Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ
Chương 83: Đừng nói tôi ngủ với cô
Hạ Lan Tình
12/05/2021
Cố Hảo vừa nghe, vẻ mặt tái mét, răng rút vào môi, khóe môi cũng tái nhợt.
Cô ngước mắt bướng bỉnh nhìn Phong Dập Thần, đôi mắt long lanh sắc bén không chịu phục tùng.
Phong Dập Thần thấy dáng vẻ của cô thì hơi nghiêm nghị, anh chau mày.
Câu anh vừa nói lúc nãy khiến nhiều người tức giận, sau khi nói ra thì thấy hối hận.
“Sỉ nhục tôi ư?” Cố Hảo giương lên nụ cười chua xót.
Phong Dập Thần giật mình nhưng bị nụ cười chua xót trên khoé môi cô làm cho bất ngờ, chỉ thấy trong lòng đau đớn.
Nhưng thể diện, khiến anh nhất thời không thể xuống nước được.
Nụ cười chua xót của Cố Hảo từ từ giãn rộng, nước mắt chực trào ra.
Trái tim của Phong Dập Thần bất chợt thắt lại, giống như bị thứ gì đó giữ chặt, siết chặt, chảy ra máu, lại rắc chút muối lên đó, chỉ cảm thấy đau đớn.
Anh há miệng, muốn nói gì đó nhưng lại không nói nên lời.
“Sỉ nhục người, là thói quen của những người thành công như các anh có phải không?” Cố Hảo chất vấn từng câu từng chữ, vì tâm trạng hơi kích động, lồng ngực cũng phập phồng không ổn định.
Phong Dập Thần bị câu chất vấn của cô nên không nói nên lời.
“Ha ha, đúng vậy. Các anh vung tiền như rác. Các anh có thể chà đạp tự tôn của người khác một cách tuỳ tiện, coi người ta như vật phẩm, tuỳ ý mua bán.” Cố Hảo tự mỉa mai lên tiếng: “Chúng tôi đáng đời bị các anh sỉ nhục, một bài phỏng vấn thôi mà, anh không đồng ý, tôi tìm người khác. Anh cũng không phải là gì của tôi, sao lại làm như vậy?”
“Cố Hảo.” Phong Dập Thần thử lên tiếng.
“Im miệng.” Cố Hảo lạnh lùng nói: “Tôi cảnh cáo anh, Phong Dập Thần. Nếu tôi không tình nguyện, ai cũng không thể ức hiếp tôi, đừng nói là ngủ với tôi, tôi không đồng ý, cho dù anh có 3 đầu 6 tay cũng không ngủ được.”
Phong Dập Thần nghe cô nói như vậy, đôi lông mày nhíu chặt ban đầu giờ đã giãn ra.
“Được, cô không đồng ý, tôi không ngủ với cô.” Anh lại nghiêm túc nói.
Cố Hảo nghe câu này thì cứ cảm thấy sao sao.
Cô cũng không muốn suy nghĩ sâu xa.
“Tôi hỏi anh lần nữa.” Cố Hảo nhẫn nại, không thể không chuyên nghiệp. Lý trí của cô quay về, nhìn Phong Dập Thần và nói: “Toà soạn chúng tôi không còn lấy đời tư của người dân làm chủ đạo nữa. Từ giờ chúng tôi bắt đầu chấn chỉnh lại, lấy thành công và cảm hứng làm chủ đạo, tạo ra những bài báo giải trí cao cấp. Tôi muốn phỏng vấn anh, làm bài báo phát triển về cảm hứng của anh, anh, có chịu cho tôi cơ hội này không?”
Lần này, Cố Hảo nghiêm túc nói xong thì nhìn sang anh.
Phong Dập Thần chau mày, bị sự cố chấp của người phụ nữ này làm cho rung động.
“Trước giờ tôi không nhận phỏng vấn.” Anh nghiêm túc lên tiếng: “Bất kể là tờ báo nào, bất kể truyền thông thành công ra sao, trước giờ tôi đều không muốn nhận phỏng vấn.”
Cố Hảo vừa nghe thì đơ ra, cô tự cười mỉa: “Ý của anh là, từ chối phải không?”
Phong Dập Thần không nói lời nào.
Anh quả thật trước giờ không nhận phỏng vấn, chứ đừng nói báo giải trí mỗi ngày.
Nhưng đối mặt với người phụ nữ này, trong lòng anh hơi do dự, anh lo lắng, từ chối thì cô quay đầu bỏ đi.
Quả nhiên, anh còn chưa nói xong, cô đã quay người mở cửa xe, chuẩn bị đi khỏi.
“Đứng lại.” Phong Dập Thần trầm giọng nói.
Cố Hảo đã quyết xuống xe, cô đứng bên cạnh xe, quay đầu nhìn Phong Dập Thần: “Nếu anh phong trước giờ không nhận phỏng vấn. Vậy thì thôi đi. Tôi quay về báo cáo cho lãnh đạo, chúng tôi lại tìm đối tượng phỏng vấn khác, làm phiền anh rồi.”
Cô khẽ gật đầu, tỏ vẻ khách sáo rồi bước đi.
“Cố Hảo, tôi định nhận phỏng vấn thì cô lại bỏ đi vậy sao?”
“Vậy à.” Cố Hảo nhẹ nhàng đáp, sau đó đóng cửa xe lại.
Phong Dập Thần nhanh chóng xuống xe đi về phía của cô.
Một tay anh bắt lấy cổ tay của Cố Hảo: “Tôi không nói là không nhận.”
Cô đơ ra, nhìn anh với ánh mắt kỳ lạ, sau đó lại ra ý cho anh buông tay mình ra.
Phong Dập Thần đành buông tay cô và nhìn cô: “Phỏng vấn tôi, cô phải hiểu rõ tôi. Tôi có thể cho cô vinh dự tới phỏng vấn tôi. Nhưng trước hết, cô phải thật sự đi theo tôi, trừ thời gian tan làm, bất cứ thời gian làm việc, cô cũng phải đi theo tôi, như vậy mới thật sự hiểu được tôi.”
Cố Hảo đơ ra.
Đây là phỏng vấn sao?
“Đây là điều kiện.” Phong Dập Thần nói: “Cô có thể suy nghĩ, thời gian một tuần, cô theo tôi đi làm tan làm, tới công ty tôi báo cáo, ở trong văn phòng tôi, tồn tại giống như cái bóng, tiếp cận tôi, hiểu rõ tôi.”
Cố Hảo nhịn sự xúc động trong đôi mắt, như vậy gọi là hiểu rõ à.
Cô không cách nào phản bác, vì thật sự hiểu một người, sớm tối bên nhau, e là rất lâu cũng không được. Huống hồ chỉ có thời gian một tuần.
Nhưng Cố Hảo lo, yêu cầu này có phải có quá nhiều yếu tố cá nhân trong đó không?
“Cô không cần cân đo đong đếm.” Tầm mắt sắc bén của Phong Dập Thần quan sát tâm tư của Cố Hảo: “Nếu không phải cô, đổi lại là ai khác, tôi cũng không thèm để ý.”
Trong lòng Cố Hảo đột nhiên thắt chặt, cô mím môi và nói: “Tôi phải báo lại với lãnh đạo chúng tôi đã.”
Phong Dập Thần tức giận cắn răng.
Anh đã đồng ý rồi, cô còn báo cáo lãnh đạo. Cô tưởng cơ hội này dễ dàng có được vậy sao?
“Ngày mai cho anh câu trả lời.” Cố Hảo nhìn anh, duy trì khoảng cách nửa mét: “Vậy được chưa?”
“Không được.” Phong Dập Thần thấp giọng nói: “Bây giờ, cô đồng ý thì đồng ý, không đồng ý thì thôi vậy.”
Cơ hội này thật sự rất khó có được.
Cố Hảo cũng hiểu rõ, nhưng cứ phải xác nhận với Lâm Phương Hoa một chút mới được.
Cô suy nghĩ và nói: “Vậy tôi gọi điện cho tổng biên tập chúng tôi xác nhận một chút.”
“Cô ……” Phong Dập Thần rất muốn bóp chết cô.
Cố Hảo đã lấy điện thoại ra, và nhanh chóng nhấn số.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, Lâm Phương Hoa đang ở đầu dây bên kia: “Cố Hảo?”
“Tổng biên tập, chuyện là vầy, bài phỏng vấn anh Phong Dập Thần, anh ấy đưa ra vài yêu cầu. Bà xem thử tôi phải làm thế nào?” Cố Hảo thật sự báo cáo, coi trước mặt Phong Dập Thần, nói về chuyện cô phải theo anh tới công ty đi làm tan làm trong một tuần.
Phong Dập Thần thật sự tức tới nỗi muốn hôn cô.
Người phụ nữ này, cái gì cũng nói ra. Anh có sự ích kỷ, nhưng người phụ nữ này không biết giả ngốc hay là ngốc thật đây.
Lâm Phương Hoa vừa nghe thì nhất thời hiểu chuyện, bà ta lên tiếng: “Không sao đâu. Điều kiện anh ta đưa ra, chỉ cần không phải rất quá đáng thì đồng ý đi. Cố Hảo, cô tạm thời quyết định là được. Con người tôi dùng người thì không nghi ngờ, nghi ngờ thì không dùng, giữa chúng ta nên có sự tin tưởng như vậy.”
“Tôi biết rồi, cảm ơn tổng biên tập.” Cố Hảo nhanh chóng cúp máy.
Cố Hảo lập tức ngước mắt nhìn Phong Dập Thần, phát hiện anh đang nhìn mình với vẻ mặt kỳ quái. Cố Hảo miễn cưỡng cười với anh: “Anh Phong, được rồi, ngày mai tôi có thể đi làm với anh được không?”
Phong Dập Thần giương khoé môi, siết chặt đôi mày của cô, ý đồ sâu xa: “Cố Hảo, bình thường cơ hội bày ra trước mắt, chỉ có một lần, còn cơ như vậy, rất dễ bỏ qua cơ hội đó.”
“Ý của anh là anh đột nhiên vì cuộc gọi của tôi lúc nãy mà hối hận sao?” Cố Hảo chau mày nìhn anh, có phải đàn ông không vậy?
Cô ngước mắt bướng bỉnh nhìn Phong Dập Thần, đôi mắt long lanh sắc bén không chịu phục tùng.
Phong Dập Thần thấy dáng vẻ của cô thì hơi nghiêm nghị, anh chau mày.
Câu anh vừa nói lúc nãy khiến nhiều người tức giận, sau khi nói ra thì thấy hối hận.
“Sỉ nhục tôi ư?” Cố Hảo giương lên nụ cười chua xót.
Phong Dập Thần giật mình nhưng bị nụ cười chua xót trên khoé môi cô làm cho bất ngờ, chỉ thấy trong lòng đau đớn.
Nhưng thể diện, khiến anh nhất thời không thể xuống nước được.
Nụ cười chua xót của Cố Hảo từ từ giãn rộng, nước mắt chực trào ra.
Trái tim của Phong Dập Thần bất chợt thắt lại, giống như bị thứ gì đó giữ chặt, siết chặt, chảy ra máu, lại rắc chút muối lên đó, chỉ cảm thấy đau đớn.
Anh há miệng, muốn nói gì đó nhưng lại không nói nên lời.
“Sỉ nhục người, là thói quen của những người thành công như các anh có phải không?” Cố Hảo chất vấn từng câu từng chữ, vì tâm trạng hơi kích động, lồng ngực cũng phập phồng không ổn định.
Phong Dập Thần bị câu chất vấn của cô nên không nói nên lời.
“Ha ha, đúng vậy. Các anh vung tiền như rác. Các anh có thể chà đạp tự tôn của người khác một cách tuỳ tiện, coi người ta như vật phẩm, tuỳ ý mua bán.” Cố Hảo tự mỉa mai lên tiếng: “Chúng tôi đáng đời bị các anh sỉ nhục, một bài phỏng vấn thôi mà, anh không đồng ý, tôi tìm người khác. Anh cũng không phải là gì của tôi, sao lại làm như vậy?”
“Cố Hảo.” Phong Dập Thần thử lên tiếng.
“Im miệng.” Cố Hảo lạnh lùng nói: “Tôi cảnh cáo anh, Phong Dập Thần. Nếu tôi không tình nguyện, ai cũng không thể ức hiếp tôi, đừng nói là ngủ với tôi, tôi không đồng ý, cho dù anh có 3 đầu 6 tay cũng không ngủ được.”
Phong Dập Thần nghe cô nói như vậy, đôi lông mày nhíu chặt ban đầu giờ đã giãn ra.
“Được, cô không đồng ý, tôi không ngủ với cô.” Anh lại nghiêm túc nói.
Cố Hảo nghe câu này thì cứ cảm thấy sao sao.
Cô cũng không muốn suy nghĩ sâu xa.
“Tôi hỏi anh lần nữa.” Cố Hảo nhẫn nại, không thể không chuyên nghiệp. Lý trí của cô quay về, nhìn Phong Dập Thần và nói: “Toà soạn chúng tôi không còn lấy đời tư của người dân làm chủ đạo nữa. Từ giờ chúng tôi bắt đầu chấn chỉnh lại, lấy thành công và cảm hứng làm chủ đạo, tạo ra những bài báo giải trí cao cấp. Tôi muốn phỏng vấn anh, làm bài báo phát triển về cảm hứng của anh, anh, có chịu cho tôi cơ hội này không?”
Lần này, Cố Hảo nghiêm túc nói xong thì nhìn sang anh.
Phong Dập Thần chau mày, bị sự cố chấp của người phụ nữ này làm cho rung động.
“Trước giờ tôi không nhận phỏng vấn.” Anh nghiêm túc lên tiếng: “Bất kể là tờ báo nào, bất kể truyền thông thành công ra sao, trước giờ tôi đều không muốn nhận phỏng vấn.”
Cố Hảo vừa nghe thì đơ ra, cô tự cười mỉa: “Ý của anh là, từ chối phải không?”
Phong Dập Thần không nói lời nào.
Anh quả thật trước giờ không nhận phỏng vấn, chứ đừng nói báo giải trí mỗi ngày.
Nhưng đối mặt với người phụ nữ này, trong lòng anh hơi do dự, anh lo lắng, từ chối thì cô quay đầu bỏ đi.
Quả nhiên, anh còn chưa nói xong, cô đã quay người mở cửa xe, chuẩn bị đi khỏi.
“Đứng lại.” Phong Dập Thần trầm giọng nói.
Cố Hảo đã quyết xuống xe, cô đứng bên cạnh xe, quay đầu nhìn Phong Dập Thần: “Nếu anh phong trước giờ không nhận phỏng vấn. Vậy thì thôi đi. Tôi quay về báo cáo cho lãnh đạo, chúng tôi lại tìm đối tượng phỏng vấn khác, làm phiền anh rồi.”
Cô khẽ gật đầu, tỏ vẻ khách sáo rồi bước đi.
“Cố Hảo, tôi định nhận phỏng vấn thì cô lại bỏ đi vậy sao?”
“Vậy à.” Cố Hảo nhẹ nhàng đáp, sau đó đóng cửa xe lại.
Phong Dập Thần nhanh chóng xuống xe đi về phía của cô.
Một tay anh bắt lấy cổ tay của Cố Hảo: “Tôi không nói là không nhận.”
Cô đơ ra, nhìn anh với ánh mắt kỳ lạ, sau đó lại ra ý cho anh buông tay mình ra.
Phong Dập Thần đành buông tay cô và nhìn cô: “Phỏng vấn tôi, cô phải hiểu rõ tôi. Tôi có thể cho cô vinh dự tới phỏng vấn tôi. Nhưng trước hết, cô phải thật sự đi theo tôi, trừ thời gian tan làm, bất cứ thời gian làm việc, cô cũng phải đi theo tôi, như vậy mới thật sự hiểu được tôi.”
Cố Hảo đơ ra.
Đây là phỏng vấn sao?
“Đây là điều kiện.” Phong Dập Thần nói: “Cô có thể suy nghĩ, thời gian một tuần, cô theo tôi đi làm tan làm, tới công ty tôi báo cáo, ở trong văn phòng tôi, tồn tại giống như cái bóng, tiếp cận tôi, hiểu rõ tôi.”
Cố Hảo nhịn sự xúc động trong đôi mắt, như vậy gọi là hiểu rõ à.
Cô không cách nào phản bác, vì thật sự hiểu một người, sớm tối bên nhau, e là rất lâu cũng không được. Huống hồ chỉ có thời gian một tuần.
Nhưng Cố Hảo lo, yêu cầu này có phải có quá nhiều yếu tố cá nhân trong đó không?
“Cô không cần cân đo đong đếm.” Tầm mắt sắc bén của Phong Dập Thần quan sát tâm tư của Cố Hảo: “Nếu không phải cô, đổi lại là ai khác, tôi cũng không thèm để ý.”
Trong lòng Cố Hảo đột nhiên thắt chặt, cô mím môi và nói: “Tôi phải báo lại với lãnh đạo chúng tôi đã.”
Phong Dập Thần tức giận cắn răng.
Anh đã đồng ý rồi, cô còn báo cáo lãnh đạo. Cô tưởng cơ hội này dễ dàng có được vậy sao?
“Ngày mai cho anh câu trả lời.” Cố Hảo nhìn anh, duy trì khoảng cách nửa mét: “Vậy được chưa?”
“Không được.” Phong Dập Thần thấp giọng nói: “Bây giờ, cô đồng ý thì đồng ý, không đồng ý thì thôi vậy.”
Cơ hội này thật sự rất khó có được.
Cố Hảo cũng hiểu rõ, nhưng cứ phải xác nhận với Lâm Phương Hoa một chút mới được.
Cô suy nghĩ và nói: “Vậy tôi gọi điện cho tổng biên tập chúng tôi xác nhận một chút.”
“Cô ……” Phong Dập Thần rất muốn bóp chết cô.
Cố Hảo đã lấy điện thoại ra, và nhanh chóng nhấn số.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, Lâm Phương Hoa đang ở đầu dây bên kia: “Cố Hảo?”
“Tổng biên tập, chuyện là vầy, bài phỏng vấn anh Phong Dập Thần, anh ấy đưa ra vài yêu cầu. Bà xem thử tôi phải làm thế nào?” Cố Hảo thật sự báo cáo, coi trước mặt Phong Dập Thần, nói về chuyện cô phải theo anh tới công ty đi làm tan làm trong một tuần.
Phong Dập Thần thật sự tức tới nỗi muốn hôn cô.
Người phụ nữ này, cái gì cũng nói ra. Anh có sự ích kỷ, nhưng người phụ nữ này không biết giả ngốc hay là ngốc thật đây.
Lâm Phương Hoa vừa nghe thì nhất thời hiểu chuyện, bà ta lên tiếng: “Không sao đâu. Điều kiện anh ta đưa ra, chỉ cần không phải rất quá đáng thì đồng ý đi. Cố Hảo, cô tạm thời quyết định là được. Con người tôi dùng người thì không nghi ngờ, nghi ngờ thì không dùng, giữa chúng ta nên có sự tin tưởng như vậy.”
“Tôi biết rồi, cảm ơn tổng biên tập.” Cố Hảo nhanh chóng cúp máy.
Cố Hảo lập tức ngước mắt nhìn Phong Dập Thần, phát hiện anh đang nhìn mình với vẻ mặt kỳ quái. Cố Hảo miễn cưỡng cười với anh: “Anh Phong, được rồi, ngày mai tôi có thể đi làm với anh được không?”
Phong Dập Thần giương khoé môi, siết chặt đôi mày của cô, ý đồ sâu xa: “Cố Hảo, bình thường cơ hội bày ra trước mắt, chỉ có một lần, còn cơ như vậy, rất dễ bỏ qua cơ hội đó.”
“Ý của anh là anh đột nhiên vì cuộc gọi của tôi lúc nãy mà hối hận sao?” Cố Hảo chau mày nìhn anh, có phải đàn ông không vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.