Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ
Chương 132: Lời nói ác độc
Hạ Lan Tình
11/05/2021
Ông cụ nghe thế thì trong mắt bừng bừng lửa giận, râu quai nón dựng cả lên, ánh mắt già nua sắc bén nhìn về phía cháu trai.
Đứa bé này là ông ta nhìn lớn lên từng ngày, bây giờ đủ lông đủ cánh, tự mình cũng có thể gánh vác một phương.
Không thể không thừa nhận, mấy năm nay Phong Thị dưới sự lãnh đạo của Phong Dập Thần càng ngày càng phát triển.
Nhưng cái cách anh không để trưởng bối vào mắt lại khiến người khác vô cùng khó chịu.
Ông cụ tức giận đến mức thở dốc, lồng ngực phập phồng.
Ông ta nghiến răng ken két, muốn bộc phát nhưng cuối cùng vẫn nhịn được.
Sau khi bình tĩnh lại, ông ta nói: “Thằng nhóc này, bây giờ cánh cứng rồi nên không thèm để ông ngoại vào mắt nữa có đúng không?”
Phong Dập Thần không nói gì, Lư Hoan nhanh chóng hòa giải: “Ông ngoại đừng tức giận, tính cách anh Thần như thế, lời nói khó nghe nhưng lại chẳng nghĩ gì cả. Hơn nữa, ông nhìn anh ấy lớn lên, anh ấy nói chuyện với ông như thế chứng tỏ không hề coi ông là người ngoài.”
“Hoan Hoan, con đừng nói đỡ cho nó nữa.” Ông cụ tức giận lẩm bẩm, quay đầu không nhìn Phong Dập Thần nữa.
Phong Dập Thần cũng không có ý kiến gì, lười biếng dựa lưng vào ghế.
Lư Hoan nhìn về phía anh, lại nói thêm một câu: “Anh Thần, anh đừng nói chuyện với ông ngoại như thế, ông ngoại lớn tuổi rồi.”
Phong Dập Thần không thèm để ý đến Lư Hoan, thái độ vô cùng rõ ràng, không muốn nói nhiều với cô ta.
Ông cụ thấy anh không nói gì thì càng thêm tức giận.
“Con xem, con xem đi, Hoan Hoan, con xem nó đi, rõ ràng nó không thèm coi ông ra gì, ông là ông ngoại nó.”
“Ông ngoại, ông bớt giận.” Lư Hoan lại tiếp tục nói đỡ cho Phong Dập Thần.
Nhưng càng nói thì ông cụ càng tức: “Chuyện của Phong gia? Không thể xen vào chuyện của Phong gia? Vậy thì chắc là chuyện hôn sự của cháu ngoại ông thì ông có thể xen vào chứ? Chuyện này ông phải quản, nhất định phải quản.”
“Vâng, tất nhiên là ông có thể quản chuyện này.” Lư Hoan cười híp mắt: “Ông ngoại, con ủng hộ chuyện ông quản chuyện hôn sự của anh Thần, tránh để cho người phụ nữ không đứng đắn kia lợi dụng sơ hở.”
Chiều nay khi nhìn thấy người phụ nữ ngồi trên đùi anh Thần, ánh mắt Lư Hoan lóe lên một tia tức giận.
“Cô là cái thá gì?” Phong Dập thần nhìn Lư Hoan, tức giận nói: “Lúc trước tôi không thèm nói chuyện với cô, cô được đằng chân lân đằng đầu đúng không?”
Lư Hoan lập tức sợ hãi, nhìn thấy vẻ mặt u ám của Phong Dập Thần, ánh mắt lạnh lùng, giọng nói vô cảm làm cô ta rét lạnh.
Lư Hoan mím chặt môi, không tức giận mà vô cùng tủi thân: “Anh Thần, em chỉ là một cây hành nhỏ của Lư gia, anh đừng hung dữ với em như thế. Người ta vẫn còn nhỏ, còn phải lớn nữa, anh cứ hung dữ như thế em sẽ không lớn được đâu.”
Phong Dập Thần tiếp tục lạnh lùng mở miệng: “Dù có cao bao nhiêu cũng vô dụng, đầu óc đơn giản, tứ chi phát triển, cô chỉ là một cây hành vứt đi mà thôi.”
Lư Hoan giật mình kinh hãi.
Cô ta biết Phong Dập Thần độc mồm độc miệng, nhưng khi được tự mình lĩnh giáo thì vẫn bị dọa đến phát khóc.
Đây là lần đầu tiên cô ta bị người khác nói như thế.
Nhưng ở trước mặt anh, cô ta không dám khóc, chỉ âm thầm run rẩy, ánh mắt nhìn Phong Dập Thần, gương mặt đầy sự tủi thân.
Cô ta chẳng qua chỉ là cảm thấy anh không nên nói chuyện với ông nội như thế.
Cô ta có làm gì sai đâu? Sao anh Thần lại hung dữ như vậy?
“Con trừng mắt với Hoan Hoan làm gì?” Ông cụ nhìn thế thì hét lên: “Có phải là con phải đánh một trận mới thoải mái không?”
Phong Dập Thần nhìn ông ngoại, sau đó nhướn mày trả lời: “Không, đánh một trận cũng không dập được ngọn lửa này, hôm nay nhất định phải đánh hai trận.”
Râu của ông cụ lập tức cong lên, tức giận vô cùng. Ở đây chỉ có hai người, một là ông già này, một là Lư Hoan, đánh một trận còn chưa đủ, còn muốn đánh hai trận, có phải là cả ông ta và Lư Hoan cũng không tha không?
Ông cụ cũng rất thông minh, thoáng cái đã nhận ra đứa cháu ngoại này không phải đến đây để ăn cơm mà muốn đến hỏi tội.
Không phải chỉ là muốn giới thiệu Lư Hoan cho nó thôi sao?
Môn đăng hộ đối, Hoan Hoan cũng xinh xắn đáng yêu, vậy mà tên nhóc này lại có thể đối xử với một cô gái như vậy.
“Con có phải là đàn ông không?” Ông cụ không vui: “Có biết ở trước mặt phụ nữ thì phải lịch sự không? Phong gia dạy dỗ con như thế này à?”
“Ông ngoại, ông nhớ nhầm à? Con lớn lên ở Hoắc gia, nếu muốn nói đến gia giáo thì con được học hết ở Hoắc gia, lôi Phong gia vào làm gì?” Phong Dập Thần thờ ơ nói.
Ông cụ càng tức giận hơn: “Con muốn chọc ông tức chết đấy à?”
Phong Dập Thần khẽ hừ một tiếng: “Tuổi đã cao mà động một tí là tức giận, có vẻ như cuộc sống của ông vẫn chưa tu luyện tốt lắm, ông phải tiếp tục tu luyện, nâng cao tu dưỡng cá nhân.”
“Con…” Ông cụ chỉ thẳng vào mặt anh: “Con… Con nói lại lần nữa!”
“Nói lại lần nữa thì làm sao?” Phong Dập Thần hừ nhẹ: “Ông từng này tuổi rồi mà tính cách vẫn như thế, lại còn muốn quản chuyện hôn nhân của người khác. Ông sống hồ đồ như vậy mà còn không cho người ta nói. Hiếm có người nào từng tuổi này rồi mà vẫn có thể hồ đồ được như ông.”
“Ông hồ đồ?” Ông cụ chỉ vào mình: “Ông là nguyên lão lãnh đạo quyền cao chức trọng, vậy mà lại bị con nói như thế?’
“Ông ngoại.” Phong Dập Thần chậm rãi nói: “Trước đây đúng là ông nắm bắt tình hình tốt, thế nên quốc gia mới trọng dụng ông. Nhưng bây giờ đến cơm ông còn không kịp ăn thì cũng đừng có lúc nào cũng bắt người khác phải như thế nọ như thế kia nữa, con nhìn không vừa mắt chút nào.”
Ông cụ chết lặng: “Con không vừa mắt nhưng người khác vừa mắt.”
“Ông ngoại, đừng lừa mình dối người nữa. Không tin thì ông ra ngoài thử xem, người ta không ném trứng thối vào người ông đã là may mắn lắm rồi, lại còn tự cho mình là đúng?” Phong Dập Thần nhìn ông: “Có phải là ông tham gia quân ngũ quá lâu nên rời xa cơ sở quần chúng không?”
“To gan.” Ông cụ giận dữ hét lên.
“Con lúc nào cũng to gan.” Phong Dập Thần cũng không tức giận, dù sao cũng đã quyết định phải đánh một trận, nếu không thì hôm nay sẽ bị tức chết: “Cơn tức cũng rất lớn.”
Ông cụ tức giận dựa ra sau một chút, sau đó lại không nhịn được ngồi thẳng dậy: “Được lắm, con không để ông già về hưu này vào mắt thì thôi đi, nhưng ông nội Lư Hoan vẫn chưa về hưu đâu.”
“Vậy thì sao?” Phong Dập Thần không khách khí chút nào: “Chẳng lẽ Lư gia còn quản cả con cháu nhà người khác à? Xen vào chuyện của người khác, con không đánh cô ta đã là nể tình lắm rồi, ông còn muốn như thế nào nữa?”
“Con, con…” Ông cụ chỉ vào anh, tức giận không nói nên lời: “To gan.”
Phong Dập Thần nhìn ông cụ: “Ông ngoại, có một số chuyện con không làm được.”
Ông cụ trừng mắt nhìn anh: “Cút, cút khỏi nhà tôi, tôi nhìn anh là thấy ghét.”
“Cảm ơn.” Phong Dập Thần đứng lên, thản nhiên nói: “Lần sau đừng gọi điện cho con nữa, cũng đừng sắp xếp cho con đi xem mắt, phiền phức.”
“Tôi… Tôi làm thế cũng vì muốn tốt cho anh, tại sao tôi không thể giới thiệu bạn gái cho anh hả?” Ông cụ không nhịn được lại rống lên.
“Ông ngoại, ông lại nói lắp rồi, tiểu não đã bắt đầu teo lại rồi đấy, ông nghỉ ngơi nhiều vào, đừng quan tâm đến hôn sự của con nữa.”
Đứa bé này là ông ta nhìn lớn lên từng ngày, bây giờ đủ lông đủ cánh, tự mình cũng có thể gánh vác một phương.
Không thể không thừa nhận, mấy năm nay Phong Thị dưới sự lãnh đạo của Phong Dập Thần càng ngày càng phát triển.
Nhưng cái cách anh không để trưởng bối vào mắt lại khiến người khác vô cùng khó chịu.
Ông cụ tức giận đến mức thở dốc, lồng ngực phập phồng.
Ông ta nghiến răng ken két, muốn bộc phát nhưng cuối cùng vẫn nhịn được.
Sau khi bình tĩnh lại, ông ta nói: “Thằng nhóc này, bây giờ cánh cứng rồi nên không thèm để ông ngoại vào mắt nữa có đúng không?”
Phong Dập Thần không nói gì, Lư Hoan nhanh chóng hòa giải: “Ông ngoại đừng tức giận, tính cách anh Thần như thế, lời nói khó nghe nhưng lại chẳng nghĩ gì cả. Hơn nữa, ông nhìn anh ấy lớn lên, anh ấy nói chuyện với ông như thế chứng tỏ không hề coi ông là người ngoài.”
“Hoan Hoan, con đừng nói đỡ cho nó nữa.” Ông cụ tức giận lẩm bẩm, quay đầu không nhìn Phong Dập Thần nữa.
Phong Dập Thần cũng không có ý kiến gì, lười biếng dựa lưng vào ghế.
Lư Hoan nhìn về phía anh, lại nói thêm một câu: “Anh Thần, anh đừng nói chuyện với ông ngoại như thế, ông ngoại lớn tuổi rồi.”
Phong Dập Thần không thèm để ý đến Lư Hoan, thái độ vô cùng rõ ràng, không muốn nói nhiều với cô ta.
Ông cụ thấy anh không nói gì thì càng thêm tức giận.
