Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ

Chương 199: Gặp Trì Tĩnh Tây

Hạ Lan Tình

24/05/2021

Phong Dập Thần lại cau mày suy nghĩ, cô bé Tiểu Trúc này to gan thật, thực sự không để anh ta vào mắt, dám coi thường anh ta.

Phong Dập Thần quay sang, hạ thấp giọng hỏi Lương Thần: "Tôi coi thường Cố Hảo khi nào vậy?"

Lương Thần sững sờ, cậu ta nghĩ một chút rồi nhỏ giọng trả lời: "Chủ tịch, chuyện này tôi cũng không rõ."

Nhưng với tính khí của chủ tịch thì đối với ai anh ta chẳng tỏ ra lạnh lùng ngạo mạn, nên khả năng là có đôi lúc chủ tịch đã xem nhẹ cô Cố.

"Nhìn vẻ mặt của cậu thì có vẻ như tôi đã từng xem nhẹ cô ấy?"

Lương Thần vội vàng lắc đầu: "Chủ tịch, tôi thực sự không biết. Nhưng có lẽ thói quen cư xử hàng ngày của anh khiến người khác cảm thấy rất khó ở chung, không dễ nói chuyện."

"Cái gì?" Phong Dập Thần tiếp tục cau mày: "Tôi khó ở chung á?"

Lương Thần bị Phong Dập Thần hỏi như vậy cũng ngẩn ra, cậu ta trợn mắt nhìn chủ tịch của mình rồi gật đầu.

"Chết tiệt." Phong Dập Thần cắn răng.

Lương Thần thầm nghĩ, chuyện này mà cũng phải hỏi sao? Những người thân thiện thì luôn khiến người đối diện cảm thấy như mình đang tắm gió xuân. Còn chủ tịch thì khiến người ta cảm thấy mình đang đối diện với bậc vua chúa vậy, cũng chỉ có kiểu phụ nữ như cô Cố mới dám đến gần anh ta.

Lúc này, Cố Tiểu Trúc đã bắt đầu hát rồi.

Giọng hát của cô đẹp, âm thanh ngọt ngào, quãng giọng cũng rộng.

Nhưng tính cách của Cố Tiểu Trúc, thực sự là một lời khó nói hết.

Tính cách của cô bé này còn ghê gớm hơn cả chị mình, nhưng lần này Cố Tiểu Trúc là muốn giữ gìn và bảo vệ chị gái mình, nên Phong Dập Thần liện rộng lượng tha thứ cho Cố Tiểu Trúc.

Phong Dập Thần im lặng nghe hát.

Tiểu Trúc hát rất tốt, mọi người đều cảm thấy vui vẻ và thoải mái khi nghe cô hát.

Sau khi một bài hát dài 4 phút kết thúc, Cố Tiểu Trúc liền cúi người chào khán giả rồi đi xuống sân khấu, lúc quay người rời đi Cố Tiểu Trúc cũng không quên lườm Phong Dập Thần một cái.

Khi Phong Dập Thần nhận thấy ánh mắt này của Cố Tiểu Trúc, thì lông mày của anh ta cũng nhướng lên.

Tiểu Trúc đến nhà vệ sinh để thay quần áo, sau đó lĩnh tiền công rồi về nhà.

Bây giờ ngoài giờ học và những lúc làm thêm, thì thời gian còn lại Cố Tiểu Trúc sẽ dành cho người thân, cô về nhà chăm sóc và chơi cùng Mặc Mặc, chia sẻ việc nhà với Cố Hảo.

Khi vừa rẽ vào gần nhà vệ sinh thì Cố Tiểu Trúc liền gặp hai người đàn ông tầm hai mươi lăm tuổi.

Khi họ nhìn thấy Cố Tiểu Trúc thì lập tức huýt sáo trêu ghẹo.

"Em này xinh ghê, nhìn ngon đấy."

"Công nhận." Một tên khác cũng phụ họa, hai người này rõ ràng là lưu manh.

Cố Tiểu Trúc nhíu mày, cô đi sát qua một bên khác để tránh dây dưa với hai tên này, chỉ cần tránh một chút là được cô cũng không muốn gây phiền phức.

Nhưng ai ngờ rằng cô vừa né sang bên cạnh, thì hai tên kia ngay lập tức tiến lên chặn đường cô.

Một trong hai tên cười rất lưu manh rồi nói: "Em gái, em tên là gì?"

Khi Tiểu Trúc bị chặn đường thì đáy mắt cô liền lóe lên một luồng sắc bén, rồi nhìn về phía hai tên lưu manh nói: "Tránh ra."

"Không tránh, em gái, nếu em không nói cho bọn anh tên của em, thì bọn anh sẽ không để em đi."

Tiểu Trúc đành phải lùi về phía sau, chỉ cần nhìn lướt qua liền biết hai tên này không phải là người tốt, trêu ghẹo đàn bà con gái không nói còn trêu đến trên đâu chị đây.

Cô nheo mắt nhìn họ rồi mỉm cười: "Sao? Các anh muốn biết tên tôi hả?"



"Đúng thế, em gái." Một trong hai tên cười nham nhở rồi nói: "Bọn anh rất muốn biết tên của em gái xinh đẹp là gì, em có thể cho bọn anh số điện thoại được không?"

Tiểu Trúc mỉm cười với họ, vươn một ngón tay ra rồi ngoắc ngoắc.

"Em gái, em đang làm gì vậy?"

Tiểu Trúc khẽ mỉm cười, ánh mắt bỗng trở nên sắc bén, cô vươn một tay rồi nắm lấy cổ tay của một trong hai tên, xoay người cúi về phía trước, sau đó dùng sức quật ngã hắn ta xuống dất.

"Aaaaaa….."

Một tên khác thấy vậy liền giật nảy mình.

Bởi vì động tác này của Cố Tiểu Trúc quá nhanh, ai cũng không ngờ rằng cô gái này lại ra tay gọn gàng lưu loát như vậy.

Sau khi Tiểu Trúc bị quật ngã thì tên này lập tức gào thét: "Xông lên, tao không tin hai thằng không giải quyết được một đứa con gái."

Nói xong hắn ta liền bò dậy, một tên khác cũng tiến về phía Tiểu Trúc.

Tiểu Trúc ngay lập tức bày ra tư thế chiến đấu, trực tiếp giơ chân lên đạp lên mặt một trong hai tên.

"Ôi, Taekwondo."

"Zời ạ, đau chết tao mất!!!"

Bịch!

Bịch!

Sau khi Cố Tiểu Trúc ra vài đòn liên tiếp, trong hành lang liền vang lên riếng hét của hai tên lưu manh: "Cứu mạng, cứu tôi với, có ai không, cứu với."

Tích tích …

Đột nhiên có tiếng còi vang lên.

"Ai đó? Chuyện gì xảy ra vậy?"

Lúc này một chân của Tiểu Trúc đang dẫm trên mặt của một trong hai tên lưu manh, khi cô quay đầu thì nhìn thấy mấy người bảo vệ chạy tới, cô nói: "Tôi đang bắt lưu manh."

Mấy người bảo vệ thấy cảnh này liền choáng váng.

Khi nhìn tình cảnh giằng co giữa Tiểu Trúc và hai tên lưu manh thì lập tức nói: "Bắt họ lại, đưa tới đồn cảnh sát."

Tiểu Trúc ngẩn ra.

Cô chỉ vào mình rồi hỏi bảo vệ: "Chẳng lẽ tôi cũng bị đưa đến đồn cảnh sát sao?"

"Đúng thế, cô cũng phải đến đồn cảnh sát."

"Tại sao?"

"Cô cứ đi thì biết."

Tiểu Trúc thực sự rất sốc và bối rối: "Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?"

Không ai trả lời cô.

"Vậy thì để tôi đổi quần áo đã." Tiểu Trúc nói: "Tôi không thể cứ mặc đồ biểu diễn như vậy rồi đến đồn cảnh sát, đúng không?"

