Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ
Chương 173: Nhìn họ ôm hôn thân mật
Hạ Lan Tình
19/05/2021
Phong Dập Thần đứng ở cửa, đang định xoay nắm cửa đi vào, thì nghe thấy bên trong có giọng nói của một người đàn ông: "Thôi, đừng khóc nữa."
Anh sửng sốt trong giây lát, ánh mắt sắc bén nhìn vào bên trong qua cửa sổ, Tiêu Mặc Đằng dường như đang an ủi Cố Hảo.
Từ góc độ của mình, anh nhìn thấy Tiêu Mặc Đằng đã đưa tay ra và ôm lấy Cố Hảo.
Chết tiệt.
Mắt anh cụp xuống.
Cố Hảo hoàn toàn chìm đắm trong nội dung bức thư này, tâm trạng vừa đau buồn vừa tiếc thương tột độ.
Nội dung bức thư có ghi: Cháu Hảo bé bỏng, khi cháu nhìn thấy bức thư này, bà có lẽ đã không còn trên cõi đời này nữa và bà sẽ không bao giờ được gặp lại cô cháu gái đáng yêu của của bà nữa rồi.
Bà không biết rõ tại sao cháu lại bỏ nhà đi, nhưng bà chắc hẳn một điều rằng cháu đã gặp rất nhiều khó khăn, vì bà rất hiểu tính cách Tiểu Hảo của bà.
Tiểu Hảo, tại sao lúc gặp khó khăn lại không đến gặp bà? Có phải vì chị gái cháu đã kết hôn với Mặc Đằng không?
Cháu có phải đã rất buồn, đúng không, phải chăng đó là lý do khiến cháu phải ra đi?
Cố Mỹ có ý nói như vậy, Tiêu Mặc Đằng cũng đồng ý nhưng bà lại không nghĩ vậy, nếu vậy thì cháu sẽ không buồn đến mức bỏ nhà ra đi. Và bà là người có nhiều kinh nghiệm sống nên bà thấy rằng cháu không yêu Tiêu Mặc Đằng nhiều như cháu nghĩ.
Cháu yêu, bà không biết có kịp đến ngày cháu trở về nhà hay không, biết đâu một ngày nào đó bà sẽ ra đi.
Hãy để Tiêu Mặc Đằng chuyển lá thư này cho cháu.
Dù thế nào đi nữa, dù cháu đã gặp phải chuyện gì đi chăng nữa, bà mong cháu có thể quay lại và mạnh mẽ đối diện với nó. Đối với Cố Mỹ, bà mong cháu sẽ rộng lượng hơn, đừng quá so đo với nó, con bé cũng không biết chuyện này.
Về phần Cố Tiểu Trúc, hai đứa vốn thân nhau từ khi còn nhỏ, còn Cố Mỹ thì lại hay châm chọc, những điều này bà này đều biết. Cháu ngoan, bà mong rằng cháu sẽ chỉ bảo chị em gái của mình và sống hòa thuận cùng nhau mỗi ngày, có như vậy, bà dù có phải ra đi thì cũng được thanh thản.
Dù cháu đang ở đâu, bà cũng mong cháu sẽ luôn gặp dữ hóa lành, bình an và hạnh phúc.
Bức thư cũng không cần quá dài.
Bà chỉ viết đến đây thôi.
Cố Hảo chậm rãi xem, từng câu từng chữ, nước mắt cô chảy dài.
Đọc xong cô thấy có lỗi hơn, đó là sự ân hận, tiếc nuối vì không được gặp bà lần cuối.
Đúng vậy, tại sao cô lại không đến gặp bà của mình?
Tại sao chỉ vì cái bụng to mà lại né tránh người bà thân yêu của mình như vậy?
Cô sợ bà ngoại buồn khi bản thân lỡ mang thai trước hôn nhân, cô đã từng là đứa cháu gái yêu quý nhất của bà, cô sợ bà thất vọng.
Cô ấy thậm chí còn không biết cha đứa bé là ai, rồi cô ấy đã sinh ra đứa bé, nhưng đứa bé yểu mệnh ấy đã không may qua đời.
Cô ấy đang vô cùng tuyệt vọng và đau khổ, thì nhận ra rằng Cố Mỹ có thể đang gặp rắc rối, cô ấy cũng đã bỏ nhà ra đi một mình.
Nước mắt cô tuôn rơi và cơ thể run rẩy.
Tiêu Mặc Đằng nắm chặt lá thư trong tay, nhìn cô như vậy cũng khiến anh buồn đến mức suýt khóc, đưa tay đặt lên vai cô.
Cố Hảo rơi vào buồn bã và hối hận, không để ý rằng bàn tay của Tiêu Mặc Đằng đã đặt lên vai cô, thậm chí còn dùng sức ôm chặt cô vào lòng.
Cố Hảo bị anh ôm lấy, đột nhiên cô liền phản ứng lại, giãy dụa muốn thoát ra.
“Cố Hảo.” Anh ôm chặt Cố Hảo, không cho cô giãy giụa, nói với giọng điệu vô cùng buồn bã: “Thật sự rất đáng tiếc vì bà đã ra đi rồi. Nếu em không bỏ đi thì tốt biết mấy. Bà vô cùng nhớ em ... "
Loay hoay mãi không thoát ra được khỏi vòng tay anh, nghe được những lời này cô lại càng đau khổ hơn.
"Hức..." Cô vô cùng đau lòng mà khóc nấc lên.
Cô chỉ muốn khóc vì tức giận.
Phong Dập Thần xoay tay nắm cửa.
Anh liền thấy hai người đang bên trong đang ôm nhau.
Tiêu Mặc Đằng ôm chặt Cố Hảo, còn Cố Hảo lại khóc trong vòng tay anh.
Từ khi nào mà cô lại bộc lộ tất cả cảm xúc thật của mình trước mặt anh mà không cần che giấu như vậy?
Phong Dập Thần nheo mắt nhìn bọn họ, trong ánh mắt tràn đầy vẻ phiền muộn.
“Cố Hảo, những điều tốt đẹp luôn ở quanh ta, chỉ cần trong tim em luôn có bà thì bà vẫn luôn ở bên em mà. Chúng ta còn có vườn hoa, vườn hoa của chúng ta lúc nào cũng đẹp” Tiêu Mặc Đằng thì thào nói: “Em hãy rời xa Phong Dập Thần đi, trở về với vườn hoa, vì bà, vì anh và vì em.”
Cố Hảo sững người lại, nghĩ đến Phong Dập Thần, lập tức thẳng tay đẩy anh ra.
Lúc này, một giọng nói lạnh lùng dường như đến từ địa ngục vang lên: "Ôm nhau đủ rồi à?"
Cố Hảo đột nhiên ngước mắt lên, nhìn qua vai Tiêu Mặc Đằng, cô thấy Phong Dập Thần đang đứng đó rơm rớm nước mắt.
Mặt anh lạnh như băng, cả người anh cứng đờ lại.
Đôi mắt đó, sắc hơn cả lưỡi kiếm, nhìn thẳng vào mắt cô.
Bốn mắt nhìn nhau.
Cố Hảo đột ngột sững người lại.
Cô kinh ngạc nhìn Phong Dập Thần: "Anh, sao anh lại quay lại?"
“Hì hì!” Phong Dập Thần nhếch môi cười nhạo một tiếng: “Nếu không quay về kịp sao có thể bắt gặp hai người ôm nhau tình cảm như thế này?
Cố Hảo đột nhiên định thần lại và đẩy Tiêu Mặc Đằng ra.
Cô lắc đầu: "Không phải, không phải như vậy, anh hiểu lầm rồi."
“Hiểu lầm sao?” Phong Dập Thần cười nhạo, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.
Mà Tiêu Mặc Đằng chậm rãi xoay người lại, sắc mặt anh bỗng tái nhợt lại khi bắt gặp ánh mắt Phong Dập Thần, ánh mắt của một con người kiệt xuất, trong ánh mắt ánh lên cảm xúc ghen tỵ.
“Anh thật sự hiểu lầm rồi.” Tiêu Mặc Đằng trầm giọng nói: “Cố Hảo cảm thấy rất đau buồn, tôi chỉ là an ủi cô ấy.”
Phong Dập Thần không nói lời nào, ngó lơ Tiêu Mặc Đằng.
Anh vốn đã biết tỏng suy nghĩ của Tiêu Mặc Đằng.
Tuy nhiên, điều anh quan tâm là thái độ của Cố Hảo, cô vừa cầu xin anh buông tha cho miếng đất kia, mới được mười lăm phút, cô và Tiêu Mặc Đằng lại ôm nhau.
Vườn hoa của chúng ta?
Ha ha.
Anh cong môi giễu cợt, chỉ nhìn chằm chằm vào Cố Hảo.
Cố Hảo bị ánh mắt của anh làm cho khó thở.
Anh không nói gì cả, nhưng ánh mắt của anh quá rõ ràng, anh đang nghi ngờ cô, sự nghi ngờ của anh vốn có lý do chính đáng.
Cô đứng đó với bức thư của bà mình trong tay, thấy anh đang nhìn chằm chằm vào mình, cô rất muốn lên tiếng giải thích, nhưng giọng cô lại đang nghẹn lại.
Nếu anh thực sự nghi ngờ cô, cô quả thực không thể phản bác.
Ngay cả khi cô ấy có thể nói được, e rằng Phong Dập Thần cũng sẽ không chịu nghe.
Cô tự thấy mình thật nực cười, cuối cùng đành cúi đầu xuống, khóe miệng nở một nụ cười xa xăm, gấp bức thư lại rồi bỏ vào túi áo.
“Tiêu Mặc Đằng, đi thôi.” Cố Hảo nói.
Tiêu Mặc Đằng giật mình, lo lắng nhìn Cố Hảo.
Cố Hảo không nhìn anh, chỉ nói: "Mời anh đi ra ngoài giùm cho."
Tiêu Mặc Đằng không nói gì, nhìn cô ấy một lúc lâu, rồi lặng lẽ bước ra ngoài.
Khi trong phòng chỉ còn lại có hai người, Cố Hảo ngẩng đầu nhìn về phía Phong Dập Thần, ánh mắt bình tĩnh và buồn bã.
Phong Dập Thần nhìn thẳng vào mắt cô, lạnh lùng nói: "Vậy ra em lại ôm anh ta, em ôm người anh rể từng là bạn trai cũ của mình, Cố Hảo, rốt cuộc em là loại phụ nữ gì vậy? "
Cố Hảo đứng hình một lúc lâu.
Cô mở to hai mắt, đầu óc trống rỗng, mở miệng nói: "Anh nói cái gì?"
“Hừ.” Anh ta cười nhẹ đầy mỉa mai, lạnh lùng nói: “Bây giờ, em có thể hiểu được anh đang nghĩ gì không?
Cố Hảo ngây người nhìn anh, ánh mắt đầy kinh ngạc, trong lòng vô vùng xót.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.