Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ
Chương 90: Làm bạn gái của anh
Hạ Lan Tình
03/05/2021
Đúng là mất hứng!
Trong đầu Cố Hảo chính là ba chữ này.
Thấy cô không nói gì, anh nhíu mày lại, cao giọng nói: "Có nghe hay không?"
"Nghe rồi." Cố Hảo thấp giọng nói.
Phong Dập Thần ngừng lại, theo bản năng nhìn cô, ánh mắt hơi chần chừ, sao cô trả lời thoải mái quá vậy?
Cố Hảo nhìn ánh mắt hoài nghi của anh, mấp máy môi, nói: "Anh Phong, bây giờ nói chuyện của chúng ta đi, anh động một cái là hôn tôi, chuyện này, sau này đừng như vậy nữa, được không?"
"Cô không thích?" Anh hỏi lại.
Cố Hảo ngẩn người: "Chuyện này không phải là thích hay không."
"Vậy vừa rồi cô đáp lại rồi." Anh nói
Cố Hảo bị nói ngược lại, có chút xấu hổ, nhìn anh một cái, nói: "Tôi cứ ngỡ đây là quy tắc ngầm, nếu tôi không đồng ý, anh không cho tôi phỏng vấn nữa."
" Cố Hảo." Phong Dập Thần nghiến răng nghiến lợi nói: "Cô đúng là làm cho người ta mất hứng."
"Như nhau cả thôi." Cố Hảo mỉm cười nói.
Phong Dập Thần nhìn chằm chằm vào môi của cô, ánh mắt càng thêm cuồng nhiệt, anh lại cúi đầu, lần thứ hai hôn lên.
Cố Hảo hoàn toàn ngây người, bây giờ, anh ta đang dùng sức, không giống như lúc nãy.
Cố Hảo có phần cả kinh, hai tay theo bản năng đẩy anh ta ra, lại bị anh giam ở trên ghế.
Cô chỉ có thể cuộn người lại, mặc cho anh càn quét, làm cho lý trí của cô bị cắn nuốt.
Đến khi ý loạn tình mê, anh lui về phía sau, giọng khàn khàn nói: "Cố Hảo, làm người phụ nữ của tôi đi?"
Hai mắt Cố Hảo mở to, bên trong toàn là sương mù, bị hôn đến nỗi chân cũng không đứng vững, suy nghĩ hỗn loạn, cả người phát run.
Một nụ hôn mà lại có uy lực lớn như vậy.
Anh nhìn cô đang mơ màng, ánh mắt lười biếng, như là còn đang chìm trong không khí vừa rồi, thật là đáng yêu.
"Nói chuyện." Phong Dập Thần vỗ nhẹ gương mặt của cô.
Cố Hảo đột nhiên hoàn hồn, gương mắt nhìn anh, nói: "Nói gì?"
"Làm người phụ nữ của tôi, được không?"
"Là bạn gái của hai hay là tình nhân?" Cô chưa quên khái niệm này.
"Bạn gái." Phong Dập Thần nói thẳng.
Cả người Cố Hảo bị kìm hãm nhưng trong lòng cô lại luống cuống hết lên.
Cô không ngờ là Phong Dập Thần sẽ nói như vậy, anh dùng cách này chính là tôn trọng, ít nhất anh xem cô ngang hàng để theo đuổi.
Chỉ là cô không nghĩ là mình có được vinh hạnh này.
"Ý của anh là yêu đương?" Cô hỏi anh lại một lần nữa.
Gật đầu, Phong Dập Thần nhìn cô, ánh mắt kiên định không nháy: "Thì sao?"
Cố Hảo nhìn anh, suy nghĩ, thẳng thắn gật đầu nói: "Có thể nha, chỉ là tôi không phải một người hoàn hảo, những người bên ngoài sẽ nói tôi không xứng với anh."
"Thì có sao?" giọng của Phong Dập Thần rất lạnh: "Là tôi yêu đương, hay là người ta yêu đương?"
Cố Hảo rất hài lòng với câu trả lời này.
