh cáo cô. Cô sỉ nhục tôi cũng được, nhưng tôi tuyệt đối không cho phép em sỉ nhục tôi như vậy.” Phong Dập Thần lạnh lùng nói: “Người phụ nữ đó, nếu tôi có quan hệ nam nữ vớ cô ta, vậy thì thật là quá oan ức cho tôi rồi.”
Cố Hảo mím chặt môi, nhìn anh với vẻ ngạc nhiên.
Câu nói này, khiến trái tim cô mềm nhũn.
Chí ít, cô cảm thấy có thể tin tưởng.
“Người phụ nữ nhà em, đúng là khiến người khác tức chết, em có biết không?” Phong Dập Thần dịu dàng lên tiếng.
Cố Hảo nói: “Là trên người anh có bằng chứng, chuyện này cũng không thể trách tôi. Lần trước tôi bị Tiêu Mặc Đằng ôm, anh xém chút cũng sỉ nhục tôi rồi còn gì.”
“Em có thể chứng minh bản thân mình mà.” Anh lập tức lên tiếng.
Bây giờ bị Cố Hảo phản bác, chỉ cảm thấy bản thân giống người quá nhỏ nhen trước đây.
“Tôi chứng mình bản thân cái gì?” Cố Hảo hỏi.
“Em làm giống như tôi nè, không để lại gì cả mà chứng minh, tôi chắc chắn sẽ tin em.” Phong Dập Thần nói.
Cố Hảo tự cười mỉa: “Phong Dập Thần, chỉ sợ tôi mặt dày làm vậy thì anh cũng sẽ sỉ nhục tôi mặt dày vô sỉ, dựa hơi đàn ông, lúc anh bốc hoả thì cơ bản không phân rõ trắng đen, anh chắc chắn lại càng sỉ nhục tôi hơn.”
Phong Dập Thần bị đơ ra, anh không có cách nào phản bác.
Cố Hảo thấy anh nghẹn lời, cô lên tiếng: “Thấy biểu cảm này của anh thì tôi biết anh sẽ nghĩ như thế.”
Phong Dập Thần bị cô nói thì thấy bực, anh cúi đầu, mạnh mẽ cắn cô, vết cắn trừng phạt.
“Cố Hảo, em nể mặt tôi chút đi.”
“Đồ anh còn không còn mà còn cần mặt mũi ư?” Cố Hảo bức bối nói: “Anh đúng là không biết ngại đó Phong Dập Thần.”
“Ở trước mặt em.” Anh nghiêng người vây lấy cô, rồi nhẹ giọng nói: “Tôi không cảm thấy ngại, dù sao em cũng là người phụ nữ của tôi, tôi cần thể diện làm gì?”
Cố Hảo lại dè bỉu: “Ai là người phụ nữ của anh? Tôi đâu có đồng ý làm lành với anh đâu.”
“Đừng như vậy mà.” Phong Dập Thần dịu dàng nói: “Cố Hảo, em đừng giận nữa, được không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.