Bộ đồ này màu bạc lại còn hở vai nữa.



Cô cứ mặc nguyên như vậy mà đi đến cảnh sát sao?

"Thưa cô, cô bị nghi ngờ là kẻ trộm" Bảo vệ nói: "Cô phải đi với chúng tôi ngay."

Tiểu Trúc nghe vậy thì càng kinh ngạc: "Tôi bị nghi ngờ là ăn cắp sao? Fuck, các người đang nói lung tung cái gì vậy, nếu đã như vậy thì nhất định phải đến đồn cảnh sát rồi."

Cô cầm túi đồ của mình lên rồi nói: "Đi thôi, chúng ta tới đồn cảnh sát!"

Đoàn người lập tức đi ra phía ngoài.

Vài nhân viên bảo vệ dẫn Cố Tiểu Trúc và hai tên lưu manh vừa bị cô đánh te tua lên xe.

Phong Dập Thần đứng ở phía xa nhìn thấy vậy thì lông mày nhăn lại: "Chuyện gì đang xảy ra ở đó vậy?"

Lương Thần cũng sững sờ không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Phong Dập Thần lập tức đứng lên, bước nhanh về phía xe của mình.

Lương Thần cũng nhanh chóng lái xe như bay, để bám theo chiếc xe cảnh sát đang chở Cố Tiểu Trúc.

Sau khi họ xuống xe, Phong Dập Thần liền bước tới.

"Chuyện gì đã xảy ra vậy?" Anh trầm giọng hỏi.

 

Khi Cố Tiểu Trúc nâng mắt lên liền nhìn thấy người tới là Phong Dập Thần, thì cô cũng rất ngạc nhiên, sao anh ta lại theo tới đây?

Người bảo vệ nhìn thấy Phong Dập Thần thì lập tức hỏi: "là chủ tịch Phong sao?"

Phong Dập Thần nhìn lướt qua từng người rồi hỏi: "Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?"

"Thưa ngài, Đại Hạ đã mất đồ vật rất có giá trị."

Phong Dập Thần nhướng mày lên, tiếp tục chất vấn: "Trông cô ấy giống một tên trộm lắm sao?"

"Không, nhưng cô gái này đã đánh người." Người bảo vệ nói.

Phong Dập Thần nhìn về phía Cố Tiểu Trúc: "Cô đánh người sao?"

Tiểu Trúc nghe thấy người bảo vệ nói vậy thì cũng quay sang chất vấn: "Nếu các anh biết rằng tôi không ăn cắp, thì tại sao các anh còn bắt tôi?"

"Chỉ thẩm tra một chút thôi." Bảo vệ nói: "Để cảnh sát thẩm tra một chút là được."

Khi họ nói chuyện thì một giọng nói nam vang lên, nghe ngữ điệu có vẻ rất ngạc nhiên: "Thần, sao cậu lại đến đây?"

Phong Dập Thần quay người lại, thì đúng lúc nhìn thấy Trì Tĩnh Tây bước tới.

Anh liền chỉ về phía Cố Tiểu Trúc rồi nói: "Cô gái này là em gái của Cố Hảo, Cố Tiểu Trúc, cậu xử lý việc này đi."

Ánh mắt của Trì Tĩnh Tây liền quét về phía Cố Tiểu Trúc. Vào lúc đó, Tiểu Trúc cũng nhìn anh ta.

Hai người ngơ ngác nhìn nhau, sau đó Trì Tĩnh Tây cười nhẹ rồi tự giới thiệu mình với Cố Tiểu Trúc: "Xin chào, tôi là Trì Tĩnh Tây, tôi biết chị của cô."

Tiểu Trúc nghe thấy tiếng nói này thì lông mày liền nhăn lại, cô lại nhìn về phía anh ta một lần nữa để đánh giá người trước mặt, trong vô thức cô liền sản sinh một tia phòng bị đối với người đàn ông này.

"Anh là cảnh sát sao?"

Trì Tĩnh Tây nói: "Đúng vậy, tôi phụ trách khu vực này."

 

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook