Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ
Chương 297: Nhân trung long phượng
Hạ Lan Tình
18/06/2021
Hạ Kính Đình hơi ngẩn người, sau đó bật cười, nhìn Trì Tĩnh Tây, ánh mắt nhiều thêm vẻ quan sát: "Ồ, hóa ra là bạn trai của Tiểu Trúc, vậy mà còn xấu hổ không giới thiệu với anh."
Tiểu Trúc lập tức lắc đầu, trái lại có hơi xấu hổ, nói: "Anh Kính Đình, không có đâu? Là một tai nạn mà thôi."
Hiển nhiên là Cố Tiểu Trúc không muốn giải thích rõ ràng.
Trì Tĩnh Tây cười nhìn Hạ Kính Đình, anh ta có kinh nghiệm nhiều năm, khả năng nhìn người rất tốt.
Bọn họ vừa đón Mộ Mộ trở lại đã thấy Hạ Kính Đình ở trong nhà Cố Hảo, tất nhiên quan hệ của người này và Cố Hảo cũng không tầm thường.
Nếu không cũng chẳng tiến dần từng bước như vậy.
Mà từ thái độ của Tiểu Trúc và Mộ Mộ thì người đàn ông này chính là người được hoan nghênh nhất trong nhà họ Cố.
Nháy mắt đã diệt gọn anh ta và Phong Dập Thần.
Trì Tĩnh Tây có dự cảm xấu, ánh mắt cũng trở nên thâm ý khi nhìn về phía Cố Hảo.
Cố Hảo bưng trà ra, nụ cười nhẹ nhàng, nói: "Cảnh sát Trì tới sao?"
"Đúng thế." Trì Tĩnh Tây mỉm cười gật đầu.
Lúc này, Hạ Kính Đình thả Mộ Mộ xuống, rồi trịnh trọng nhìn về phía Trì Tĩnh Tây, giơ tay lên: "Xin chào cảnh sát Trì, tôi là Hạ Kính Đình."
Trì Tĩnh Tây cũng giơ tay lên, hai người bắt tay nhau: 'Hạ tiên sinh, rất vinh dự khi được gặp anh."
"Tôi cũng thế." Hạ Kính Đình mỉm cười nói, rồi giơ tay mời Trì Tĩnh Tây ngồi xuống một cách tự nhiên: "Mời ngồi, cảnh sát Trì."
Tim Trì Tĩnh Tây đập thình thịch, hành động này như thể đang tỏ ra người này là người một nhà với nhà họ Cố, cũng bày tỏ bạn trai mới thăng chức của Tiểu Trúc là anh ta thì là người ngoài.
"Mọi người ngồi xuống uống ly trà đi." Cố Hảo bưng ấm trà lên, bên trong có bốn cái ly, rót đầy trà vào ly rồi đặt trước mặt Trì Tĩnh Tây và Hạ Kính Đình, mỗi người một ly.
"Mời." Hạ Kính Đình lần nữa nói với Trì Tĩnh Tây.
Trì Tĩnh Tây sững người, thu hồi tầm mắt, mắt rũ xuống che đi ánh mắt nghi ngờ.
"Cố Hảo, tôi nhớ vị trà này từ lâu rồi, mấy tháng không được uống loại trà này khiến cơm nước không ngon." Hạ Kính Đình cười nói.
"Vậy thì uống nhiều một chút, buổi trưa chúng ta ăn hơi nhiều dầu mỡ." Cố Hảo nói: "Chỗ đó đúng là phải lúc nhiều người mới nên đi, ít người thì lãng phí đồ ăn."
"Chị, hai người đi đâu vậy ạ?" Tiểu Trúc bưng ly trà của mình lên, uống một hơi cạn sạch.
"Làng dân gian, bọn chị đi ăn bàn tiệc hai mươi bốn món, là loại tiệc của dân vùng Tể Bắc ngày xưa thường ăn trong tiệc cưới đó." Cố Hảo mỉm cười giải thích: "Chị và Kính Đình chỉ ăn có sáu món, số còn lại không động tới, đã gói mang về rồi, chờ chút nữa thì hâm nóng rồi ăn."
"Trời ạ, chị, chị đi làng dân gian mà không gọi em sao?" Tiểu Trúc tiếc nuối kêu lên: "Cũng không gọi cả Mộ Mộ luôn?"
"Lúc trưa không thích hợp cho lắm." Hạ Kính Đình nói: "Được rồi, dù sao anh cũng không đi xa nữa, lần sau sẽ đưa các em tới ăn. Cảnh sát Trì cũng đi nhé, tôi làm chủ."
"Lẽ ra là tôi mời mới phải." Trì Tĩnh Tây gật đầu, nói: "Tới lúc đó hẹn thời gian cố định rồi chúng ta cùng đi."
"Ai mời cũng giống nhau cả." Hạ Kính Đình khẽ mỉm cười, nói: "Chút nữa phải ăn đồ thừa từ trưa, cảnh sát Trì có để ý không?"
Trì Tĩnh Tây cũng sững người, sau đó lắc đầu nói: "Không sao."
"Tôi đảm bảo là đồ mang về vẫn chưa động tới." Hạ Kính Đình nói: "Tôi và Cố Hảo chỉ động đũa sáu món mà thôi, những món khác vẫn chưa dùng tới, mục đích là để mang về cho Tiểu Trúc và Mộ Mộ."
