Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ

Chương 260: Gọt chị ta

Hạ Lan Tình

06/06/2021

 

Đối với mệnh lệnh của tổng tài nhà mình, Lương Thần cảm thấy kì lạ cực kì, trong lòng thầm nghĩ chuyện này chắc chắn có liên quan tới Cố Mỹ.

 

Nhìn tổng tài đang bực bội, hơn nữa còn tức giận không nhẹ, Lương Thần không dám khuyên can gì, chỉ đành cung kính gật đầu nói: "Vâng!"

 

Sau đó, Phong Dập Thần lại đấm một cái xuống ghế.

 

Lương Thần sợ hết hồn, hoảng sợ nhìn về phía Phong Dập Thần.

 

Sau khi Phong Dập Thần xả giận đập mạnh một cái xong thì ngồi xuống, dựa lưng lên ghế nhắm mắt lại, không nói không rằng.

 

Lúc này, điện thoại vang lên, anh không nhận điện thoại, mặc kệ cho tiếng chuông reo.

 

Lương Thần không biết là ai gọi tới, cũng không dám nhìn. Đó là điện thoại của tổng tài, đồng thời nó cũng đang ở trong túi của tổng tài nữa.

 

Tiếng chuông reo nhiều lần, cuối cùng cũng chịu im lặng.

 

"Lái xe đi." Phong Dập Thần trầm giọng nói.

 

"Vâng." Lương Thần lập tức khởi động xe, quay đầu chuẩn bị rời đi.

 

Đột nhiên, ở chỗ khúc quanh, anh ta nhìn thấy bóng dáng của Cố Tiểu Trúc.

 

Cô ấy đang về tiểu khu, trong tay xách mấy cái túi, thoạt nhìn hình như là trái cây.

 

Lương Thần chỉ nhìn, rồi chợt nhớ tới mấy lời vừa rồi tổng tài nói thì không dám lên tiếng nữa.

 

Vì thế, xe của hai người cứ thế lướt qua người Cố Tiểu Trúc.

 

Cố Tiểu Trúc mới đi học về liền tạt vào siêu thị mua đồ ăn và thịt, một ít trái cây định tẩm bổ cho chị gái.

 

Cô ấy không nhìn thấy xe của Phong Dập Thần đi qua mà đi thẳng vào tiểu khu, bước vào thang máy để lên tầng.

 

Vừa mở cửa đã nhìn thấy Cố Hảo đang ngồi chồm hỗm dưới đất ôm đầu, cả người trống rỗng như bị hút linh hồn.

 

Cố Tiểu Trúc sợ hết hồn, đóng cửa lại lo lắng hỏi: "Chị, chị sao thế? Sao chị lại ngồi ở cửa? Chị về lâu chưa?"

 

Thấy chị gái mình đã thay quần áo ngủ, mái tóc sạch sẽ bù xù thả sau lưng thì Tiểu Trúc lập tức biết chị gái cô ấy đã về được một lúc.

 

Cố Hảo nghe thấy thanh âm thì mới tỉnh táo lại.

 



Cô chậm rãi ngước mặt lên nhìn Cố Tiểu Trúc. Khi thấy em gái, cô mở lớn hai mắt, đôi con ngươi vốn không có tiêu cự nhanh chóng tỉnh táo lại, tìm lại được một chút tinh thần.

 

Cô không nói gì, vừa nháy mắt một cái nước mắt đã ào ào lăn xuống.

 

"Chị, chị đừng có hù em, chị sao thế?" Tiểu Trúc ngồi xuống, nhìn chị gái: "Em biết chị vừa ra viện thì lập tức chạy từ trường về, nhưng chị đã xảy ra chuyện gì? Tại sao chị lại khóc?"

 

Điều mà Tiểu Trúc không thể chịu đựng nhất chính là chị gái của cô ấy khóc. Vừa thấy chị khóc, trong lòng cô ấy cũng khó chịu theo.

 

Cố Hảo lắc đầu mỉm cười, nước mắt vương trên mi khiến nụ cười càng thêm đối nghịch.

 

Thấy chị gái mình vừa khóc vừa cười, Cố Tiểu Trúc kinh hoàng, bối rối nói: "Chị, có phải Phong Dập Thần lại bắt nạt chị không? Chị nói cho em biết đi, có phải là do Phong Dập Thần hay không?"

 

Cố Hảo cứng người, nghĩ tới lời vừa rồi anh đã nói, trong lòng cực kì khó chịu, trái tim đau xót như được ngâm trong nước hạt tiêu, vừa đau lòng vừa nóng nảy.

 

"Chắc chắn là anh ta." Tiểu Trúc tức giận trừng mắt, đôi mắt tựa như đang phun lửa: "Tên đàn ông lẳng lơ ong bướm kia lại làm sao vậy? Có phải anh ta làm gì chị rồi không? Bỏ mặc chị ở lại bệnh viện thì không nói, lại còn đối xử lạnh lùng với chị. Chị không tiếc tính mạng cứu anh ta mà anh ta lại lòng lang dạ sói như vậy thực sự là khinh người quá đáng. Nếu em không tìm anh ta tính sổ, không gọt anh ta thì anh ta sẽ cho rằng nhà chúng ta chẳng là cái thá gì. Bây giờ em sẽ đi tìm anh ta tính sổ."

 

Tiểu Trúc vừa nói vừa định đứng dậy.

 

"Đừng đi!" Cố Hảo lập tức lắc đầu nói: "Tiểu Trúc em đừng đi."

 

Cố Hảo kéo ống quần jean của em gái lại.

 

"Đừng đi, nghe chị."

 

Tiểu Trúc thấy chị mình như vậy, đành ngồi xuống, nhỏ giọng nói: "Chị, đã xảy ra chuyện gì? Chị nói cho em biết đi."

 

"Vừa rồi anh ấy đã tới." Cố Hảo nói: "Vào cửa, rồi đứng ở cửa nói một vài lời không tốt."

 

"Anh ta dựa vào cái gì chứ?" Tiểu Trúc vốn đã có chút không thích anh ta vì cách đối xử của anh ta với chị gái cô, lần này nghe vậy thì lại càng tức giận hơn: "Anh ta dám đối xử với chị như vậy, thật muốn phát điên mà."

 

"Tiểu Trúc." Cố Hảo nói: "Anh ấy hiểu lầm, anh ấy cho rằng Mộ Mộ là đứa con của chị với người đàn ông khác."

 

"Anh ta biết sự tồn tại của Mộ Mộ rồi?" Tiểu Trúc kinh ngạc nói: "Chị nói cho anh ta sao?"

"Không phải." Cố Hảo lắc đầu nói: "Là Cố Mỹ nói cho anh ấy, chắc chắc chị ta đã nói cho Phong Dập Thần biết rằng chị có một đứa con trai năm tuổi, là sản phẩm do có bầu trước khi lập gia đình. Anh ấy đã biết tới sự tồn tại của đứa bé, nhưng lại không biết đứa bé chính là con ruột của anh ấy."

 

"Cố Mỹ?" Tiểu Trúc cau mày: "Mụ già đáng chết, chị ta điên rồi, thật là phiền phức. Chị ta tự sảy thai, vu khống cho chị rồi, bây giờ lại cố tình phá hoại chị, vậy mà Phong Dập Thần cũng tin sao?"

Cố Hảo không nói gì, vẻ mặt hoảng hốt.

 

"Phong Dập Thần này là heo sao?" Tiểu Trúc hét lên: "Tên này thực sự là một con heo, bị Cố Mỹ lợi dụng."

 

"Cố Mỹ này đã có tính cách vặn vẹo từ lâu, chị ta nghĩ thế nào chị cũng không muốn biết, nhưng bây giờ Phong Dập Thần giận tới phát điên. Anh ấy hiểu lầm chị rất nhiều, hóa ra ở trong lòng anh ấy chị là một người phụ nữ có tâm cơ thâm trầm, không chừa thủ đoạn nào. Cho dù chị có nói cho anh ấy biết đứa bé là con của anh ấy thì sao chứ? Nếu có thể hóa giải hiểu lầm thì sau này, gặp phải những chuyện khác thì anh ấy vẫn sẽ xử lý như vậy. Mấy lần này, chị phát hiện anh ấy không thể khống chế được bản thân, cách xử lý vấn đề cũng cứng nhắc."

 



"Chị?" Cố Tiểu Trúc nói: "Chị thực sự không định nói cho anh ta biết thân phận thật của Mộ Mộ sao?"

 

"Chị nói thì có thể thế nào đây? Chẳng khác nào chị tới chết vẫn cố gắng trông cầu và đổ thừa cho anh ấy vậy. Sáu năm đã qua, dù không có anh ấy thì chị vẫn có thể nuôi Mộ Mộ được. Bây giờ anh ấy lại nói chị như vậy thì tại sao chị phải cố chấp đi tìm người này chứ?"

 

Cố Hảo lắc đầu: "Không đâu, chị sẽ không đi tìm anh ấy nữa."

 

"Anh ta quá khinh người." Cố Tiểu Trúc tức tới mức run rẩy cả người: "Anh ta đơn giản là khinh người quá đáng. Nhưng mà chị, Mộ Mộ còn có cha sao?"

 

Tên nhóc này luôn hy vọng có một người cha.

 

Cố Hảo cứng đờ người, không cách nào thốt nên lời.

 

Cô biết đây chính là đả kích cực lớn đối với Mộ Mộ, mà cô cũng cảm thấy hổ thẹn với con trai mình.

 

"Chị, chúng ta vào trong thôi, đừng ngồi ở ngoài này." Tiểu Trúc đưa tay đỡ Cố Hảo.

 

Lúc này Cố Hảo mới đứng dậy, do ngồi một thời gian dài nên chân của cô tê rần, vừa đứng lên đã đứng không vững, suýt chút nữa thì ngã nhào. Cũng may có Tiểu Trúc ở bên cạnh đỡ một tay.

 

"Chị cẩn thận một chút." Cố Tiểu Trúc đưa tay khoác tay của Cố Hảo, đỡ chị gái đi vào trong, ngồi yên vị trên ghế sa lon.

 

Cố Hảo ngồi xuống, chân tê mỏi.

 

Tiểu Trúc ngồi xổm xuống, xoa chân cho cô: "Chị xem xem, chân chị tê rần cả rồi, rốt cuộc chị đã ngồi ngoài cửa bao lâu thế?"

"Không quá lâu." Cố Hảo nói.

 

"Cố Mỹ này như cái đinh rỉ lâu ngày vậy, nếu em không rút được chị ta ra thì cái tên Cố Tiểu Trúc này sẽ viết ngược."

 

"Đừng để ý tới chị ta làm gì." Cố Hảo nói: "Tránh việc chị ta chó cùng dứt dậu."

 

"Sao thế?"

 

"Người của Phong Dập Thần nói chị ta sảy thai chảy máu quá nhiều, có thể cả đời này đều không thể làm mẹ."

 

Cố Tiểu Trúc sửng sốt, một lúc sau mới cắn răng nói: "Đáng. Ác giả ác báo."

 

Hai người đang nói thì tiếng gõ cửa vang lên.

 

"Không biết là ai, để em ra xem thử." Vừa nói cô ấy vừa liếc mắt nhìn ra ngoài cửa, chỉ thấy một mình Cố Mỹ.

 

"Chị, là Cố Mỹ tới." Tiểu Trúc nói: "Em vừa muốn gọt chị ta ra thì chị ta đã tìm tới cửa rồi."

 

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook