Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ
Chương 26: Phản công đẹp mắt
Hạ Lan Tình
26/04/2021
Cố Hảo nghe ra được, Trần Lập Phi cố ý nói mập mờ.
Cô biết Trần Lập Phi cố ý muốn mọi người hiểu lầm cô lên xe của Phong Dập Thần giống như cô và anh có mối quan hệ không chính đáng.
Suy nghĩ thật tỉ mỉ.
Trước ánh mắt khác lạ của mọi người, Cố Hảo trong nháy mắt cảm thấy hết đường chối cãi. Tấm danh thiếp trong tay trớ trêu thay, lại trở thành bùa hộ mệnh của cô.
Cô nắm chặt tấm danh thiếp, các khớp ngón tay trở nên trắng bệch. Cố Hảo nhìn Trần Lập Phi, ánh mắt ông ta đầy sự không cam lòng và kiêng kị.
Trần Lập Phi quá nhỏ bé so với Phong Dập Thần.
Cô cũng lười giải thích, một số việc càng nói càng đen, chẳng thà thanh giả tự thanh.
“Tổng biên tập khách sáo rồi, chuyện này là do Phong tiên sinh nể tình vừa rồi tổng biên tập được Lương tiên sinh chiếu cố, còn chưa biết chuyện này có thể xí xóa hay không.
Hai chữ “chiếu cố” nói rất nặng.
Trần Lập Phi nháy mắt đỏ bừng mặt, vừa xấu hổ vừa sợ hãi: “Chuyện này vẫn chưa kết thúc sao?”
Cố Hảo lắc đầu: “Tôi không biết.”
Cô thực sự không biết.
Cố Hảo cất tấm danh thiếp, đi về phía bàn làm việc của mình.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía gương mặt Trần Lập Phi, ánh mắt vô cùng sâu xa.
Trần Lập Phi lập tức xoay người bước đi.
Cố Hảo vừa ngồi xuống ghế thì Lý Cầm nhìn cô một cái, sau đó kéo ghế qua, thì thầm: “Cố Hảo, tôi xin lỗi.”
Cố Hảo nghe thấy thì lắc đầu: “Không cần phải xin lỗi, chị Cầm.”
“Là do tôi quá tự phụ, nếu biết cô có thể giải quyết được thì tôi chẳng cần can thiệp vào, bây giờ khiến cô chê cười rồi.” Giọng Lý Cầm chua xót.
Cố Hảo cụp mắt xuống, che đi sự bất đắc dĩ.
Lý Cầm muốn cướp thành quả của cô, nhưng sau đó thấy mọi chuyện không ổn thì lập tức đùn đẩy trách nhiệm. Bây giờ vừa chiếm được tiện nghi vừa được khoe mẽ.
Thấy Cố Hảo im lặng uống nước không nói lời nào, Lý Cầm bĩu môi, vừa cười vừa nói: “Nhưng mà Cố Hảo, như cô bây giờ là tốt lắm đấy. Phong Dập Thần trở thành chỗ dựa vững chắc cho cô, sau này chỗ đứng của cô trong tòa soạn này sẽ vô cùng chắc chắn.”
“Khụ khụ.” Cố Hảo bị sặc. Vừa rồi bị lý do thoái thác của Lý Cầm làm cho nghẹn họng, vừa uống ngụm nước thì lại bị câu nói tiếp theo của cô ta làm sặc chết.
“Ôi, xin lỗi, xin lỗi, cô không sao chứ?” Lý Cầm hỏi cô.
Cố Hảo ho một lúc thì bình phục lại, lắc đầu: “Không sao không sao, bị sặc.”
Lý Cầm vẫn còn muốn hóng chuyện: “Cố Hảo, hôm qua cô với Phong Dập Thần đi đâu thế?”
“Không biết đó là chỗ nào.” Cố Hảo nói.
“Đã làm những gì?”
Nếu không phải Cố Hảo đang ngồi với Lý Cầm thì cô còn tưởng Lý Cầm đang cầm bút phỏng vấn đấy.
“Nói chuyện thôi, tôi thành tâm xin lỗi.” Cố Hảo đương nhiên không ngu ngốc nói mọi chuyện cho cô ta biết.
Lý Cầm không tin, nhìn cô chăm chú: “Cố Hảo, cô lừa ai đó, đàn ông và phụ nữ ra ngoài nhất định có chuyện, không cần đoán cũng biết.”
Cố Hảo cơ trí nhìn về phía Lý Cầm, vừa cười vừa hỏi ngược lại: “Vậy tối hôm qua chị Cầm cũng được Phong tiên sinh mời ra ngoài, hai người đã làm gì thế?”
Lý Cầm cứng người, lập tức bị đánh trả.
Cố Hảo tiếp tục nói lại những lời cô ta vừa nói: “Đàn ông và phụ nữ ra ngoài nhất định có chuyện, chị Cầm lại còn đi buổi tối nữa, không cần đoán cũng biết được làm cái gì.”
Ánh mắt Lý Cầm hiện lên một tia sợ hãi, sau đó lúng túng cười, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Cô ta không cam lòng, nhưng cũng đành chịu thua: “Cố Hảo, cô so với tôi cơ trí và khôn ngoan hơn nhiều lắm.”
Cố Hảo chống lại ánh mắt của Lý Cầm, thản nhiên nói: “Chị Cầm, em làm việc không muốn gây phiền phức hay thị phi gì, cũng không muốn tranh công. Em chỉ muốn yên ổn kiếm tiền nuôi gia đình mà thôi.”
Không kiêu ngạo cũng không nịnh nọt, Cố Hảo thể hiện lập trường rõ ràng.
Lý Cầm nhìn cô một lúc, gật đầu: “Được rồi, tôi hiểu.”