"Cũng may là hai người vẫn còn lương tâm." Mộ Mộ chu miệng, gương mặt dễ thương cau có thành một đoàn: "Bằng không con sẽ nổi giận."
"Sẽ đền bù cho nhóc mà." Hạ Kính Đình cười nói: "Buổi trưa bọn chú có việc nên không kịp đón nhóc."
"Được rồi, coi như cháu tiếp nhận lời giải thích này." Lúc này Mộ Mộ mới cười nói.
Cố Hảo đứng dậy: "Mọi người trò chuyện tiếp đi, tôi đi xử lý thức ăn."
"Chị chờ chút, em cũng đi." Tiểu Trúc vội vàng rót thêm ly trà cho Hạ Kính Đình: "Anh Kính Đình, về sau anh ở đâu? Có chỗ chưa? Nếu không thì ở trong phòng của chị em tiếp sao?"
Trì Tĩnh Tây nghe vậy thì sững sờ, người đàn ông này ở trong phòng Cố Hảo?
Quan hệ của họ là thế nào?
Một người đàn ông ở chung phòng với người phụ nữ, liệu có thân mật quá không?
Hạ Kính Đình nhìn Cố Hảo, cau mày, cười hỏi: "Cố Hảo, anh ở trong phòng em được không?"
"Tùy anh." Cố Hảo đã đi tới cửa phòng bếp, không quay đầu lại nói: "Nhưng hình như lần này anh về không giống như không chuẩn bị chỗ ở?"
"Vẫn chưa thu dọn xong." Hạ Kính Đình nói: "Để tôi ở chỗ em đi. Chờ tôi thu dọn xong thì sẽ dọn nhà."
"Được, tùy anh." Cố Hảo nói.
Tim Trì Tĩnh Tây hơi chấn động, ánh mắt tiếp tục nhìn Hạ Kính Đình, thấy vẻ mặt của người này rất tự nhiên.
Tiểu Trúc cũng tỏ ra tự nhiên, hoàn toàn là bộ dáng cực kì quen thuộc.
Ngay cả Cố Tiêu Mộ cũng không tỏ ra ngạc nhiên chút nào, mọi người đều rất bình tĩnh.
Trì Tĩnh Tây cau mày, không thể biết được đang xảy ra chuyện gì.
Ánh mắt của anh ta lại chuyển hướng về phía cửa phòng bếp.
Tiểu Trúc nhìn Trì Tĩnh Tây, nhướn mày, đưa chân đá anh ta một cái, nói: "Này, anh không uống trà đi còn nhìn cái gì?"
Trì Tĩnh Tây lập tức hồi thần, nhìn Tiểu Trúc, nói: "Không có gì."
Tiểu Trúc hơi bĩu môi, đứng dậy nói: "Em đi giúp chị."
"Cháu đi chơi game." Mộ Mộ cũng đứng dậy, nói với Hạ Kính Đình: "Chú Hạ, chú ở lại chơi cùng chú nhỏ tương lai của cháu đi."
"Được rồi, Mộ Mộ đi đi." Hạ Kính Đình phất tay, sau đó hiền hòa nói với nhóc con: "Cẩn thận mắt đấy, đừng chơi quá lâu."
"Chú yên tâm, cháu biết mà." Mộ Mộ tự tin nói: "Chú Hạ, chú trở lại thật tốt, cháu rất nhớ chú đó."
"Được Mộ Mộ nhớ chính là vinh hạnh của chú Hạ đây." Hạ Kính Đình bật cười, nhìn Mộ Mộ. Đứa nhóc này rất ít khi bộc lộ cảm xúc của mình ra.
"Khách sáo gì chứ." Mộ Mộ xua tay đi vào phòng.
Lúc này, trong phòng khách chỉ còn lại hai người đàn ông là Trì Tĩnh Tây và Hạ Kính Đình.
Hai người ngồi đối diện, Trì Tĩnh Tây khẽ mỉm cười, nói: "Hạ tiên sinh làm nghề gì?:
"Trước kia làm về tài chính, đầu tư ngân hàng, bây giờ vẫn đang kinh doanh trong lĩnh vực này." Hạ Kính Đình nói: "Tiếp xúc nhiều với tiền bạc."
Anh ta nói thì nhẹ nhàng nhưng Trì Tĩnh Tây vẫn nghe ra được người càng giỏi thì càng tỏ ra khiêm tốn.
"Không biết Hạ tiên sinh đang làm chức vụ gì trong công ty?"
"Làm trong công ty Wilson tại Hoa Kỳ, bây giờ tôi đang làm đại diện cho công ty Wilson ở Châu Á."
"Là người phụ trách sao?" Trì Tĩnh Tây mỉm cười hỏi.
"Không, là trưởng bộ phận khu vực Châu Á." Hạ Kính Đình khiêm tốn nói.
"Thật là lợi hại." Trì Tĩnh Tây mỉm cười tán thưởng.
"Nào có, không bằng được với nhóm người khởi nghiệp, tôi chỉ là người chấp hành mà thôi." Hạ Kính Đình mỉm cười nói.
Trì Tĩnh Tây bật cười, nói: "Làm nghề này đều là tinh anh, có thể phụ trách công việc ở Châu Á chứng tỏ Hạ tiên sinh cũng là nhân trung long phượng."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.