Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ
Chương 105: Nhường Cố Hảo cho tôi đi
Hạ Lan Tình
06/05/2021
“Thần, bây giờ tôi muốn gặp cậu, nhất định phải gặp được cậu ngay lập tức.” Giọng điệu và thái độ mạnh mẽ của Trì Tĩnh Tây khiến người khác không thể nào từ chối.
“Ý gì?” Phong Dập Thần chỉ cảm thấy lộp bộp trong lòng, một luồng dự cảm xấu trào ra: “Nói rõ ràng.”
“Aiya, không nói rõ được.” Trì Tĩnh Tây kêu rên một tiếng: “Cảm giác trong lòng tôi bây giờ, đừng nhắc nữa, đang bối rối lo lắng, tôi nhất định phải gặp được cậu, nhất định phải gặp được cậu mới có thể nói ra nỗi khổ trong lòng.”
“Rốt cuộc cậu làm sao vậy?” Phong Dập Thần nhíu chặt mày.
“Là chuyện về Cố Hảo.” Trì Tĩnh Tây trầm giọng nói: “Cậu nhất định phải cho tôi thời gian, nói chuyện riêng với cậu.”
Phong Dập Thần đột nhiên khựng lại: “Được, có thể gặp mặt.”
“Cậu tới, hay là tôi đi?” Trì Tĩnh Tây hỏi.
Phong Dập Thập liếc mắt quét nhìn Cố Hảo, buông cô ra, trở lại trước bàn làm việc của mình, nói: “Tôi đi.”
“Tôi ở Thập Lý Hoa Đình, cậu mau tới, cả đêm tôi đã không ngủ, bây giờ càng không ngủ được.” Trong giọng nói của Trì Tĩnh Tây đầy sự rối rắm và đau khổ: “Tự cậu tới.”
“Biết rồi.”
Cúp điện thoại, Phong Dập Thần liếc mắt quét nhìn Cố Hảo, lạnh lùng nói: “Tôi ra ngoài một chuyến, còn về chuyện đánh cược, trở lại tôi sẽ thanh toán với em.”
Cố Hảo đờ ra, trong mắt thoáng lóe lên cảm xúc thở phào nhẹ nhõm.
Phong Dập Thần nhanh chóng bước ra ngoài.
Toàn bộ phòng chủ tịch rộng lớn như thế, chỉ có một mình Cố Hảo.
Trong không gian xa hoa trống rỗng, cô cảm thấy vô cùng vắng vẻ, khoanh tay ôm lấy mình, cô mím môi, ngồi trên ghế, ngả người ra sau, đáy mắt thoáng qua một tia đau khổ ẩn nhẫn.
Thập Lý Hoa Đình.
Phong Dập Thần rất nhanh đã tới nơi.
Anh trực tiếp nhập mật khẩu vào cửa.
Vừa bước vào, đã nhìn thấy Trì Tĩnh Tây đang nằm trên chiếc sofa sang trọng, bày ra hình dáng chữ đại, nghe thấy tiếng mở cửa, anh ta bỗng ngồi dậy một chút, liền nhìn thấy người tới là Phong Dập Thần.
“Được chứ, không tới nhà cậu đã lâu như vậy rồi, mà vẫn nhớ mật khẩu đấy.” Trì Tĩnh Tây mở miệng nói: “Aiz, sống trong tòa nhà sang trọng này của cậu, tôi sợ rằng mình sẽ trở nên xa xỉ, chút tiền lương cảnh sát kia, thật sự không đủ để tôi trả tiền của cải vật chất.”
“Cho cậu ở miễn phí, ai hỏi cậu đòi tiền?” Phong Dập Thần trầm giọng nói, đi tới sofa, ngồi xuống đối diện Trì Tĩnh Tây.
“Cậu đòi tiền, tôi cũng không trả nổi.” Trì Tĩnh Tây giang hai tay ra, “Người anh em à, tôi chỉ là một anh cảnh sát nhỏ nghèo rớt mồng tơi, toàn bộ đều dựa vào sự cứu tế của cậu để sống đấy.”
“Nghèo không sao cả, nhưng nghèo khỉ như thế, thì chính là cậu không bình thường.” Phong Dập Thần liếc nhìn Trì Tĩnh Tây: “Tơ máu đầy mắt, cậu không ngủ?”
“Đúng vậy, không ngủ, bây giờ càng không ngủ được.” Trì Tĩnh Tây nhìn anh, vô cùng do dự: “Thần, vừa nghe thấy là chuyện của Cố Hảo, cậu liền chạy tới trong 20 phút, cậu nói xem, có phải cậu nghiêm túc với Cố Hảo không.”
“Không có.” Phong Dập Thần mở miệng nói ngang.
Tâm tư của anh, chính là không muốn bị mọi người biết nhanh như vậy.
“Cậu không nghiêm túc à?” Trì Tĩnh Tây mở miệng, do dự một chút, nói: “Vậy thì quá tốt rồi, lúc trước tôi còn lo lắng cậu quá nghiêm túc, lỡ đâu sẽ bị tổn thương.”
“Cậu muốn nói gì?” Anh liếc nhìn Trì Tĩnh Tây, nhíu mày nói: “Nói thẳng, đừng vòng vo trước mặt tôi.”
Trì Tĩnh Tây mở miệng trêu ghẹo: “Hóa ra cậu thích đi thẳng vào vấn đề. Thần, như thế cũng không tốt, như thế là không theo đuổi được gái đâu, các cô gái đều thích súc tích một chút.”
“Đừng nói nhảm, nói trọng điểm.” Sự kiên nhẫn của Phong Dập Thần đã hoàn toàn không còn.
“Trọng điểm à.” Trì Tĩnh Tây vuốt lại tóc mình, lại nhìn Phong Dập Thần, nhanh chóng nói: “Nếu cậu đã không nghiêm túc với Cố Hảo, vậy thì đúng lúc, đừng tiếp tục nữa.”
Phong Dập Thần nhíu chặt mày: “Cậu muốn nói gì?”
“Nhường cô ấy cho tôi đi.” Trì Tĩnh Tây nhìn vào mắt anh, đáy mắt có thêm một tia nghiêm túc.
Phong Dập Thần đóng băng, trong mắt thoáng hiện lên sự âm u và sắc bén, anh không nói, chỉ nhìn người anh em tốt của mình một cách lạnh lùng như thế.
Nghe thấy anh ta nói những lời này, lông mày anh nhíu lại thành cục.
Phụ nữ, nhường thế nào?
Trì Tĩnh Tây nhìn ra được sự không vui rõ ràng từ vẻ mặt anh.
Anh ta lập tức ho khan một tiếng, hắng giọng: “Aiz, tôi cũng ngại về chuyện này, nhìn bộ dạng của cậu, rõ ràng là động đến chân tình rồi.”
Phong Dập Thần lại lập tức nói: “Không có, nói đi, rốt cuộc cậu có ý gì?”
“Tôi, trước đây có thể đã từng ngủ với Cố Hảo.” Lúc này Trì Tĩnh Tây mới mở miệng nói.
Sắc mặt Phong Dập Thần lần này có thể so với lọ dưới đáy nồi.
Anh hoàn toàn rơi vào trong cú sốc cao độ.
“Cậu nói cậu đã từng ngủ với Cố Hảo?”
“Đúng vậy.” Trì Tĩnh Tây nói: “Lúc sáng, Cố Hảo gặp mặt tôi, trong lúc vô ý chúng tôi đều cảm thấy kinh ngạc, dường như trước đây thật sự đã từng cùng nhau xảy ra tình một đêm, cho nên tôi mới bảo cậu qua đây.”
Có lẽ Trì Tĩnh Tây cũng cảm thấy rất xấu hổ, sự xin lỗi và áy náy hiện lên trên mặt.
“Thần, xin lỗi, tôi thật sự không biết sẽ như thế, người anh em, tôi xin lỗi cậu.”
“Cô ấy không phủ nhận sao?” Phong Dập Thần lạnh lùng nói: “Ý của cậu là hai người đã từng ngủ cùng nhau, cô ấy cũng nhớ ra rồi?”
Trì Tĩnh Tây gật đầu.
Rất rõ ràng mà, bộ dạng lúc đó của Cố Hảo, nghĩ lại như thế nào cũng cảm thấy đúng.
Phụ nữ nhạy cảm như vậy, bây giờ cô đang ở bên cạnh Phong Dập Thần, mà Phong Dập Thần lại là anh em của mình, dĩ nhiên Cố Hảo sẽ không thừa nhận.
Thấy Trì Tĩnh Tây gật đầu, Phong Dập Thần liền rơi vào trong trầm tư trong nháy mắt.
Đây chính là nguyên nhân khiến Cố Hảo không khống chế được cảm xúc vào buổi sáng sao?