Cố Hảo thực sự hi vọng cô ta có thể hiểu, cô không có ý định gây thù chuốc oán.
Cô biết Trần Lập Phi cố ý muốn mọi người hiểu lầm cô lên xe của Phong Dập Thần giống như cô và anh có mối quan hệ không chính đáng.
Suy nghĩ thật tỉ mỉ.
Trước ánh mắt khác lạ của mọi người, Cố Hảo trong nháy mắt cảm thấy hết đường chối cãi. Tấm danh thiếp trong tay trớ trêu thay, lại trở thành bùa hộ mệnh của cô.
Cô nắm chặt tấm danh thiếp, các khớp ngón tay trở nên trắng bệch. Cố Hảo nhìn Trần Lập Phi, ánh mắt ông ta đầy sự không cam lòng và kiêng kị.
Trần Lập Phi quá nhỏ bé so với Phong Dập Thần.
Cô cũng lười giải thích, một số việc càng nói càng đen, chẳng thà thanh giả tự thanh.
“Tổng biên tập khách sáo rồi, chuyện này là do Phong tiên sinh nể tình vừa rồi tổng biên tập được Lương tiên sinh chiếu cố, còn chưa biết chuyện này có thể xí xóa hay không.
Hai chữ “chiếu cố” nói rất nặng.
Trần Lập Phi nháy mắt đỏ bừng mặt, vừa xấu hổ vừa sợ hãi: “Chuyện này vẫn chưa kết thúc sao?”
Cố Hảo lắc đầu: “Tôi không biết.”
Cô thực sự không biết.
Cố Hảo cất tấm danh thiếp, đi về phía bàn làm việc của mình.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía gương mặt Trần Lập Phi, ánh mắt vô cùng sâu xa.
Trần Lập Phi lập tức xoay người bước đi.
Cố Hảo vừa ngồi xuống ghế thì Lý Cầm nhìn cô một cái, sau đó kéo ghế qua, thì thầm: “Cố Hảo, tôi xin lỗi.”
Cố Hảo nghe thấy thì lắc đầu: “Không cần phải xin lỗi, chị Cầm.”
“Là do tôi quá tự phụ, nếu biết cô có thể giải quyết được thì tôi chẳng cần can thiệp vào, bây giờ khiến cô chê cười rồi.” Giọng Lý Cầm chua xót.
Cố Hảo cụp mắt xuống, che đi sự bất đắc dĩ.
Lý Cầm muốn cướp thành quả của cô, nhưng sau đó thấy mọi chuyện không ổn thì lập tức đùn đẩy trách nhiệm. Bây giờ vừa chiếm được tiện nghi vừa được khoe mẽ.
Thấy Cố Hảo im lặng uống nước không nói lời nào, Lý Cầm bĩu môi, vừa cười vừa nói: “Nhưng mà Cố Hảo, như cô bây giờ là tốt lắm đấy. Phong Dập Thần trở thành chỗ dựa vững chắc cho cô, sau này chỗ đứng của cô trong tòa soạn này sẽ vô cùng chắc chắn.”
“Khụ khụ.” Cố Hảo bị sặc. Vừa rồi bị lý do thoái thác của Lý Cầm làm cho nghẹn họng, vừa uống ngụm nước thì lại bị câu nói tiếp theo của cô ta làm sặc chết.
“Ôi, xin lỗi, xin lỗi, cô không sao chứ?” Lý Cầm hỏi cô.
Cố Hảo ho một lúc thì bình phục lại, lắc đầu: “Không sao không sao, bị sặc.”
Lý Cầm vẫn còn muốn hóng chuyện: “Cố Hảo, hôm qua cô với Phong Dập Thần đi đâu thế?”
“Không biết đó là chỗ nào.” Cố Hảo nói.
“Đã làm những gì?”
Nếu không phải Cố Hảo đang ngồi với Lý Cầm thì cô còn tưởng Lý Cầm đang cầm bút phỏng vấn đấy.
“Nói chuyện thôi, tôi thành tâm xin lỗi.” Cố Hảo đương nhiên không ngu ngốc nói mọi chuyện cho cô ta biết.
Lý Cầm không tin, nhìn cô chăm chú: “Cố Hảo, cô lừa ai đó, đàn ông và phụ nữ ra ngoài nhất định có chuyện, không cần đoán cũng biết.”
Cố Hảo cơ trí nhìn về phía Lý Cầm, vừa cười vừa hỏi ngược lại: “Vậy tối hôm qua chị Cầm cũng được Phong tiên sinh mời ra ngoài, hai người đã làm gì thế?”
Lý Cầm cứng người, lập tức bị đánh trả.
Cố Hảo tiếp tục nói lại những lời cô ta vừa nói: “Đàn ông và phụ nữ ra ngoài nhất định có chuyện, chị Cầm lại còn đi buổi tối nữa, không cần đoán cũng biết được làm cái gì.”
Ánh mắt Lý Cầm hiện lên một tia sợ hãi, sau đó lúng túng cười, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Cô ta không cam lòng, nhưng cũng đành chịu thua: “Cố Hảo, cô so với tôi cơ trí và khôn ngoan hơn nhiều lắm.”
Cố Hảo chống lại ánh mắt của Lý Cầm, thản nhiên nói: “Chị Cầm, em làm việc không muốn gây phiền phức hay thị phi gì, cũng không muốn tranh công. Em chỉ muốn yên ổn kiếm tiền nuôi gia đình mà thôi.”
Không kiêu ngạo cũng không nịnh nọt, Cố Hảo thể hiện lập trường rõ ràng.
Lý Cầm nhìn cô một lúc, gật đầu: “Được rồi, tôi hiểu.”
Cố Hảo thực sự hi vọng cô ta có thể hiểu, cô không có ý định gây thù chuốc oán.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.