Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ
Chương 86: Không phải oan gia không gặp nhau
Hạ Lan Tình
12/05/2021
Cuộc gọi đã ngắt, nhưng thang máy còn chưa tới tầng tổng giám đốc.
Lương Thần nói: "Tổng giám đốc, ông cụ nói cuối tuần này không gặp không về."
Chân mày của Phong Dập Thần nhíu lại: "Cậu đi."
"Tôi?" Lương Thần bị dọa, sắc mặt liền tái nhợt: "Không được, tổng giám đốc, đây là đi xem mắt, tôi không dám."
Cho dù anh có một vạn lá gan, cũng không dám thay tổng giám đốc đi coi mắt.
Phong Dập Thần quay lại nghía anh ta, ánh mắt như ngàn vạn dao găm xuyên thẳng vào anh ta.
Lương Thần bị dọa sợ, lúc này mới nhận ra có chỗ nào kỳ kỳ.
Hình như anh nói sai rồi.
Trước mặt Cố Hảo, nói xem mắt cái gì.
Tổng giám đốc đang theo đuổi Cố tiểu thư, lại còn xem mắt, vậy thì ai xem?
Lương Thần nhanh chóng cúi đầu, không dám nói nữa.
Ánh mắt của Phong Dập Thần nhìn Cố Hảo, cô đứng bên cạnh thang máy, ôm áo vest của anh, còn xách theo một cái túi to giống như đi mua sắm.
Nhưng trên mặt cô mang theo ý cười, đang cười tít mắt nhìn Phong Dập Thần.
Phong Dập Thần nhíu mày lại, nhìn Cố Hảo, đáy mắt hiện lên tia sáng.
Cố Hảo thấy anh ta nhìn mình, khẽ cười nói: "Anh Phong muốn đi xem mắt, thời tiết cuối tuần rất tốt, thích hợp đi xem mắt."
Đúng là dám ăn dám nói.
Phong Dập Thần vội nheo mắt lại, hừ lạnh một tiếng: "Ai nói tôi muốn đi xem mắt hả?"
Cố Hảo cười cười, cảm khái nói: "Anh không gấp, nhưng ông cụ trong nhà sốt ruột, cũng bình thường thôi."
Chân mày Phong Dập Thần lại nhíu chặt hơn.
Cô gái này hoàn toàn không thèm để ý.
"Ting" thang máy đến chỗ, cửa mở ra.
Phong Dập Thần quay đầu bước đi.
Lương Thần cũng đi theo sát, Cố Hảo không còn cách nào khác, đành phải đi nhanh theo, ôm áo vest của anh, đi theo phiasau, giống như em gái xách giỏ.
Đi qua hành lang, trực tiếp tới phòng tổng giám đốc.
Trợ lý dọn dẹp mở cửa ra, Phong Dập Thần đi vào, Cố Hảo cũng đi vào, rất nhiều người đang nhìn cô.
Cô hoàn toàn coi như không thấy gì.
Đến phòng tổng giám đốc, cô đưa mắt nhìn khắp nơi, tìm thấy giá treo đồ, treo áo vest của anh lên cần thận.
Vừa quay đầu thì nhìn thấy Phong Dập Thần đã ngồi lên ghế Tổng giám đốc, ngồi xa nhìn cô chăm chú.
Cố Hảo đi tới, rất nhanh đi đến trước mặt ông, nói: "Anh Phong, anh thấy tôi ngồi ở đây được?"
Phong Dập Thần không hề để ý đến cô, chỉ khắp nơi, nhìn Lương Thần nói: "Lương Thần, tìm một cái bàn với cái ghế dựa, để ở đó, cho Cố Hảo dùng."
"Vâng ạ." Lương Thần lập tức đi làm ngay.
Cố Hảo cũng đành phải ở đó.
" Cố Hảo." Phong Dập Thần nhìn cô, dặn dò: "Bây giờ chúng ta nói một chút về kỷ luật."
"Được, anh Phong." Cố Hảo vội vàng gật đầu: "Anh cứ nói."
"Cô ở trong phòng làm việc của tôi, ba ngày này, tôi không hỏi cô, cô không được nói chuyện, những chuyện mà cô nghe được phải tự động quên hết."
Cố Hảo nghĩ, gật đầu nói: "Có thể."
"Ba ngày sau, cô có thể hỏi những vấn đề thích hợp."
"Ừm."
"Đợi khi hết một tuần, chúng ta tìm thời gian tổng hợp lại những vấn đề đó, gộp lại hỏi, bản thảo của cô phải cho tôi xem trước, mới được đưa cho lãnh đạo cô xem."
"Không thành vấn đề." Cố Hảo nói: "Anh yên tâm, những gì liên quan tới vấn đề riêng tư sẽ không hỏi, tôi chỉ khách quan nhìn vào quá trình phấn đấu của anh."
"Được." Phong Dập Thần gật đầu: "Cứ như vậy đi."
Lương Thần dẫn người vào sắp xếp chỗ làm việc cho Cố Hảo.
Cố Hảo được sắp ngồi ở một góc, từ chỗ của Phong Dập Thần nhìn lên có thể nhìn thấy Cố Hảo.
Sau khi sắp xếp xong, Cố Hảo lấy văn phòng phẩm của mình bày ra bàn, sau đó cầm quyển sổ và cây viết, đã chuẩn bị đầy đủ.
"Cố Hảo, khi có khách tới phòng, cô cứ coi như mình là người tàng hình."
"Đã biết." Cố Hảo gật đầu: "Anh Phong an tâm, tôi hiểu được phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe. Nếu cần tránh đi tôi sẽ ra ngoài."
"Không cần." Phong Dập Thần nói: "Không cần phải đặc biệt đi ra ngoài."
Sau khi sắp xếp xong.
10 giờ
Tiêu Mặc Đằng đi đến đây.
Lương Thần vào thông báo: "Tổng giám đốc, anh Tiêu Mặc Đằng đến rồi."
Phong Dập Thần gương mắt nhìn, ánh mắt nhìn Cố Hảo đang ngồi đối diện: "Mời anh ta vào."
Không hiểu sao nghe tên của Tiêu Mặc Đằng, trong lòng của Cố Hảo lại chột dạ.
Ngày hôm qua, lúc Phong Dập Thần nhắc đến Tiêu Mặc Đằng, cô nghĩ là trùng hợp, nhưng bây giờ?
Cô gương mắt nhìn, theo bản năng nhìn về phía Phong Dập Thần.
Thấy Phong Dập Thần bình tĩnh nhìn cửa.
Xem ra không phải vậy đâu.
Cô do dự, cảm thấy bản thân cô suy nghĩ nhiều rồi, Phong Dập Thần không biết cô và Tiêu Mặc Đằng là người quen cũ đi.
Cô cúi đầu, mở sổ ghi chép, chỉnh sửa lại những vấn đề mà mình cần phỏng vấn.
"Anh Phong." Tiêu Mặc Đằng đi đến, rất lễ phép nói: "Không ngờ là hôm nay anh rảnh, hy vọng là tôi không tới trễ."
"Không muộn đâu." Phong Dập Thần trầm giọng nói: "Mời ngồi."
Tiêu Mặc Đằng đi vào trong, Phong Dập Thần đứng lên đi ra sofa ngồi tiếp khách.
Tiêu Mặc Đằng cũng ngồi xuống.
Đột nhiên anh nhìn thấy Cố Hảo, cả người rùng mình, ánh mắt Tiêu Mặc Đằng kinh ngạc.
Ngay lập tức anh nhìn Cố Hảo, sau đó nhìn Phong Dập Thần, mở miệng nói: "Anh Phong, từ khi nào trong phòng của anh lại có người vậy?"
"Anh không cần để ý, coi như không có gì đi." Phong Dập Thần nhàn nhạt nói.
Nhưng Tiêu Mặc Đằng nhìn anh, sau đó lại nhìn Cố Hảo, ánh mắt trầm xuống.
Anh ta hơi do dự, mở miệng nói: "Thật khéo, người mà Phong Dập Thần sắp xếp ngồi đây là bạn cũ của tôi."
Phong Dập Thần thấy Tiêu Mặc Đằng nói thẳng như vậy, nhướng mày, hiểu ra được chuyện gì đó: "Vậy sao? Cũng thật là khéo? Thì ra cô Cố đây là bạn cũ của anh Tiếu nhỏ à, chỉ là không biết là bạn như thế nào ?"
Ánh mắt của Tiêu Mặc Đằng phút chốt đầy thâm ý: "Trước kia tô và cô Cố đây là người yêu."
Cố Hảo nhìn Tiêu Mặc Đằng, cô không ngờ Tiêu Mặc Đằng sẽ nói như vậy.
Nhưng cô tuân theo quy tác của Phong Dập Thần, ở đây phi lễ chớ nhìn.
Anh không hỏi, cô cũng không trả lời.
Cho nên, cô chỉ lạnh lùng nhìn Tiêu Mặc Đằng, sự chán ghét từ ánh mắt của cô.
Phong Dập Thần nhìn Cố Hảo : "Cô Cố, cô với Tiêu Mặc Đằng từng yêu nhau sao?"
Cố Hảo nghe anh hỏi cô, ánh mắt lạnh lùng đáp lại: "Anh phong, thật sự anh Tiêu là người quen cũ của tôi, trước khi có quen nhưng tôi không nhớ là từng yêu đương với anh ta."
Ánh mắt của Tiêu Mặc Đằng sáng lên, nói: "Cố Hảo, chúng ta thiếu chút nữa là kết hôn rồi, chuyện này là sự thật."
Cố Hảo nhìn Tiêu Mặc Đằng, ánh mắt rất lạnh.
Phong Dập Thần nhướng mày: "Cố Hảo, vậy là nhém chút nữa cô thành bà Tiêu sao?"
"Haha, làm sao được chứ?" Cố Hảo lạnh lùng cười: "Anh Phong đừng nói đùa, anh Tiêu như vậy tôi không dám trèo cao đâu."
Lương Thần nói: "Tổng giám đốc, ông cụ nói cuối tuần này không gặp không về."
Chân mày của Phong Dập Thần nhíu lại: "Cậu đi."
"Tôi?" Lương Thần bị dọa, sắc mặt liền tái nhợt: "Không được, tổng giám đốc, đây là đi xem mắt, tôi không dám."
Cho dù anh có một vạn lá gan, cũng không dám thay tổng giám đốc đi coi mắt.
Phong Dập Thần quay lại nghía anh ta, ánh mắt như ngàn vạn dao găm xuyên thẳng vào anh ta.
Lương Thần bị dọa sợ, lúc này mới nhận ra có chỗ nào kỳ kỳ.
Hình như anh nói sai rồi.
Trước mặt Cố Hảo, nói xem mắt cái gì.
Tổng giám đốc đang theo đuổi Cố tiểu thư, lại còn xem mắt, vậy thì ai xem?
Lương Thần nhanh chóng cúi đầu, không dám nói nữa.
Ánh mắt của Phong Dập Thần nhìn Cố Hảo, cô đứng bên cạnh thang máy, ôm áo vest của anh, còn xách theo một cái túi to giống như đi mua sắm.
Nhưng trên mặt cô mang theo ý cười, đang cười tít mắt nhìn Phong Dập Thần.
Phong Dập Thần nhíu mày lại, nhìn Cố Hảo, đáy mắt hiện lên tia sáng.
Cố Hảo thấy anh ta nhìn mình, khẽ cười nói: "Anh Phong muốn đi xem mắt, thời tiết cuối tuần rất tốt, thích hợp đi xem mắt."
Đúng là dám ăn dám nói.
Phong Dập Thần vội nheo mắt lại, hừ lạnh một tiếng: "Ai nói tôi muốn đi xem mắt hả?"
Cố Hảo cười cười, cảm khái nói: "Anh không gấp, nhưng ông cụ trong nhà sốt ruột, cũng bình thường thôi."
Chân mày Phong Dập Thần lại nhíu chặt hơn.
Cô gái này hoàn toàn không thèm để ý.
"Ting" thang máy đến chỗ, cửa mở ra.
Phong Dập Thần quay đầu bước đi.
Lương Thần cũng đi theo sát, Cố Hảo không còn cách nào khác, đành phải đi nhanh theo, ôm áo vest của anh, đi theo phiasau, giống như em gái xách giỏ.
Đi qua hành lang, trực tiếp tới phòng tổng giám đốc.
Trợ lý dọn dẹp mở cửa ra, Phong Dập Thần đi vào, Cố Hảo cũng đi vào, rất nhiều người đang nhìn cô.
Cô hoàn toàn coi như không thấy gì.
Đến phòng tổng giám đốc, cô đưa mắt nhìn khắp nơi, tìm thấy giá treo đồ, treo áo vest của anh lên cần thận.
Vừa quay đầu thì nhìn thấy Phong Dập Thần đã ngồi lên ghế Tổng giám đốc, ngồi xa nhìn cô chăm chú.
Cố Hảo đi tới, rất nhanh đi đến trước mặt ông, nói: "Anh Phong, anh thấy tôi ngồi ở đây được?"
Phong Dập Thần không hề để ý đến cô, chỉ khắp nơi, nhìn Lương Thần nói: "Lương Thần, tìm một cái bàn với cái ghế dựa, để ở đó, cho Cố Hảo dùng."
"Vâng ạ." Lương Thần lập tức đi làm ngay.
Cố Hảo cũng đành phải ở đó.
" Cố Hảo." Phong Dập Thần nhìn cô, dặn dò: "Bây giờ chúng ta nói một chút về kỷ luật."
"Được, anh Phong." Cố Hảo vội vàng gật đầu: "Anh cứ nói."
"Cô ở trong phòng làm việc của tôi, ba ngày này, tôi không hỏi cô, cô không được nói chuyện, những chuyện mà cô nghe được phải tự động quên hết."
Cố Hảo nghĩ, gật đầu nói: "Có thể."
"Ba ngày sau, cô có thể hỏi những vấn đề thích hợp."
"Ừm."
"Đợi khi hết một tuần, chúng ta tìm thời gian tổng hợp lại những vấn đề đó, gộp lại hỏi, bản thảo của cô phải cho tôi xem trước, mới được đưa cho lãnh đạo cô xem."
"Không thành vấn đề." Cố Hảo nói: "Anh yên tâm, những gì liên quan tới vấn đề riêng tư sẽ không hỏi, tôi chỉ khách quan nhìn vào quá trình phấn đấu của anh."
"Được." Phong Dập Thần gật đầu: "Cứ như vậy đi."
Lương Thần dẫn người vào sắp xếp chỗ làm việc cho Cố Hảo.
Cố Hảo được sắp ngồi ở một góc, từ chỗ của Phong Dập Thần nhìn lên có thể nhìn thấy Cố Hảo.
Sau khi sắp xếp xong, Cố Hảo lấy văn phòng phẩm của mình bày ra bàn, sau đó cầm quyển sổ và cây viết, đã chuẩn bị đầy đủ.
"Cố Hảo, khi có khách tới phòng, cô cứ coi như mình là người tàng hình."
"Đã biết." Cố Hảo gật đầu: "Anh Phong an tâm, tôi hiểu được phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe. Nếu cần tránh đi tôi sẽ ra ngoài."
"Không cần." Phong Dập Thần nói: "Không cần phải đặc biệt đi ra ngoài."
Sau khi sắp xếp xong.
10 giờ
Tiêu Mặc Đằng đi đến đây.
Lương Thần vào thông báo: "Tổng giám đốc, anh Tiêu Mặc Đằng đến rồi."
Phong Dập Thần gương mắt nhìn, ánh mắt nhìn Cố Hảo đang ngồi đối diện: "Mời anh ta vào."
Không hiểu sao nghe tên của Tiêu Mặc Đằng, trong lòng của Cố Hảo lại chột dạ.
Ngày hôm qua, lúc Phong Dập Thần nhắc đến Tiêu Mặc Đằng, cô nghĩ là trùng hợp, nhưng bây giờ?
Cô gương mắt nhìn, theo bản năng nhìn về phía Phong Dập Thần.
Thấy Phong Dập Thần bình tĩnh nhìn cửa.
Xem ra không phải vậy đâu.
Cô do dự, cảm thấy bản thân cô suy nghĩ nhiều rồi, Phong Dập Thần không biết cô và Tiêu Mặc Đằng là người quen cũ đi.
Cô cúi đầu, mở sổ ghi chép, chỉnh sửa lại những vấn đề mà mình cần phỏng vấn.
"Anh Phong." Tiêu Mặc Đằng đi đến, rất lễ phép nói: "Không ngờ là hôm nay anh rảnh, hy vọng là tôi không tới trễ."
"Không muộn đâu." Phong Dập Thần trầm giọng nói: "Mời ngồi."
Tiêu Mặc Đằng đi vào trong, Phong Dập Thần đứng lên đi ra sofa ngồi tiếp khách.
Tiêu Mặc Đằng cũng ngồi xuống.
Đột nhiên anh nhìn thấy Cố Hảo, cả người rùng mình, ánh mắt Tiêu Mặc Đằng kinh ngạc.
Ngay lập tức anh nhìn Cố Hảo, sau đó nhìn Phong Dập Thần, mở miệng nói: "Anh Phong, từ khi nào trong phòng của anh lại có người vậy?"
"Anh không cần để ý, coi như không có gì đi." Phong Dập Thần nhàn nhạt nói.
Nhưng Tiêu Mặc Đằng nhìn anh, sau đó lại nhìn Cố Hảo, ánh mắt trầm xuống.
Anh ta hơi do dự, mở miệng nói: "Thật khéo, người mà Phong Dập Thần sắp xếp ngồi đây là bạn cũ của tôi."
Phong Dập Thần thấy Tiêu Mặc Đằng nói thẳng như vậy, nhướng mày, hiểu ra được chuyện gì đó: "Vậy sao? Cũng thật là khéo? Thì ra cô Cố đây là bạn cũ của anh Tiếu nhỏ à, chỉ là không biết là bạn như thế nào ?"
Ánh mắt của Tiêu Mặc Đằng phút chốt đầy thâm ý: "Trước kia tô và cô Cố đây là người yêu."
Cố Hảo nhìn Tiêu Mặc Đằng, cô không ngờ Tiêu Mặc Đằng sẽ nói như vậy.
Nhưng cô tuân theo quy tác của Phong Dập Thần, ở đây phi lễ chớ nhìn.
Anh không hỏi, cô cũng không trả lời.
Cho nên, cô chỉ lạnh lùng nhìn Tiêu Mặc Đằng, sự chán ghét từ ánh mắt của cô.
Phong Dập Thần nhìn Cố Hảo : "Cô Cố, cô với Tiêu Mặc Đằng từng yêu nhau sao?"
Cố Hảo nghe anh hỏi cô, ánh mắt lạnh lùng đáp lại: "Anh phong, thật sự anh Tiêu là người quen cũ của tôi, trước khi có quen nhưng tôi không nhớ là từng yêu đương với anh ta."
Ánh mắt của Tiêu Mặc Đằng sáng lên, nói: "Cố Hảo, chúng ta thiếu chút nữa là kết hôn rồi, chuyện này là sự thật."
Cố Hảo nhìn Tiêu Mặc Đằng, ánh mắt rất lạnh.
Phong Dập Thần nhướng mày: "Cố Hảo, vậy là nhém chút nữa cô thành bà Tiêu sao?"
"Haha, làm sao được chứ?" Cố Hảo lạnh lùng cười: "Anh Phong đừng nói đùa, anh Tiêu như vậy tôi không dám trèo cao đâu."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.