Cô lạnh nhạt như vậy, rõ ràng là bởi vì Trì Tĩnh Tây?
Đột nhiên phát hiện hai người có thể là đối tượng tình một đêm nhiều năm trước, liền nhất thời vô cùng xấu hổ.
“Thần, bây giờ tôi cảm thấy mình không phải thứ tốt lành gì.” Trì Tĩnh Tây khóc than một tiếng, “Ở nhà cậu, còn muốn chia rẽ người phụ nữ vất vả lắm cậu mới nhìn trúng, nghĩ lại tôi liền cảm thấy mình quá không phải thứ gì rồi.”
Phong Dập Thần trầm mặc.
“Xin lỗi, Thần.” Trì Tĩnh Tây xin lỗi một cách chân thành lần nữa: “Tôi có lỗi với cậu như thế, tôi là người có tội mà.”
“Câm miệng.” Phong Dập Thần liếc nhìn anh ta một cách lạnh lùng, nói: “Bất cứ ai cũng sẽ không trở thành trở ngại tình cảm anh em của chúng ta. Không phải chỉ là một người phụ nữ sao? Cho cậu.”
Trì Tĩnh Tây kinh ngạc. “Cậu, cậu thật sự định nhường cho tôi?”
Phong Dập Thần nói: “Tôi sẽ không theo đuổi cô ấy nữa.”
“Thần!” Trì Tĩnh Tây rất bất ngờ, nhìn Phong Dập Thần, cảm động trong lòng: “Tôi biết cậu là một người quân tử mà, cậu thật sự là anh em tốt của tôi.”
“Còn về phần cậu như thế nào với Cố Hảo, tôi cũng sẽ không hỏi.” Phong Dập Thần nói: “Bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ tuân thủ nghiêm ngặt hẹn ước quân tử hôm nay của tôi và cậu.”
Thấy Phong Dập Thần quân tử như vậy, đủ nghĩa khí như vậy, thì sự áy náy trong lòng Trì Tĩnh Tây càng sâu sắc hơn.
Anh ta cúi đầu xấu hổ, bỗng nằm xuống sofa: “Cả đời này tôi cũng không thể nào báo đáp lại phần tình cảm này của cậu.”
“Đừng nói những lời buồn nôn như thế với tôi.” Phong Dập Thần trầm giọng nói: “Cậu như thế nào với Cố Hảo, còn chưa chắc chắn đâu, người phụ nữ này, không đơn giản như cậu nghĩ đâu.”
“Ý gì?” Phong Dập Thần chỉ cảm thấy lộp bộp trong lòng, một luồng dự cảm xấu trào ra: “Nói rõ ràng.”
“Aiya, không nói rõ được.” Trì Tĩnh Tây kêu rên một tiếng: “Cảm giác trong lòng tôi bây giờ, đừng nhắc nữa, đang bối rối lo lắng, tôi nhất định phải gặp được cậu, nhất định phải gặp được cậu mới có thể nói ra nỗi khổ trong lòng.”
“Rốt cuộc cậu làm sao vậy?” Phong Dập Thần nhíu chặt mày.
“Là chuyện về Cố Hảo.” Trì Tĩnh Tây trầm giọng nói: “Cậu nhất định phải cho tôi thời gian, nói chuyện riêng với cậu.”
Phong Dập Thần đột nhiên khựng lại: “Được, có thể gặp mặt.”
“Cậu tới, hay là tôi đi?” Trì Tĩnh Tây hỏi.
Phong Dập Thập liếc mắt quét nhìn Cố Hảo, buông cô ra, trở lại trước bàn làm việc của mình, nói: “Tôi đi.”
“Tôi ở Thập Lý Hoa Đình, cậu mau tới, cả đêm tôi đã không ngủ, bây giờ càng không ngủ được.” Trong giọng nói của Trì Tĩnh Tây đầy sự rối rắm và đau khổ: “Tự cậu tới.”
“Biết rồi.”
Cúp điện thoại, Phong Dập Thần liếc mắt quét nhìn Cố Hảo, lạnh lùng nói: “Tôi ra ngoài một chuyến, còn về chuyện đánh cược, trở lại tôi sẽ thanh toán với em.”
Cố Hảo đờ ra, trong mắt thoáng lóe lên cảm xúc thở phào nhẹ nhõm.
Phong Dập Thần nhanh chóng bước ra ngoài.
Toàn bộ phòng chủ tịch rộng lớn như thế, chỉ có một mình Cố Hảo.
Trong không gian xa hoa trống rỗng, cô cảm thấy vô cùng vắng vẻ, khoanh tay ôm lấy mình, cô mím môi, ngồi trên ghế, ngả người ra sau, đáy mắt thoáng qua một tia đau khổ ẩn nhẫn.
Thập Lý Hoa Đình.
Phong Dập Thần rất nhanh đã tới nơi.
Anh trực tiếp nhập mật khẩu vào cửa.
Vừa bước vào, đã nhìn thấy Trì Tĩnh Tây đang nằm trên chiếc sofa sang trọng, bày ra hình dáng chữ đại, nghe thấy tiếng mở cửa, anh ta bỗng ngồi dậy một chút, liền nhìn thấy người tới là Phong Dập Thần.
“Được chứ, không tới nhà cậu đã lâu như vậy rồi, mà vẫn nhớ mật khẩu đấy.” Trì Tĩnh Tây mở miệng nói: “Aiz, sống trong tòa nhà sang trọng này của cậu, tôi sợ rằng mình sẽ trở nên xa xỉ, chút tiền lương cảnh sát kia, thật sự không đủ để tôi trả tiền của cải vật chất.”
“Cho cậu ở miễn phí, ai hỏi cậu đòi tiền?” Phong Dập Thần trầm giọng nói, đi tới sofa, ngồi xuống đối diện Trì Tĩnh Tây.
“Cậu đòi tiền, tôi cũng không trả nổi.” Trì Tĩnh Tây giang hai tay ra, “Người anh em à, tôi chỉ là một anh cảnh sát nhỏ nghèo rớt mồng tơi, toàn bộ đều dựa vào sự cứu tế của cậu để sống đấy.”
“Nghèo không sao cả, nhưng nghèo khỉ như thế, thì chính là cậu không bình thường.” Phong Dập Thần liếc nhìn Trì Tĩnh Tây: “Tơ máu đầy mắt, cậu không ngủ?”
“Đúng vậy, không ngủ, bây giờ càng không ngủ được.” Trì Tĩnh Tây nhìn anh, vô cùng do dự: “Thần, vừa nghe thấy là chuyện của Cố Hảo, cậu liền chạy tới trong 20 phút, cậu nói xem, có phải cậu nghiêm túc với Cố Hảo không.”
“Không có.” Phong Dập Thần mở miệng nói ngang.
Tâm tư của anh, chính là không muốn bị mọi người biết nhanh như vậy.
“Cậu không nghiêm túc à?” Trì Tĩnh Tây mở miệng, do dự một chút, nói: “Vậy thì quá tốt rồi, lúc trước tôi còn lo lắng cậu quá nghiêm túc, lỡ đâu sẽ bị tổn thương.”
“Cậu muốn nói gì?” Anh liếc nhìn Trì Tĩnh Tây, nhíu mày nói: “Nói thẳng, đừng vòng vo trước mặt tôi.”
Trì Tĩnh Tây mở miệng trêu ghẹo: “Hóa ra cậu thích đi thẳng vào vấn đề. Thần, như thế cũng không tốt, như thế là không theo đuổi được gái đâu, các cô gái đều thích súc tích một chút.”
“Đừng nói nhảm, nói trọng điểm.” Sự kiên nhẫn của Phong Dập Thần đã hoàn toàn không còn.
“Trọng điểm à.” Trì Tĩnh Tây vuốt lại tóc mình, lại nhìn Phong Dập Thần, nhanh chóng nói: “Nếu cậu đã không nghiêm túc với Cố Hảo, vậy thì đúng lúc, đừng tiếp tục nữa.”
Phong Dập Thần nhíu chặt mày: “Cậu muốn nói gì?”
“Nhường cô ấy cho tôi đi.” Trì Tĩnh Tây nhìn vào mắt anh, đáy mắt có thêm một tia nghiêm túc.
Phong Dập Thần đóng băng, trong mắt thoáng hiện lên sự âm u và sắc bén, anh không nói, chỉ nhìn người anh em tốt của mình một cách lạnh lùng như thế.
Nghe thấy anh ta nói những lời này, lông mày anh nhíu lại thành cục.
Phụ nữ, nhường thế nào?
Trì Tĩnh Tây nhìn ra được sự không vui rõ ràng từ vẻ mặt anh.
Anh ta lập tức ho khan một tiếng, hắng giọng: “Aiz, tôi cũng ngại về chuyện này, nhìn bộ dạng của cậu, rõ ràng là động đến chân tình rồi.”
Phong Dập Thần lại lập tức nói: “Không có, nói đi, rốt cuộc cậu có ý gì?”
“Tôi, trước đây có thể đã từng ngủ với Cố Hảo.” Lúc này Trì Tĩnh Tây mới mở miệng nói.
Sắc mặt Phong Dập Thần lần này có thể so với lọ dưới đáy nồi.
Anh hoàn toàn rơi vào trong cú sốc cao độ.
“Cậu nói cậu đã từng ngủ với Cố Hảo?”
“Đúng vậy.” Trì Tĩnh Tây nói: “Lúc sáng, Cố Hảo gặp mặt tôi, trong lúc vô ý chúng tôi đều cảm thấy kinh ngạc, dường như trước đây thật sự đã từng cùng nhau xảy ra tình một đêm, cho nên tôi mới bảo cậu qua đây.”
Có lẽ Trì Tĩnh Tây cũng cảm thấy rất xấu hổ, sự xin lỗi và áy náy hiện lên trên mặt.
“Thần, xin lỗi, tôi thật sự không biết sẽ như thế, người anh em, tôi xin lỗi cậu.”
“Cô ấy không phủ nhận sao?” Phong Dập Thần lạnh lùng nói: “Ý của cậu là hai người đã từng ngủ cùng nhau, cô ấy cũng nhớ ra rồi?”
Trì Tĩnh Tây gật đầu.
Rất rõ ràng mà, bộ dạng lúc đó của Cố Hảo, nghĩ lại như thế nào cũng cảm thấy đúng.
Phụ nữ nhạy cảm như vậy, bây giờ cô đang ở bên cạnh Phong Dập Thần, mà Phong Dập Thần lại là anh em của mình, dĩ nhiên Cố Hảo sẽ không thừa nhận.
Thấy Trì Tĩnh Tây gật đầu, Phong Dập Thần liền rơi vào trong trầm tư trong nháy mắt.
Đây chính là nguyên nhân khiến Cố Hảo không khống chế được cảm xúc vào buổi sáng sao?
Cô lạnh nhạt như vậy, rõ ràng là bởi vì Trì Tĩnh Tây?
Đột nhiên phát hiện hai người có thể là đối tượng tình một đêm nhiều năm trước, liền nhất thời vô cùng xấu hổ.
“Thần, bây giờ tôi cảm thấy mình không phải thứ tốt lành gì.” Trì Tĩnh Tây khóc than một tiếng, “Ở nhà cậu, còn muốn chia rẽ người phụ nữ vất vả lắm cậu mới nhìn trúng, nghĩ lại tôi liền cảm thấy mình quá không phải thứ gì rồi.”
Phong Dập Thần trầm mặc.
“Xin lỗi, Thần.” Trì Tĩnh Tây xin lỗi một cách chân thành lần nữa: “Tôi có lỗi với cậu như thế, tôi là người có tội mà.”
“Câm miệng.” Phong Dập Thần liếc nhìn anh ta một cách lạnh lùng, nói: “Bất cứ ai cũng sẽ không trở thành trở ngại tình cảm anh em của chúng ta. Không phải chỉ là một người phụ nữ sao? Cho cậu.”
Trì Tĩnh Tây kinh ngạc. “Cậu, cậu thật sự định nhường cho tôi?”
Phong Dập Thần nói: “Tôi sẽ không theo đuổi cô ấy nữa.”
“Thần!” Trì Tĩnh Tây rất bất ngờ, nhìn Phong Dập Thần, cảm động trong lòng: “Tôi biết cậu là một người quân tử mà, cậu thật sự là anh em tốt của tôi.”
“Còn về phần cậu như thế nào với Cố Hảo, tôi cũng sẽ không hỏi.” Phong Dập Thần nói: “Bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ tuân thủ nghiêm ngặt hẹn ước quân tử hôm nay của tôi và cậu.”
Thấy Phong Dập Thần quân tử như vậy, đủ nghĩa khí như vậy, thì sự áy náy trong lòng Trì Tĩnh Tây càng sâu sắc hơn.
Anh ta cúi đầu xấu hổ, bỗng nằm xuống sofa: “Cả đời này tôi cũng không thể nào báo đáp lại phần tình cảm này của cậu.”
“Đừng nói những lời buồn nôn như thế với tôi.” Phong Dập Thần trầm giọng nói: “Cậu như thế nào với Cố Hảo, còn chưa chắc chắn đâu, người phụ nữ này, không đơn giản như cậu nghĩ đâu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.