“Con xem, con xem đi, Hoan Hoan, con xem nó đi, rõ ràng nó không thèm coi ông ra gì, ông là ông ngoại nó.”
“Ông ngoại, ông bớt giận.” Lư Hoan lại tiếp tục nói đỡ cho Phong Dập Thần.
Nhưng càng nói thì ông cụ càng tức: “Chuyện của Phong gia? Không thể xen vào chuyện của Phong gia? Vậy thì chắc là chuyện hôn sự của cháu ngoại ông thì ông có thể xen vào chứ? Chuyện này ông phải quản, nhất định phải quản.”
“Vâng, tất nhiên là ông có thể quản chuyện này.” Lư Hoan cười híp mắt: “Ông ngoại, con ủng hộ chuyện ông quản chuyện hôn sự của anh Thần, tránh để cho người phụ nữ không đứng đắn kia lợi dụng sơ hở.”
Chiều nay khi nhìn thấy người phụ nữ ngồi trên đùi anh Thần, ánh mắt Lư Hoan lóe lên một tia tức giận.
“Cô là cái thá gì?” Phong Dập thần nhìn Lư Hoan, tức giận nói: “Lúc trước tôi không thèm nói chuyện với cô, cô được đằng chân lân đằng đầu đúng không?”
Lư Hoan lập tức sợ hãi, nhìn thấy vẻ mặt u ám của Phong Dập Thần, ánh mắt lạnh lùng, giọng nói vô cảm làm cô ta rét lạnh.
Lư Hoan mím chặt môi, không tức giận mà vô cùng tủi thân: “Anh Thần, em chỉ là một cây hành nhỏ của Lư gia, anh đừng hung dữ với em như thế. Người ta vẫn còn nhỏ, còn phải lớn nữa, anh cứ hung dữ như thế em sẽ không lớn được đâu.”
Phong Dập Thần tiếp tục lạnh lùng mở miệng: “Dù có cao bao nhiêu cũng vô dụng, đầu óc đơn giản, tứ chi phát triển, cô chỉ là một cây hành vứt đi mà thôi.”
Lư Hoan giật mình kinh hãi.
Cô ta biết Phong Dập Thần độc mồm độc miệng, nhưng khi được tự mình lĩnh giáo thì vẫn bị dọa đến phát khóc.
Đây là lần đầu tiên cô ta bị người khác nói như thế.
Nhưng ở trước mặt anh, cô ta không dám khóc, chỉ âm thầm run rẩy, ánh mắt nhìn Phong Dập Thần, gương mặt đầy sự tủi thân.
Cô ta chẳng qua chỉ là cảm thấy anh không nên nói chuyện với ông nội như thế.
Cô ta có làm gì sai đâu? Sao anh Thần lại hung dữ như vậy?
“Con trừng mắt với Hoan Hoan làm gì?” Ông cụ nhìn thế thì hét lên: “Có phải là con phải đánh một trận mới thoải mái không?”
Phong Dập Thần nhìn ông ngoại, sau đó nhướn mày trả lời: “Không, đánh một trận cũng không dập được ngọn lửa này, hôm nay nhất định phải đánh hai trận.”
Râu của ông cụ lập tức cong lên, tức giận vô cùng. Ở đây chỉ có hai người, một là ông già này, một là Lư Hoan, đánh một trận còn chưa đủ, còn muốn đánh hai trận, có phải là cả ông ta và Lư Hoan cũng không tha không?
Ông cụ cũng rất thông minh, thoáng cái đã nhận ra đứa cháu ngoại này không phải đến đây để ăn cơm mà muốn đến hỏi tội.
Không phải chỉ là muốn giới thiệu Lư Hoan cho nó thôi sao?
Môn đăng hộ đối, Hoan Hoan cũng xinh xắn đáng yêu, vậy mà tên nhóc này lại có thể đối xử với một cô gái như vậy.
“Con có phải là đàn ông không?” Ông cụ không vui: “Có biết ở trước mặt phụ nữ thì phải lịch sự không? Phong gia dạy dỗ con như thế này à?”
“Ông ngoại, ông nhớ nhầm à? Con lớn lên ở Hoắc gia, nếu muốn nói đến gia giáo thì con được học hết ở Hoắc gia, lôi Phong gia vào làm gì?” Phong Dập Thần thờ ơ nói.
Ông cụ càng tức giận hơn: “Con muốn chọc ông tức chết đấy à?”
Phong Dập Thần khẽ hừ một tiếng: “Tuổi đã cao mà động một tí là tức giận, có vẻ như cuộc sống của ông vẫn chưa tu luyện tốt lắm, ông phải tiếp tục tu luyện, nâng cao tu dưỡng cá nhân.”
“Con…” Ông cụ chỉ thẳng vào mặt anh: “Con… Con nói lại lần nữa!”
“Nói lại lần nữa thì làm sao?” Phong Dập Thần hừ nhẹ: “Ông từng này tuổi rồi mà tính cách vẫn như thế, lại còn muốn quản chuyện hôn nhân của người khác. Ông sống hồ đồ như vậy mà còn không cho người ta nói. Hiếm có người nào từng tuổi này rồi mà vẫn có thể hồ đồ được như ông.”
“Ông hồ đồ?” Ông cụ chỉ vào mình: “Ông là nguyên lão lãnh đạo quyền cao chức trọng, vậy mà lại bị con nói như thế?’
“Ông ngoại.” Phong Dập Thần chậm rãi nói: “Trước đây đúng là ông nắm bắt tình hình tốt, thế nên quốc gia mới trọng dụng ông. Nhưng bây giờ đến cơm ông còn không kịp ăn thì cũng đừng có lúc nào cũng bắt người khác phải như thế nọ như thế kia nữa, con nhìn không vừa mắt chút nào.”
Ông cụ chết lặng: “Con không vừa mắt nhưng người khác vừa mắt.”
“Ông ngoại, đừng lừa mình dối người nữa. Không tin thì ông ra ngoài thử xem, người ta không ném trứng thối vào người ông đã là may mắn lắm rồi, lại còn tự cho mình là đúng?” Phong Dập Thần nhìn ông: “Có phải là ông tham gia quân ngũ quá lâu nên rời xa cơ sở quần chúng không?”
“To gan.” Ông cụ giận dữ hét lên.
“Con lúc nào cũng to gan.” Phong Dập Thần cũng không tức giận, dù sao cũng đã quyết định phải đánh một trận, nếu không thì hôm nay sẽ bị tức chết: “Cơn tức cũng rất lớn.”
Ông cụ tức giận dựa ra sau một chút, sau đó lại không nhịn được ngồi thẳng dậy: “Được lắm, con không để ông già về hưu này vào mắt thì thôi đi, nhưng ông nội Lư Hoan vẫn chưa về hưu đâu.”
“Vậy thì sao?” Phong Dập Thần không khách khí chút nào: “Chẳng lẽ Lư gia còn quản cả con cháu nhà người khác à? Xen vào chuyện của người khác, con không đánh cô ta đã là nể tình lắm rồi, ông còn muốn như thế nào nữa?”
“Con, con…” Ông cụ chỉ vào anh, tức giận không nói nên lời: “To gan.”
Phong Dập Thần nhìn ông cụ: “Ông ngoại, có một số chuyện con không làm được.”
Ông cụ trừng mắt nhìn anh: “Cút, cút khỏi nhà tôi, tôi nhìn anh là thấy ghét.”
“Cảm ơn.” Phong Dập Thần đứng lên, thản nhiên nói: “Lần sau đừng gọi điện cho con nữa, cũng đừng sắp xếp cho con đi xem mắt, phiền phức.”
“Tôi… Tôi làm thế cũng vì muốn tốt cho anh, tại sao tôi không thể giới thiệu bạn gái cho anh hả?” Ông cụ không nhịn được lại rống lên.
“Ông ngoại, ông lại nói lắp rồi, tiểu não đã bắt đầu teo lại rồi đấy, ông nghỉ ngơi nhiều vào, đừng quan tâm đến hôn sự của con nữa.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.