Cô gật đầu, nhẹ nhàng cười, nói: "Được đó, cứ như vậy đi, sau khi phỏng vấn kết thúc, chúng ta sẽ chính thức thành người yêu, được không?"
Đôi mắt của cô linh động, Phong Dập Thần mỉm cười, ghẹo nói: "Em lo là tôi không đồng ý với em, sau đó không cho em phỏng vấn tôi sao?"
"Không phải vậy." Cố Hảo lắc đầu, nhưng có chút chột dạ: "Tôi sợ anh đổi ý."
Cho dù thế nào thì chỉ khi cô có thể thoải mái nói ra chuyện con trai mình, thì mới cô là yêu đương thực sự.
Phong Dập Thần nhìn cô, nói: "Được, không thành vấn đề."
"Cứ như vậy đi." Cô vươn tay, đưa ngón út ra trước mặt anh.
Anh cũng đưa ngón út ra: "Một lời đã định."
Ba giờ chiều.
Cố Hảo đang nhìn anh họp, sau khi gọi điện thoại, cô cũng hiểu sơ về con người anh, Phong Dập Thần này không phải là con người tùy tiện.
Về nguyên tắc thì anh chưa bao giờ nhượng bộ, nhất là về phương diện lợi ích của công ty, đều phải tính rõ ràng.
Ai thành công cũng không phải trong sạch hoàn toàn.
Cố Hảo nhìn anh một hồi lâu, lấy điện thoại ra, chụp một tấm, anh đúng là rất đẹp trai.
Cô nhìn kỹ ảnh chụp, để thoại xuống, sau đó lại đưa mắt lên thì thấy anh đang nhìn cô.
Ngược lại cô lại hơi xấu hổ, cúi đầu.
Lúc này, điện thoại nội bộ reo lên: "Tổng giám đốc, bà Tiêu của tập đoàn Tam Cố gọi điện đến muốn hẹn anh gặp mặt."
Phong Dập Thần nhướng mày: "Cô ấy gặp tôi?"
Xem ra là do chia chác không vừa ý rồi.
" Tiêu Mặc Đằng à?" Phong Dập Thần hỏi lại.
"Anh ta chưa tới, chỉ có bà Tiêu này."
Phong Dập Thần do dự, trầm giọng nói: "Được, cho cô ta lên đây."
Cố Hảo nghe Cố Mỹ đến, trong lòng căng thẳng, cô không muốn gặp Cố Mỹ, chuyện năm năm trước cô sinh đứa nhỏ ra cô không quên, cô ta mang thai song sinh nhưng lại mất đi một đứa.
Chị cô đã làm gì thì cô không rõ lắm.
Nhưng mà Tiểu Trúc bị chị ta đuổi ra khỏi nhà, cũng không rõ nguyên do.
Cô không muốn gặp Cố Mỹ, vì mỗi lần thấy chị ấy cô không nhịn được mà muốn hỏi cho ra mọi chuyện.
Phong Dập Thần nhìn sắc mặt cô không tốt, ân cần hỏi: "Em sao vậy?"
Cố Hảo giật mình, nói: "Tôi muốn ra ngoài, khi nào hai người nói chuyện xong tôi sẽ về, được không?"
"Em không muốn gặp bà Tiêu sao?" Phong Dập Thần nhướng mày hỏi.
Cố Hảo cứng đờ, nhưng vẫn gật đầu, nói thẳng: "Đúng vậy, tôi không muốn gặp cô ta."
Ánh mắt của Phong Dập Thần sắc lại, trong lòng có chút không vui.
Chẳng lẽ vì Tiêu Mặc Đằng cho nên mới để ý tới chuyện gặp mặt vợ anh ta, ngay cả gặp cũng không muốn gặp, nói như vậy, Tiêu Mặc Đằng có một vị trí không nhỏ trong lòng Cố Hảo.
Anh hơi trầm giọng nói: "Em cứ ở trong này đi."
Cố Hảo kinh ngạc, nhìn biểu cảm âm trầm của anh, trong lòng nhịn xuống, môi hơi nhếch lên.
