Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ
Chương 287: Giúp tôi làm một chuyện
Hạ Lan Tình
15/06/2021
Chương 287: Một con gấu lớn ngu ngốc
Phong Dập Thần lái xe đi trên con đường xe cộ qua lại đông đúc.
Anh không thèm quan tâm tới khung cảnh đường phố bên ngoài cửa xe.
"Tích tích..."
Chuông điện thoại vang lên.
Anh ngẩn ra, nếu anh nhớ không lầm thì đây là âm thanh thông báo của hộp thư cá nhân.
Đúng là âm thanh này.
Trong những trường hợp bình thường, Phong Dập Thần sẽ không sử dụng hợp thư này.
Hôm nay hộp thư lại báo chuông, là do có thư sao?
Phong Dập Thần cả kinh, ánh mắt hơi lóe lên, đậu xe sát ven đường, mở hộp thư trong điện thoại lên liền thấy bên trong có một mail.
Địa chỉ xa lạ, tên là Đại ma vương thần bí.
Phong Dập Thần nhướn mày, Đại ma vương thần bí gì cơ.
Thật ấu trĩ.
Nhưng ma xui quỷ khiến thế nào anh lại bấm mở.
Vừa mở phong thư đã nghe được một loạt âm thanh mơ hồ, nghe rất thoải mái.
Sau đó, anh lập tức trợn lớn hai mắt.
Bởi vì, anh thấy được đây là một tấm thiệp chúc mừng, nội dung lại cực kì phân.
Đúng vậy, nội dung trong phong thư là một hàng hình vẽ của phân, còn đang bốc hơi nữa.
Sau khi Phong Dập Thần kinh ngạc tới mức trợn mắt há miệng thì đáy mắt lướt qua một tia sáng.
Đây là trò đùa dai của ai?
Quả thực quá ấu trĩ.
Nhưng anh vẫn tỉ mĩ nhìn kĩ, rốt cuộc là ai đã gửi cho anh một mail như vậy, thật không thể giải thích nổi.
Là Cố Hảo sao?
Không thể nào.
Cố Hảo đang cảm thấy anh phiền muốn chết, sẽ không làm loại chuyện như vậy.
Phong Dập Thần cau chặt mày, tỉ mỉ nhìn kĩ.
Không thể tìm được chủ nhân chân chính của mail này thông qua địa chỉ hộp thư được, vì vậy anh đành trả lời mail này:
Là trò đùa của ai? Có ý gì?
Sau khi gửi mail xong, anh cảm thấy bản thân cũng thật nhàm chán, sau khi chia tay với Cố Hảo, ngay cả chuyện của công ty anh cũng không muốn chăm non, cả người héo úa.
Vì thế mới đi trả lời cái mail rác này?
Mail vừa gửi không được bao lâu thì người bên kia đã gửi tiếp một mail nữa.
Vẫn là địa chỉ cũ, Phong Dập Thần hơi cau mày, ấn mở mail vừa gửi, liền thấy bên trong vẽ một hình con gấu.
Ngoài cái hình vẽ này ra thì không còn gì khác, là một con gấu chó có gương mặt ngu ngốc.
Phong Dập Thần cau mày, suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên nhận ra được gì đó.
Đây là đang mắng anh sao?
Mắng anh là con gấu lớn ngu ngốc.
"Ha...." Phong Dập Thần bật cười.
Thật là một con người to gan, lại dám khiêu khích anh.
Anh lại gửi đi một mail: Mặc kệ cậu là ai, đừng có dùng cái cách vô dụng và nhàm chán này nữa.
Tiểu khu Tuệ Hải.
Mộ Mộ ngồi trong phòng, trước mặt là máy vi tính để bàn, gương mặt nhỏ nhắn đang nhăn lại.
"Nhàm chán?" Nhóc con hừ một cái, nói: "Ông mới là đồ gấu ngu ngốc nhàm chán."
Cậu nhóc vừa nói xong thì Cố Hảo gõ cửa.
"Mộ Mộ, mẹ có thể vào không?"
Mộ Mộ lập tức ngồi thẳng, tắt giao diện, nói: "Được ak."
Cố Hảo đẩy cửa vào thì thấy con trai đang ngồi ngay ngắn, cô kinh ngạc đi tới.
"Con đang làm gì thế?" Vừa nói, Cố Hảo vừa ngồi xuống mép giường, nhìn màn hình máy tính, là giao diện game.
"Con chơi game." Nhóc con nói: "Mẹ, mẹ cười nhìn con làm gì?"
Thật nhạy bén.
Cố Hảo buồn cười thầm nghĩ, nhìn con trai, mỉm cười nói: "Cục cưng, mẹ thấy gần đây con rất bận rộn, con đang làm cái gì thế? Chỉ chơi game thôi sao?"
"Vâng." Nhóc con nghiêm túc gật đầu, nói: "Gần đây con mới tìm được một game mới tên là đánh gấu lớn ngu ngốc."
"Gấu lớn ngu ngốc?" Cố Hảo rất kinh ngạc, nói: "Còn có loại trò chơi như thế sao?"
"Có đó mẹ." Nhóc con nghiêm túc gật đầu.
"Có thể cho mẹ xem được không?" Tầm mắt Cố Hảo rơi xuống màn hình máy tính, không thấy hình con gấu nào cả.
"Mẹ, con chưa đánh đâu, bây giờ con đang chơi trò này, bao giờ chơi trò đánh gấu kai thì sẽ nói với mẹ."
"Phải không đó?" Cố Hảo hơi nghi ngờ, cảm thấy con trai đang làm chuyện gì đó gạt mình: "Bây giờ không được sao?"
"Bây giờ con không chơi trò đó." Mộ Mộ giang hai tay, nói: "Mẹ, mẹ đang lo lắng gì thế? Con chơi game một lúc, tí nữa sẽ ra ngoài ăn cơm."
"Con biết con đang làm gì không?" Cố Hảo dịu dàng nói: "Ý của mẹ là, con phải biết bản thân mình đang làm gì, đừng làm chuyện nguy hiểm cho bản thân."
"Mẹ yên tâm, con hiểu hết mà." Mộ Mộ ném cho mẹ ánh mắt mẹ đã suy nghĩ nhiều rồi.
Cố Hảo bật cười, nói: "Hy vọng là mẹ đã nghĩ nhiều."
"Thực sự là nghĩ nhiều mà." Mộ Mộ nhún vai, giang hai tay nói.
Cố Hảo mỉm cười đứng dậy, xoa xoa mái tóc mềm mại của con trai: "Được rồi, mẹ ra ngoài đây, con chơi nhanh lên rồi ra ngoài ăn cơm."
"Vâng ạ."
Sau khi Cố Hảo vừa ra khỏi phòng thì Mộ Mộ lập tức mở giao diện email lên, đóng hẳn.
Hôm nay chọc hai lần là được rồi, nhiều sẽ chọc người kia tức điên mất.
Mộ Mộ chu miệng, tắt máy tính ra ngoài ăn cơm.
Phong Dập Thần đợi một lúc lâu cũng không thấy mail trả lời.
Vì thế anh liền khởi động xe, nhanh chóng rời đi.
Bảy giờ sáng hôm sau, Phong Dập Thần vừa ngủ say không bao lâu thì chuông điện thoại lại vang lên.
Anh mở điện thoại lên nhìn, nội dung mail là hình một nhân vật hoạt hình, chắc là con gấu xui xẻo.
Trước kia, lúc Duệ Hi còn rất nhỏ đã từng cho anh xem qua, đúng thế, chính là con gấu xui xẻo.
Phong Dập Thần lướt xuống, là hình ảnh con gấu xui xẻo ngã từ trên máy bay xuống rơi vào đống cứt trâu, vùi cả người vào chỉ lộ ra cái mông to.
Phong Dập Thần cau mày.
Rốt cuộc là tên nào đã gửi mail cho anh.
Anh chỉ gửi mail đáp lại: Rốt cuộc cậu là ai? Có gan gửi mail cho tôi mà không có gan chịu kết quả sao?
Vừa gửi mail đi thì chẳng mấy chốc đã có mail hồi âm.
Phía trên chỉ có một câu nói: Ông dám uy hiếp tôi thì phải chịu trách nhiệm với tôi.
"Ha..." Phong Dập Thần không nhịn được mà cười khẩy, cầm điện thoại trong tay.
Chịu trách nhiệm sao?
Thật là nực cười.
Anh không hồi lại mail, ném điện thoại di động sang một bên, tiếp tục nằm xuống ngủ, nhưng làm thế nào cũng không ngủ tiếp được.
Lăn qua lộn lại tới tám giờ thì dậy, tắm rửa sạch sẽ, dùng bữa sáng rồi tới công ty.
Chín giờ rưỡi.
Phong thị.
Phong Dập Thần bước vào phòng làm việc riêng, Lương Thần cầm một xấp văn kiện đi vào, nói: "Tổng tài, mười một giờ trưa nay ngài có một cuộc gặp mặt với giám đốc điều hành Hạ Kính Đình người Châu Á của công ty Wilson."
Phong Dập Thần ngẩn ra, gật đầu nói: "Tôi biết rồi, thu xếp công việc rồi chút nữa đi cùng tôi luôn."
"Vâng."
Mười giờ ba mươi phút sáng, Lương Thần lái xe chở Phong Dập Thần đi gặp Hạ Kính Đình.
Mười giờ năm mươi phút, hai người tới địa điểm cần gặp.
"Tổng giám đốc Phong, Hạ tiên sinh đang chờ ngài trong phòng tiếp tân, mời đi theo tôi."
"Được, cảm ơn." Lương Thần nói.
Hai người đi theo nhân viên lễ tân đi thẳng tới phòng họp trong phòng lễ tân, sau khi gõ cửa liền nghe thấy giọng nam trầm thấp: "Mời vào."
"Tổng giám đốc Hạ, tổng giám đốc Phong của tập đoàn Phong thị tới." Nhân viên lễ tân vừa mở cửa vừa nói.
"Được, mời tổng giám đốc Phong vào đi."
Phong Dập Thần còn chưa bước vào đã nghe thấy thanh âm của Cố Hảo: "Kính Đình, anh có việc thì tôi đi trước."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.