Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ
Chương 279: Em không trốn thoát được
Hạ Lan Tình
09/06/2021
Nghe thấy Cố Tiểu Trúc nói như vậy, mắt Trì Tĩnh Tây co rút lại, đáy mắt xuất hiện nỗi đau nồng đậm.
Sau đó, nỗi đau kia lại biến thành sự hối tiếc sâu sắc.
Cảm xúc phức tạp đan xen nhau, sự hối hận càng thêm sâu sắc hơn.
Trong lòng anh ta cảm thấy rất áy náy với Tiểu Trúc.
Nếu không phải do anh ta thì bây giờ cô ấy đã là một cô gái bình thường, chưa tới hai mươi tuổi, chưa biết yêu.
Dù vậy, nếu chưa từng yêu đương thì ít nhất Cố Tiểu Trúc cũng có sự khao khát về tình yêu. Chứ không phải như bây giờ, ngay cả kết hôn cũng không muốn.
Mà đầu sỏ lại là Trì Tĩnh Tây.
Tất cả mọi chuyện đều do bóng ma từ đêm đó mà thành.
Trì Tĩnh Tây hiểu tất cả mọi chuyện đều do anh ta, nếu anh ta không làm tổn thương Tiểu Trúc thì cô ấy cũng không bị bóng ma tâm lý từ sáu năm trước.
Có lẽ trong sáu năm qua, mỗi ngày Cố Tiểu Trúc đều phải chìm trong nỗi đau khổ nội tâm.
Khi nghe được những lời của cô ấy, lòng Trì Tĩnh Tây phức tạp đủ thứ tâm tình. Nhìn cô ấy một lúc lâu mới nói: "Tiểu Trúc, anh tin rằng chỉ cần người có chí tiến thủ thì chuyện gì cũng thành."
Tiểu Trúc hơi cau mày, dường như không hiểu được ý trong lời nói của Trì Tĩnh Tây.
Không, là Trì Tĩnh Tây không hiểu được ý của cô ấy.
Cô ấy quay đầu lại nhìn Trì Tĩnh Tây, vừa quay đầu đã đối diện với đôi mắt thâm thúy kia, Cố Tiểu Trúc hơi ngừng lại, ánh mắt vô thức nhìn sang chỗ khác.
Trì Tĩnh Tây nhìn Tiểu Trúc, nói từng chữ một: "Cho dù em có là hòn đá thì anh vẫn sẽ dùng quyết tâm của mình để hâm nóng em, thế nên, anh tin rằng kết quả của chúng ta sẽ không tệ."
Lòng Tiểu Trúc cả kinh, cảm giác bất đắc dĩ, cô ấy không hiểu nổi tại sao anh ta lại nói như vậy.
Sự quyết tâm và thái độ của anh ta khiến cô không thể nào giải thích nổi.
"Tùy anh." Cố Tiểu Trúc không muốn tiếp tục dây dưa thêm vấn đề này nữa, liền nói: "Về tới nhà thì gọi tôi một câu."
"Được." Trì Tĩnh Tây gật đầu, chuẩn bị khởi động xe thì dừng lại động tác, anh ta nhìn thấy nịt giây an toàn của Tiểu Trúc chưa cài.
Anh ta hơi nghiêng người nhích tới gần, đưa tay kéo dây nịt lại để cài.
Sự tiếp xúc đột ngột của cơ thể cộng thêm mùi hương đặc trưng của người đàn ông ập tới khiến Tiểu Trúc hơi sợ hãi.
Thậm chí, hơi thở của anh ta còn phun lên mặt cô, âm ấm, hơi nóng một chút.
"Trì Tĩnh Tây, anh muốn chết sao?" Cố Tiểu Trúc lạnh lùng nói, trong nội tâm thì lại kinh ngạc tới mức toát mồ hôi lạnh.
"A, anh chỉ cài dây an toàn cho em thôi mà." Trì Tĩnh Tây vội vàng giải thích, rồi kéo dây an toàn bên hông cô ấy qua.
Tiểu Trúc ngẩn người, môi mím chặt. Sống lưng tê dại khiến cô ấy cảm thấy cực kì phiền não.
Tách một cái, nút cố định dây an toàn đã được cài chắc.
Tiểu Trúc thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Cứ tưởng rằng Trì Tĩnh Tây sẽ nhấc người lên, lui về phía vị trí ghế lái của anh ta, ai ngờ người này lại không hề nhúc nhích.
Cố Tiểu Trúc lập tức trở nên căng thẳng, cả người khó chịu.
Trì Tĩnh Tây nhìn cô ấy, vầng trán lấm tấm mồ hôi.
Trì Tĩnh Tây hơi đau lòng, nhìn gương mặt dễ thương đang tỏ ra phòng bị khiến anh ta càng đau lòng hơn.
"Tiểu Trúc, đừng căng thẳng như vậy." Anh ta dịu dàng nói: "Bộ dáng này của em khiến anh rất đau lòng."
Tiểu Trức sững người, khó tin nhìn vào mắt Trì Tĩnh Tây.
"Anh có tật xấu không đấy? Thật khó hiểu, tôi không thích nghe mấy lời ngon ngọt như này, đặc biệt khi người nói là anh, anh nói cho người khác nghe đi." Tiểu Trúc ác liệt nói không chút khách khí.
Vốn dĩ cô ấy đang rất phiền não, kết quả anh ta lại tiến gần cô ấy hơn khiến trong lòng càng khó chịu thêm.
"Anh không hề nói ngon nói ngọt, những lời anh nói là thật." Trì Tĩnh Tây dịu dàng nói, tay nhẹ nhàng khoác lên vai cô ấy.
Tiểu Trúc cứng đờ người, nói: "Anh mau buông tay ra."
"Em đừng sợ." Trì Tĩnh Tây hơi nheo mắt lại, nắm bả vai Tiểu Trúc, dịu dàng nói: "Anh sẽ không tổn thương em."
"Anh cách xa tôi ra." Tiểu Trúc tức giận nói, giọng và thân thể cũng run rẩy theo.
Thấy cô ấy như vậy, chân mày Trì Tĩnh Tây nhăn lại, đáy mắt toát lên vẻ lo lắng.
"Hôm qua chúng ta cũng hôn rồi, em có thể mà." Anh ta đột nhiên nói: "Em phải tin vào chính mình, đừng bài xích như vậy, anh không có ác ý, cũng không muốn khinh bạc em. Anh chỉ cảm thấy em cần thời gian để có thể chấp nhận anh thôi. Dù mất bao lâu đi nữa anh đều có thể chờ em."
Nghe vậy, Cố Tiểu Trúc mím chặt môi, nội tâm giằng co, trầm giọng nói: "Anh đợi chờ cũng bằng không mà thôi."
"Mỏi mắt mong chờ." Anh ta bật cười làm lộ ra hàm răng chỉnh tề trắng noãn, sạch sẽ.
Tiểu Trúc lần nữa rời mắt không nhìn để tránh lúng túng.
Ngón tay Trì Tĩnh Tây nhẹ nhàng vuốt ve gò má cô ấy, gương mặt Tiểu Trúc lại cứng đờ.
Anh ta khẽ cười, dường như việc cô ấy căng thẳng khiến anh ta cực kì thích thú vậy.
Lúc này Trì Tĩnh Tây mới ngồi lại vị trí ghế lái, mở miệng nói: "Em không thể trốn tránh được, Tiểu Trúc à, một khi anh bắt đầu hành động làm việc gì thì em cũng không thể cản được."
"Anh muốn làm cái gì?" Cô ấy phiền não nói.
"Anh muốn cùng em đi hết cả đời, anh muốn em sinh con cho anh, làm vợ anh, bây giờ làm người vợ đẹp, sau này là bà cụ đáng yêu." Khi nói lời này, Trì Tĩnh Tây tỏ ra vô cùng khao khác, không hề tỏ ra lừa dối, qua loa cho có chút nào. Tựa như lời nói này là thật, rất tự nhiên.
Trái tim Cố Tiểu Trúc run lên, không thể nói ra được là cảm giác gì.
Cô ấy nhìn về phía người này, mặt của anh ta rất đẹp trai, trong nắng chiều lại càng chói mắt hơn.
Cố Tiểu Trúc lại không nói ra lời.
"Em không thể trốn thoát được." Anh ta nhấn mạnh thêm lần nữa: "Trì Tĩnh Tây anh khi làm cảnh sát có thể khiến cho tội phạm không chốn ẩn giấu, anh có thể theo đuôi tên tội phạm trong diện tình nghi bao nhiêu tháng trời cũng không bỏ cuộc, em cũng không thành vấn đề."
"Anh cho rằng tôi là tội phạm trong diện tình nghi sao?" Cố Tiểu Trúc rất không thích cái ví dụ này, lạnh lùng mắng: "Anh có biết nói chuyện không đấy?"
"A." Trì Tĩnh Tây đột nhiên tỉnh hồn, lập tức nói: "Không đúng, không phải ý đó, Tiểu Trúc, ý của anh là quyết tâm theo đuổi em giống như vậy thôi. Anh không phải là một người tùy tiện bỏ dở như vậy, em có hiểu không?"
"Tôi không hiểu ý của anh đâu cảnh sát Trì." Cố Tiểu Trúc khẩu thị tâm phi nói.
Không phải cô ấy không nghe rõ, mà là trong lòng cô ấy cảm thấy sợ.
Nghe được quá nhiều thì sau này chỉ sợ sẽ không gánh nổi.
Có vẻ Trì Tĩnh Tây quá mức nhiệt tình.
"Còn chưa đi đi." Tiểu Trúc mím môi, chán ghét nói: "Nói nhiều như vậy mà làm cảnh sát thì tội phạm trong diện tình nghi của anh đã sớm chạy rồi."
Trì Tĩnh Tây ngẩn người, nhìn gương mặt hơi đỏ lên của Tiểu Trúc khi nói chuyện với anh ta, hệt như đang cáu giận nhưng trông rất linh động. Vì thế anh ta liền mỉm cười vui vẻ, nói: "Tuân lệnh."
Nói rồi quay đầu xe rời đi.
Tiểu Trúc thấy Trì Tĩnh Tây cười thì đỏ mặt.
Cô ấy chuyển tầm mắt ra ngoài cửa sổ, đường lớn ngựa xe như nước, sầm uất là vậy nwhng trong lòng cô ấy lại ẩn chứa một nỗi phiền muộn vô hình.
"Trì Tĩnh Tây." Cố Tiểu Trúc gọi nhẹ.
"Ừm?" Trì Tĩnh Tây lập tức nhìn sang, thấy Tiểu Trúc cúi đầu thì kinh ngạc nói: "Sao thế?"
"Anh nói xem, việc tôi không cho anh nói chuyện của Mộ Mộ cho Phong Dập Thần có đúng không?" Tiểu Trúc nhỏ giọng nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.