Phong Dập Thần cúi đầu xem văn kiện.
Trong lòng Cố Hảo cứ không yên, cái gì vậy, anh chỉ biết làm mặt lạnh, còn muốn cô làm bạn gái của anh mà chuyện nhỏ như vậy lại không đồng ý, đúng là bạo quân mà.
Cô tức giận bĩu môi.
Ba phút sau.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Sau đó, có người mở cửa.
Lương Thần dẫn Cố Mỹ vào: "Tổng giám đốc, bà Tiêu đến."
Cố Hảo ngồi ở trong góc giương mắt lên nhìn, nhìn thấy bộ váy hôm nay Cố Mỹ mặc, eo nhỏ, càng cho thấy cô ta là một người giỏi giang, biết điều.
Cô ta không nhìn thấy Cố Hảo, mới đi vào là nhìn Phong Dập Thần, mỉm cười đi tới, nụ cười rất dịu dàng.
"Anh Phong, thật ngại quá, chuyện nhỏ này cũng tới làm phiền anh, đúng thật là ngại."
Phong Dập Thần đứng lên, nhìn Cố Hảo một cái, sau đó nói với Cố Mỹ: "Bà Tiêu, mời ngồi."
"Được, anh Phong." Cố Mỹ ngồi trên ghế sofa, lúc này mới nhìn trong góc phòng có một người đang ngồi.
Cô ta giật mình nhìn kỹ lại thì càng rùng mình hơn, gương mặt mất tự nhiên: "Cố Hảo sao?"
Cố Hảo cũng ngây người, đưa mắt lên, nhìn Cố Mỹ, cô cũng không lấy biểu tình nhiều năm không gặp ra mà vui mừng, chỉ lẳng lặng ngồi nhìn Cố Mỹ.
Cố Mỹ thấy mình hơi thái quá, nhưng cô điều chỉnh lại rất nhanh cảm xúc của mình: "Ngại quá, anh Phong, tôi không ngờ là nhìn thấy em gái tôi ở đây."
"Em gái cô?" Ánh mắt của Phong Dập Thần lại sắc lên, hai người là chị em sao?
Trong đầu Cố Hảo chính là ba chữ này.
Thấy cô không nói gì, anh nhíu mày lại, cao giọng nói: "Có nghe hay không?"
"Nghe rồi." Cố Hảo thấp giọng nói.
Phong Dập Thần ngừng lại, theo bản năng nhìn cô, ánh mắt hơi chần chừ, sao cô trả lời thoải mái quá vậy?
Cố Hảo nhìn ánh mắt hoài nghi của anh, mấp máy môi, nói: "Anh Phong, bây giờ nói chuyện của chúng ta đi, anh động một cái là hôn tôi, chuyện này, sau này đừng như vậy nữa, được không?"
"Cô không thích?" Anh hỏi lại.
Cố Hảo ngẩn người: "Chuyện này không phải là thích hay không."
"Vậy vừa rồi cô đáp lại rồi." Anh nói
Cố Hảo bị nói ngược lại, có chút xấu hổ, nhìn anh một cái, nói: "Tôi cứ ngỡ đây là quy tắc ngầm, nếu tôi không đồng ý, anh không cho tôi phỏng vấn nữa."
" Cố Hảo." Phong Dập Thần nghiến răng nghiến lợi nói: "Cô đúng là làm cho người ta mất hứng."
"Như nhau cả thôi." Cố Hảo mỉm cười nói.
Phong Dập Thần nhìn chằm chằm vào môi của cô, ánh mắt càng thêm cuồng nhiệt, anh lại cúi đầu, lần thứ hai hôn lên.
Cố Hảo hoàn toàn ngây người, bây giờ, anh ta đang dùng sức, không giống như lúc nãy.
Cố Hảo có phần cả kinh, hai tay theo bản năng đẩy anh ta ra, lại bị anh giam ở trên ghế.
Cô chỉ có thể cuộn người lại, mặc cho anh càn quét, làm cho lý trí của cô bị cắn nuốt.
Đến khi ý loạn tình mê, anh lui về phía sau, giọng khàn khàn nói: "Cố Hảo, làm người phụ nữ của tôi đi?"
Hai mắt Cố Hảo mở to, bên trong toàn là sương mù, bị hôn đến nỗi chân cũng không đứng vững, suy nghĩ hỗn loạn, cả người phát run.
Một nụ hôn mà lại có uy lực lớn như vậy.
Anh nhìn cô đang mơ màng, ánh mắt lười biếng, như là còn đang chìm trong không khí vừa rồi, thật là đáng yêu.
"Nói chuyện." Phong Dập Thần vỗ nhẹ gương mặt của cô.
Cố Hảo đột nhiên hoàn hồn, gương mắt nhìn anh, nói: "Nói gì?"
"Làm người phụ nữ của tôi, được không?"
"Là bạn gái của hai hay là tình nhân?" Cô chưa quên khái niệm này.
"Bạn gái." Phong Dập Thần nói thẳng.
Cả người Cố Hảo bị kìm hãm nhưng trong lòng cô lại luống cuống hết lên.
Cô không ngờ là Phong Dập Thần sẽ nói như vậy, anh dùng cách này chính là tôn trọng, ít nhất anh xem cô ngang hàng để theo đuổi.
Chỉ là cô không nghĩ là mình có được vinh hạnh này.
"Ý của anh là yêu đương?" Cô hỏi anh lại một lần nữa.
Gật đầu, Phong Dập Thần nhìn cô, ánh mắt kiên định không nháy: "Thì sao?"
Cố Hảo nhìn anh, suy nghĩ, thẳng thắn gật đầu nói: "Có thể nha, chỉ là tôi không phải một người hoàn hảo, những người bên ngoài sẽ nói tôi không xứng với anh."
"Thì có sao?" giọng của Phong Dập Thần rất lạnh: "Là tôi yêu đương, hay là người ta yêu đương?"
Cố Hảo rất hài lòng với câu trả lời này.
Cô gật đầu, nhẹ nhàng cười, nói: "Được đó, cứ như vậy đi, sau khi phỏng vấn kết thúc, chúng ta sẽ chính thức thành người yêu, được không?"
Đôi mắt của cô linh động, Phong Dập Thần mỉm cười, ghẹo nói: "Em lo là tôi không đồng ý với em, sau đó không cho em phỏng vấn tôi sao?"
"Không phải vậy." Cố Hảo lắc đầu, nhưng có chút chột dạ: "Tôi sợ anh đổi ý."
Cho dù thế nào thì chỉ khi cô có thể thoải mái nói ra chuyện con trai mình, thì mới cô là yêu đương thực sự.
Phong Dập Thần nhìn cô, nói: "Được, không thành vấn đề."
"Cứ như vậy đi." Cô vươn tay, đưa ngón út ra trước mặt anh.
Anh cũng đưa ngón út ra: "Một lời đã định."
Ba giờ chiều.
Cố Hảo đang nhìn anh họp, sau khi gọi điện thoại, cô cũng hiểu sơ về con người anh, Phong Dập Thần này không phải là con người tùy tiện.
Về nguyên tắc thì anh chưa bao giờ nhượng bộ, nhất là về phương diện lợi ích của công ty, đều phải tính rõ ràng.
Ai thành công cũng không phải trong sạch hoàn toàn.
Cố Hảo nhìn anh một hồi lâu, lấy điện thoại ra, chụp một tấm, anh đúng là rất đẹp trai.
Cô nhìn kỹ ảnh chụp, để thoại xuống, sau đó lại đưa mắt lên thì thấy anh đang nhìn cô.
Ngược lại cô lại hơi xấu hổ, cúi đầu.
Lúc này, điện thoại nội bộ reo lên: "Tổng giám đốc, bà Tiêu của tập đoàn Tam Cố gọi điện đến muốn hẹn anh gặp mặt."
Phong Dập Thần nhướng mày: "Cô ấy gặp tôi?"
Xem ra là do chia chác không vừa ý rồi.
" Tiêu Mặc Đằng à?" Phong Dập Thần hỏi lại.
"Anh ta chưa tới, chỉ có bà Tiêu này."
Phong Dập Thần do dự, trầm giọng nói: "Được, cho cô ta lên đây."
Cố Hảo nghe Cố Mỹ đến, trong lòng căng thẳng, cô không muốn gặp Cố Mỹ, chuyện năm năm trước cô sinh đứa nhỏ ra cô không quên, cô ta mang thai song sinh nhưng lại mất đi một đứa.
Chị cô đã làm gì thì cô không rõ lắm.
Nhưng mà Tiểu Trúc bị chị ta đuổi ra khỏi nhà, cũng không rõ nguyên do.
Cô không muốn gặp Cố Mỹ, vì mỗi lần thấy chị ấy cô không nhịn được mà muốn hỏi cho ra mọi chuyện.
Phong Dập Thần nhìn sắc mặt cô không tốt, ân cần hỏi: "Em sao vậy?"
Cố Hảo giật mình, nói: "Tôi muốn ra ngoài, khi nào hai người nói chuyện xong tôi sẽ về, được không?"
"Em không muốn gặp bà Tiêu sao?" Phong Dập Thần nhướng mày hỏi.
Cố Hảo cứng đờ, nhưng vẫn gật đầu, nói thẳng: "Đúng vậy, tôi không muốn gặp cô ta."
Ánh mắt của Phong Dập Thần sắc lại, trong lòng có chút không vui.
Chẳng lẽ vì Tiêu Mặc Đằng cho nên mới để ý tới chuyện gặp mặt vợ anh ta, ngay cả gặp cũng không muốn gặp, nói như vậy, Tiêu Mặc Đằng có một vị trí không nhỏ trong lòng Cố Hảo.
Anh hơi trầm giọng nói: "Em cứ ở trong này đi."
Cố Hảo kinh ngạc, nhìn biểu cảm âm trầm của anh, trong lòng nhịn xuống, môi hơi nhếch lên.
Phong Dập Thần cúi đầu xem văn kiện.
Trong lòng Cố Hảo cứ không yên, cái gì vậy, anh chỉ biết làm mặt lạnh, còn muốn cô làm bạn gái của anh mà chuyện nhỏ như vậy lại không đồng ý, đúng là bạo quân mà.
Cô tức giận bĩu môi.
Ba phút sau.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Sau đó, có người mở cửa.
Lương Thần dẫn Cố Mỹ vào: "Tổng giám đốc, bà Tiêu đến."
Cố Hảo ngồi ở trong góc giương mắt lên nhìn, nhìn thấy bộ váy hôm nay Cố Mỹ mặc, eo nhỏ, càng cho thấy cô ta là một người giỏi giang, biết điều.
Cô ta không nhìn thấy Cố Hảo, mới đi vào là nhìn Phong Dập Thần, mỉm cười đi tới, nụ cười rất dịu dàng.
"Anh Phong, thật ngại quá, chuyện nhỏ này cũng tới làm phiền anh, đúng thật là ngại."
Phong Dập Thần đứng lên, nhìn Cố Hảo một cái, sau đó nói với Cố Mỹ: "Bà Tiêu, mời ngồi."
"Được, anh Phong." Cố Mỹ ngồi trên ghế sofa, lúc này mới nhìn trong góc phòng có một người đang ngồi.
Cô ta giật mình nhìn kỹ lại thì càng rùng mình hơn, gương mặt mất tự nhiên: "Cố Hảo sao?"
Cố Hảo cũng ngây người, đưa mắt lên, nhìn Cố Mỹ, cô cũng không lấy biểu tình nhiều năm không gặp ra mà vui mừng, chỉ lẳng lặng ngồi nhìn Cố Mỹ.
Cố Mỹ thấy mình hơi thái quá, nhưng cô điều chỉnh lại rất nhanh cảm xúc của mình: "Ngại quá, anh Phong, tôi không ngờ là nhìn thấy em gái tôi ở đây."
"Em gái cô?" Ánh mắt của Phong Dập Thần lại sắc lên, hai người là chị em sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.