Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ

Chương 224: Giàu có quyền lực

Hạ Lan Tình

29/05/2021

Cố Hảo thật sự là không biết phải trả lời như thế nào.

Người đàn ông này quá trực tiếp, lại còn thể hiện ý tứ lộ liễu như vậy, cô có thể tưởng tượng ra bộ dạng vội vàng lúc này của anh ta.

Hai người đã tách vài ngày, có lẽ khả năng tự khống chế trên ‘phương diện kia’ của Phong Dập Thần không đủ.

"Tôi nói cho anh biết, ban ngày tôi cũng không có nhiều thời gian đâu. Nếu anh ở cùng tôi chỉ vì muốn giải tỏa ‘phương diện nào đó’, vậy thì tôi phải xem xét lại về việc chúng ta có thực sự phù hợp hay không."

Phong Dập Thần bị lời nói này của Cố Hảo chặn họng, trong lòng anh bắt đầu bốc lên cơn giận, mở miệng định nói gì đó nhưng cuối cùng nói: "Ai muốn ở bên em vì chuyện kia chứ, tôi chỉ… tôi chỉ nghĩ rằng chúng ta đang trong thời kỳ yêu đương."

"Nếu anh thấy khô nóng quá, thì có thể đọc Tứ Thư Ngũ Kinh. Xem thời đó, quan quan thư cưu tại hà chi châu có nghĩa như thế nào, xem thời đó người ta theo đuổi phụ nữ thế nào."

Phong Dập Thần cắn điếu thuốc lá nói: "Vậy cái thời Adam và Eva không có quần áo để mặc, ăn trái cấm thì sao, người nào mà chẳng như vậy, ăn uống và tình dục là bản năng của con người mà."

Cố Hảo vừa tức vừa buồn cười, cô nói: "Hôm nay có khách, không nói chuyện với anh nữa, tôi phải đi chiêu đãi khách đây."

"Khách gì?" Phong Dập Thần ngay lập tức truy hỏi: "Đàn ông hay đàn bà?"

"Đó là một đứa trẻ." Cố Hảo trả lời xong rồi lại nghĩ tới điều gì đó, liền nói: "Không phải như những gì anh đang nghĩ đâu."

"Em thà ở cạnh một đứa trẻ cũng không chịu tới chỗ tôi?" Phong Dập Thần lại bắt đầu ghen tị: "Rốt cuộc thì em có phải bạn gái của tôi không?"

Cố Hảo lại không biết trả lời sao cho đúng.

Phong Dập Thần tiếp tục lên án: "Rốt cuộc em có ý thức về thân phận bạn gái của mình không?"

"Được rồi." Cố Hảo bất lực tốt: "Tôi xin lỗi, xác thực là hôm nay tôi đã xem nhẹ anh, trưa mai tôi sẽ ăn cơm với anh, tôi mời anh ăn trưa, như vậy đã được chưa?"

“Thế còn tạm được.” Giọng điệu của anh ta vẫn có chút hậm hực, có vẻ như vẫn đang tức giận.

Cố Hảo nói: "Vậy nhé."

"Vậy em hôn tôi qua điện thoại một chút." Phong Dập Thần nói.

"Hả?" Cố Hảo rất xấu hổ, làm chuyện này qua điện thoại không phải là hơi ngu ngốc sao?

"Hả gì mà hả?" Phong Dập Thần thúc giục: "Nhanh lên."

Cố Hảo nói: "Tôi không làm được, anh còn ép tôi."

"Thế thì tôi hôn em một chút."

"Đừng.” Mặt cô đỏ bừng: "Tôi cúp điện thoại đây."

Không có chờ Phong Dập Thần kịp phản ứng, Cố Hảo trực tiếp dập máy.

Phong Dập Thần nhìn điện thoại, anh biết cô gái này đang ngượng ngùng.



Nhưng gọi điện thoại xong mà Phong Dập Thần vẫn không thấy thoải mái.

Lúc này, Trì Tĩnh Tây đã trở lại, anh ta cũng ngậm một điếu thuốc, rồi ngồi cạnh Phong Dập Thần: "Vẫn chưa gọi đồ ăn sao?"

Họ đang ở bên ngoài ăn cơm.

Phong Dập Thần liếc về phía anh ta: "Chờ cậu gọi."

"Làm sao thế?" Trì Tĩnh Tây chế giễu: "Nhìn sắc mặt của cậu có vẻ không tốt lắm, có phải không hài lòng chuyện gì không?"

"Không phải việc của cậu."

"Có liên quan chứ, tâm trạng cậu tốt, bữa ăn này tôi có thể ăn một cách thoải mái. Tâm trạng của cậu không tốt, thì tôi cũng nuốt không trôi."

"Vậy thì cậu có thể không ăn." Phong Dập Thần không khách khí nói: "Không ai bắt cậu phải ăn."

"Cậu bị thần kinh hả, sao lại trút giận lên người tôi, tôi đâu có trêu chọc gì cậu."

"Hôm nay Cố Hảo làm hòa với cậu nhưng lại không đi cùng cậu, có lẽ là cô ấy về nhà với em gái mình phải không?"

"Sao cậu biết?" Phong Dập Thần sắc bén nhận ra một tia không bình thường: "Có phải là cậu biết chuyện gì không?"

Trì Tĩnh Tây ngậm thuốc lá, rồi nở một nụ cười đầy ẩn ý: "Tôi gọi đồ ăn rồi sẽ từ từ nói cho cậu nghe."

Nói xong anh ta liền phất tay gọi phục vụ chọn một vài món ăn.

Vừa quay sang liền nhướn mày nhìn Phong Dập Thần: "Cậu không nhận ra điều gì sao?"

