Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ
Chương 258: Em muốn anh hỉ làm cha* sao?
Hạ Lan Tình
06/06/2021
(*Hỉ làm cha |喜当爹| được sử dụng để trêu chọc nam điểu ti thật vất vả theo đuổi được nữ thần trong lòng mình, nhưng là nữ thần trong bụng lại đang mang đứa con của “cao phú soái” (thiếu gia giàu có đẹp trai cao ráo), bởi vì “tác giả” không chịu thừa nhận “tác phẩm” của mình, nên tìm người khác làm cha cho đứa bé.)
Cố Hảo ngẩn người, chống lại ánh mắt của anh, thấy được vẻ tùy ý trong đôi mắt đó.
Cô chớp chớp mắt, nhanh chóng hiểu ra.
Là hôn tạm biệt.
Cô bật cười, nói: "Nếu là nụ hôn tạm biệt thì không cần."
Anh đảo mắt, nói: "Tại sao?"
"Em sợ anh khó chịu." Cố Hảo nói thẳng: "Hôn một cái thì không sao, nhưng anh thì khả năng có sao."
"Thử một chút xem, em cứ vậy mà nói không cảm thấy mình quá võ đoán hay sao?" Vẻ mặt anh rất dịu dàng, giọng điệu bình thản.
"Được rồi, là do em sợ tim mình đập mạnh, bị kích thích." Cô nói.
"Cố Hảo." Anh hơi ngượng.
"Ừm." Cố Hảo chớp mắt, đáy mắt dấy lên ý cười.
Cô cười nhưng anh thì không.
Hai người nhìn nhau, đôi mắt anh đột nhiên mềm mại, dịu dàng nói: "Được rồi, vì em, cũng là vì anh, giờ tạm quên đi, sau này bồi thường đủ."
Chỉ là có hơi hụt hẫng mà thôi.
Cố Hảo cũng gật đầu, đáy mắt lộ ra vẻ hiểu rõ: "Vậy em xuống xe đi, anh đi làm đi, có chuyện gì em sẽ gọi điện cho anh."
Cô vừa nói vừa xuống xe, Phong Dập Thần cũng xuống xe theo.
Cố Hảo cầm túi xách định đi thì Phong Dập Thần đã túm lấy tay cô, nhẹ nhàng kéo một cái ôm cô vào trong ngực.
Chóp mũi quanh quẩn hơi thở của đàn ông, Cố Hảo hít sâu một hơi, nói: "Em muốn đi tắm, cả người hơi dơ rồi."
"Anh không ngại." Phong Dập Thần nói.
Cố Hảo hơi ngừng một lúc rồi mới nói: "Cảm ơn."
Cuối cùng anh cũng chịu buông ra.
"Đi đi."
Cố Hảo gật đầu, lúc định đi thì lại nghĩ tới một chuyện, vì thế dừng chân, nói: "Phong Dập Thần, tuy rằng phải nhắc lại chuyện cũ nhưng em muốn hỏi anh một chuyện, anh thực sự không phát sinh quan hệ với người phụ nữ khác ngoài người yêu kia của anh sao?"
Phong Dập Thần nhìn cô, nói: "Có."
Tim Cố Hảo đập thình thịch, hơi kích động nói: "Là ai."
"Em!" Anh trầm giọng nói.
Cố Hảo lập tức sững sờ, nói: "Phải trừ em ra chứ?"
Phong Dập Thần nghĩ tới đêm nọ, người phụ nữ xa lạ. Anh hơi do dự một lát, lắc đầu nói: "Không có."
Đôi mắt mong đợi của Cố Hảo nguội lạnh đi.
Anh ấy không nhớ, hay là không muốn thừa nhận.
"Được, em biết rồi." Cô quay người rời đi, bóng lưng cứng lại.
Phong Dập Thần không hiểu tại sao Cố Hảo lại cố chấp với chuyện này như vậy. Đối với anh, chuyện đó qua rồi thì không cần thiết phải nhắc lại.
Trở lại tòa cao ốc.
Anh vừa xuống xe đã bị Cố Mỹ ngăn lại.
Mặt Cố Mỹ tái nhợt, có vẻ là vừa xuất viện đã lập tức chạy tới nơi này. Giờ chị ta ở đây thì chắc chắn không phải chuyện tốt.
"Phong tiên sinh." Cố Mỹ cất cao giọng gọi.
Đôi mắt lạnh băng của Phong Dập Thần nhìn về phía chị ta, lười đáp.
"Tôi biết một bí mật của Cố Hảo muốn chia sẻ với anh." Chị ta nói.
Đáy mắt Phong Dập Thần trầm xuống, híp mắt nhìn về phía chị ta: "Cô muốn nói gì?"
"Cho tôi chút không gian riêng đi." Cố Mỹ nói.
Lương Thần hơi đề phòng, muốn nhắc nhở Phong Dập Thần đừng để trúng kế.
Phong Dập Thần không để ý tới anh ta, chỉ đi theo Cố Mỹ đến cạnh một cây cột bên cạnh tòa cao ốc.
Anh muỗn em xem Cố Mỹ này muốn làm cái gì.
Cố Mỹ thấy anh đi tới, cũng không nóng nảy vì biết anh muốn nghe chuyện bí mật chị ta biết. Cố Mỹ hơi mỉm cười, đôi lông mày được tô vẽ sắc nét trông càng thêm ác liệt.
"Đừng có giở trò quỷ gì, có lời thì nói thẳng."
"Cho tới hiện tại anh vẫn chưa từng tới chỗ ở của Cố Hảo đúng không?"
"Liên quan tới cô sao?"
"Đó là bởi vì Cố Hảo có một bí mật không ai biết, nó muốn giấu anh."
Rét lạnh trong mắt Phong Dập Thần càng mạnh hơn.
Cố Mỹ cười một cách đắc ý: "Nó có thai trước khi lập gia đình, sinh ra một thằng con riêng không biết là của ai. Bây giờ đang độc thân nuôi nấng. Nó không dám nói cho anh là bởi vì sợ anh đá nó."
Tim Phong Dập Thần sa sút trong nháy mắt, cảm giác khiếp sợ khiến gương mặt anh cương cứng.
Anh híp mắt nhìn vào gương mặt đắc ý của Cố Mỹ, lạnh lùng quát: "Cô lặp lại lần nữa."
"Chuyện này là thật." Cố Mỹ nói: "Anh có thể hỏi nó xem."
Phong Dập Thần cúi đầu nhìn chằm chằm chị ta, ánh mắt lạnh lùng: "Cố Mỹ, tôi nói cho cô biết, việc cô vu khống hãm hại Cố Hảo không phải chỉ một hai lần."
"Ôi chao, Phong tiên sinh à, bây giờ anh có thể tới nhà nó, xem thử trong nhà nó có đồ của trẻ con hay không." Chị ta nhún vai, lại bật cười đắc ý: 'Vừa rồi anh đưa nó về, bây giờ quay lại đó trực tiếp vào trong là có thể biết hết mọi chuyện."
Phong Dập Thần cười nhạt: "Cô cho rằng tôi sẽ tin cô?"
"Có tin hay không thì tôi không quan tâm, tôi đi trước." Cố Mỹ mỉm cười xoay người rời đi.
Mặt Phong Dập Thần đen hơn đít nồi.
Anh trầm mặt, xoay người bước lên xe.
Lương Thần nhanh chóng chạy tới, nhìn thấy gương mặt tái xanh của Phong Dập Thần thì lập tức nói: "Tổng tài, người đàn bà Cố Mỹ kia không phải loại tốt lành gì, ngài đừng nghe lời xàm ngôn của cô ta, cô ta rất xấu xa."
"Quay lại tiểu khu Tuệ Hải." Phong Dập Thần trầm giọng nói.
"Dạ!" Lương Thần không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhanh chóng xoay người ngồi lên ghế lái.
Bọn họ lái xe, nhanh chóng quay về tiểu khu Tuệ Hải.
Xe lái vào trong tiểu khu, Phong Dập Thần nói: "Cậu dẫn tôi đi lên nhà của Cố Hảo."
"Vâng!" Lương Thần bất đắc dĩ dẫn Phong Dập Thần lên lầu.
Đến cửa nhà, Lương Thần chỉ vào trong, nói: "Nơi này chính là nhà của Cố tiểu thư."
"Cậu xuống dưới chờ tôi đi." Anh trầm giọng ra lệnh.
"Vâng!" Lương Thần vội vàng đi vào thang máy để xuống dưới.
Phong Dập Thần đứng ngoài cửa, hít sâu một hơi, gõ cửa.
"Cộc cộc." Tiếng gõ cửa vang lên, Cố Hảo vừa hay mới sấy tóc xong, mặc quần áo ngủ trên người, đầu tóc rối bù đi ra mở cửa.
Một thân hình cao lớn trực tiếp đi vào trong, suýt nữa khiến cô ngã lăn ra.
"Phong Dập Thần?" Cố Hảo kinh ngạc nói.
Phong Dập Thần đi vào trong cửa, nhìn thấy thấy bên cạnh tủ giày có một đôi dép lê của trẻ con, đôi dép lê nhỏ xinh giống như dép lê của Tuệ Hi, là đứa bé tầm tuổi.
Anh kinh ngạc nhìn không chớp mắt đôi dép lê trẻ con kia.
Cố Hảo không biết chuyện gì đang xảy ra, tại sao anh ấy lại đột nhiên quay lại, còn gõ cửa xông vào nữa.
Cô đóng cửa lại, nhìn bóng lưng cao lớn của anh, nói: "Sao anh lại quay lại rồi?"
Đang nói thì anh quay đầu lại, hung hăng nhìn cô.
Cố Hảo thấy thì sợ hết hồn, trong lòng xông lên dự cảm không tốt, cô lắp bắp hỏi: "Anh, anh sao thế?"
Phong Dập Thần chỉ đôi dép lê của trẻ con dưới đất, trầm giọng nói: "Cái này, là của ai?"
Cố Hảo nhìn theo tay anh, đáy mắt xuất hiện vẻ hốt hoảng, chẳng lẽ anh đã biết?
Đầu tiên cô hoảng hốt, sau đó nhanh chóng ổn định cảm xúc, nhìn anh, nói: "Cái này là dép lê của con em."
"Quả nhiên em là người đã có con." Anh lạnh lùng nói.
Cố Hảo sững người, nói: "Anh, sao anh biết?"
Phong Dập Thần cúi đầu nhìn cô, ánh mắt lạnh lẽo như băng: "Em có con còn muốn nhân cơ hội tới gần anh, em muốn anh hỉ làm cha sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.