Phong Dập Thần nheo mắt rồi hút một hơi thuốc: "Nhận thấy cái gì?"

"Tình cảm của Cố Hảo và em gái Cố Tiểu Trúc thân thiết hơn bình thường, mà quan hệ của họ với người chị gái Cố Mỹ thực sự không tốt lắm."

"Tôi đâu có mù." Phong Dập Thần nói: "Tất nhiên là tôi nhận ra điều đó."

Trì Tĩnh Tây gật đầu cười: "Cậu thử nghĩ xem, hai người chị em thân thiết thì bị đá ra khỏi cửa, một mình Cố Mỹ thì chiếm lấy Tập đoàn Tam Cố, mà Cố Hảo và Cố Tiểu Trúc thì lại sống dựa vào nhau."

"Cho nên?"

"Cho nên tình cảm giữa hai chị em họ được xây dựng từ những ngày tháng nương tựa lẫn nhau, họ cùng trải qua hoạn nạn, loại tình cảm đó sâu sắc hơn những người chị em bình thường khác."

"Chuyện này mà cũng cần cậu chỉ ra hay sao."

"Vì vậy cậu đừng nóng vội, giữa em gái và cậu thì chắc chắn Cố Hảo sẽ chọn em gái của mình trước, sau đó mới đến lượt cậu."

Phong Dập Thần cau chặt mày lại, anh ta rất khó chịu với những lời phân tích của Trì Tĩnh Tây.

Mà Phong Dập Thần còn chưa kịp đè lại cảm xúc khó chịu của mình.



Trì Tĩnh Tây lại tiếp tục nói: "Nếu cậu muốn giành được cảm tình của Cố Hảo, thì trước tiên cậu phải quan tâm đến em gái của cô ấy, đừng có hơi một tí là lại nói xấu Cố Tiểu Trúc, cũng đừng ghen tị, cậu phải hy sinh, phải cống hiến, như vậy thì mới có thể chinh phục được trái tim của một người phụ nữ."

"Ha!" Phong Dập Thần đột nhiên cười: "Vậy cậu thử chinh phục một lần cho tôi xem nào, bản thân cậu vẫn là một tên ế đấy, vậy mà còn dám lên mặt làm quân sư quạt mo cho tôi nữa."

"Này." Trì Tĩnh Tây lười biếng dựa vào phía sau ghế, rồi nhìn anh ta: "Tùy cậu, cậu có nghe lọt được hay không là việc của cậu."

Phong Dập Thần dí điếu thuốc vào trong gạt tàn, rồi mới nói: "Em gái của cô ấy thực sự là khiến người ta phải tức giận."

"Giờ mà cậu vẫn còn oán hận việc cô ấy mắng cậu là kẻ hèn nhát hả?"

"Đổi là cậu thì cậu không tức giận sao?"

"Tại sao tôi muốn tức giận?" Trì Tĩnh Tây hỏi ngược lại: "Chị cô ấy chấp nhận cậu, thì cô ấy còn có thể tiếp tục mắng cậu hay sao? Còn không phải là do cậu, làm không tốt khiến người ta chê bai."

Phong Dập Thần ngậm miệng, một lúc sau mới nói: "Ăn cơm đi, không nói chuyện này nữa."

Lúc này, các món ăn cũng được bưng lên.

Hai người bắt đầu ăn tối.

"À phải rồi, người nhà họ Tề đã tìm tôi." Trì Tĩnh Tây nói: "Thực sự là khiến tôi tăng thêm áp lực."

"Họ muốn cậu thả Lư Gia xuyên sao?"

"Đúng vậy." Trì Tĩnh Tây chỉ: "Tôi đưa anh ta vào tù, chiều mai liền đưa ra xét xử."

"Nhà họ Tề có biết vì sao anh ta bị giam giữ không?"

"Tôi đã nói rồi, nhưng vợ của Lư Gia xuyên không tin." Trì Tĩnh Tây nói: "Có lẽ người phụ nữ đó đã rơi vào thế giới do chính mình tạo ra rồi, cô ta không tin rằng người đàn ông của mình đã ngoại tình."

Phong Dập Thần cau mày: "Đại tiểu thư của nhà họ Tề thực sự là một người phụ nữ tự phụ, có lẽ là cô ta không nghĩ rằng Lư Gia xuyên dám phản bội mình."

"Đúng là không biết điều." Trì Tĩnh Tây: "Lần này phải lột trần bộ mặt của Lư Gia xuyên."

Phong Dập Thần nheo mắt rồi trầm giọng nói: "Đó là chuyện đương nhiên, nếu không ai sẽ là người giương cao ngọn cờ chính nghĩa chứ."

"Cậu!" Trì Tĩnh Tây chỉ vào anh ta: "Cậu thích làm những chuyện kiểu như thế này thì phải cẩn thận với những người mà cậu gây thù chuốc oán, đề phòng họ báo thù đấy."

"Anh ta dám!" Phong Dập Thần hoàn toàn không thèm để ý.

"Cũng phải." Trì Tĩnh Tây nói: "Cậu thì giàu có và quyền lực rồi."

Phong Dập Thần chau mày như đang đánh giá câu nói này của Trì Tĩnh Tây, rồi đột nhiên anh ta mỉm cười nói: "Đó là sự thật."

Sáng sớm hôm sau, Cố Hảo vừa tới cửa của tòa soạn liền thấy một bóng người đứng ở phía xa, anh ta đang đứng cạnh một chiếc xe.

Trong ánh nắng ban mai, người đàn ông đẹp trai đó nhìn cô không chớp mắt, bên môi vẫn luôn treo môt nụ cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook