Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ
Chương 197: Phong Dập Thần dự lễ cắt băng
Hạ Lan Tình
23/05/2021
Hôm nay Tiểu Trúc tới dự lễ, sau đó còn hát ở trên quảng trường, có thể kiếm được ít tiền để bù vào chi phí trong nhà.
Bây giờ cô nhân thời gian rảnh rỗi ngoài việc học để đi làm thêm.
Không nghĩ tới lại gặp được Phong Dập Thần.
“Tiểu Trúc, cậu nhìn xem đó thật sự là Phong Dập Thần đó, anh ấy thật đẹp, có đúng không?”
Cố Tiểu Trúc nghe mọi người ca ngợi về Phong Dập Thần, mím môi, nghĩ tới sáu năm trước anh ta cùng chị mình một đêm tạo thành Mặc Mặc, đến bây giờ vẫn không biết sự tồn tại của Mặc Mặc.
Sáu năm sau, anh ta và chị lại có duyên gặp nhau, kết quả anh ta còn không quý trọng, còn xem thường chị mình, thật sự là quá đáng giận.
“Hừ!” Tiểu Trúc mỉa mai, cô giương khóe môi: “Chẳng qua chỉ là mặt người dạ thú mà thôi.”
“Gì?” Một trong những bạn học liền vội vàng. “Sao cậu có thể nói nam thần của tôi như vậy?”
Tiểu Trúc nhìn cô ta, thật sự hết chỗ nói, giễu cợt một tiếng: “Được, nam thần của cậu, tôi không nói, không nói cũng không ngăn được chuyện anh ta thật sự là tra nam.”
“Tiểu Trúc, cậu nói bậy.”
Tiểu Trúc liếc cô ta một cái: “Cậu mới là người nói bậy.”
“Vậy cậu nói nam thần của tôi làm gì, tin đồi bên ngoài nói Phong Dập Thần là người đàn ông cấm dục, hoàn toàn không tật xấu gì của một người đàn ông, chuyện xấu duy nhất là với ảnh hậu Trần Thanh Vận, hình như nghe nói chuyện đó là giả.”
“Đừng nói nữa.” Tiểu Trúc cảm thấy nếu như nói nữa, e rằng hôm nay sẽ không nói hết chuyện, cô ấy nhắc nhở: “Chúng ta giữ trật tự, nếu không chút nữa sẽ không có tiền đâu.”
Cô gái đó nghe đến không có tiền, lập tức nghiêm mặt, cũng không dám nói nữa.
Hai người đứng đó nhìn về phía Phong Dập Thần.
Người khác đều đang líu ríu thảo luận về Phong Dập Thần.
Trước kia cô ấy còn nghĩ Phong Dập Thần là một người rất tốt, nếu không phải chị nói Phong Dập Thần coi thường chị, Tiểu Trúc cũng sẽ không tức giận như vậy.
Bây giờ nhìn thấy người đàn ông chó má đó, Tiểu Trúc càng tức giận.
Phong Dập Thần chỉ đạo nghi thức, đi thẳng đến chỗ cắt băng, người phụ trách nhìn thấy anh liền lập tức nghênh đón.
Hai người bắt tay chào hỏi, sau đó bắt đầu nghi thức cắt băng khởi công.
Cả quá trình gương mặt Phong Dập Thần không có biểu tình gì, mỉm cười cũng chỉ kéo kéo môi, vô cùng uy lực.
Xa xa nhìn tới, thật sự rất hiên ngang, quả thực là không giống người thường.
Đáng tiếc.
Tiểu Trúc chậc chậc than thở một tiếng.
“Cố Tiểu Trúc.” Rất nhanh có người lớn tiếng kêu cô ấy.
Tiểu Trúc quay đầu nhìn, là tổng phụ trách văn nghệ.
“Chào ông, tổng phụ trách La.”
“Nhanh đi thay đồ đi, tiết mục của cô sắp bắt đầu rồi, hát cho tốt thì những người ở quảng trường mới có hứng thú.”
“Ông yên tâm đi.” Cố Tiểu Trúc cười lễ phép: “Vậy tôi đi thay đồ, nhưng ở đâu?”
“Nhà vệ sinh ở trong tòa nhà đó.”
“Được.” Tiểu Trúc nhìn thấy tòa nhà, từ đây đi đến toàn nhà đó cũng là một đoạn đường, cô phải nhanh lên.
Nếu chạy vội qua đó, cô ấy lại đang mặc sườn xám nên sẽ ảnh hưởng đến hình tượng.
Cho nên cô ấy chỉ có thể vội vã đi về phía trước.
Đột nhiên bên tai lại truyền tới một giọng nam trầm thấp: “Xin đợi một chút.”
Cố Tiểu Trúc ngẩn ra, quay đầu thì nhìn thấy một người đàn ông xa lạ.
Âu phục giày Tây, người này xem ra có chút quen thuộc.
Cố Tiểu Trúc cau mày nhìn người đó, nghi hoặc chỉ chỉ mình: “Tiên sinh nói tôi sao?”
“Đúng vậy.” Lương Thần đi tới: “Trưa nay tôi nhìn thấy hình như cô ở cùng với cô Cố Hảo, xin hỏi có phải không?’
Cố Tiểu Trúc liền nhớ lại, người này không phải là người ở bên cạnh Phong Dập Thần lúc nãy sao?
Cô ấy ngẩn ra, nói: “Anh là gì của Phong Dập Thần?”
“Tôi là trợ lý của Phong tiên sinh.” Vẻ mặt Lương Thần rất bình tĩnh, nhưng cũng mang theo giọng điệu ra lệnh khiến người khác không thể từ chối: “Xin hỏi cô là bạn của cô Cố?”
Nghĩ tới người trước mặt là người bên cạnh Phong Dập Thần thì rất tức giận, Tiểu Trúc tự nhiên tức giận: “Anh quản được sao?”
Lương Thần bị oán giận đến ngẩn ra. “Cô gái, sao cô lại nói chuyện như thế?”
“Tôi thích thế.” Cố Tiểu Trúc lại giận dữ: “Anh còn hỏi tôi là ai?’
“Sao giọng điệu của cô giống cô Cố vậy, đều không nói lời tốt đẹp, thấy diện mạo của hai người, cô là em của cô ấy sao?” Lương Thần biết có thể là em của Cố Hảo, nhớ Cố Hảo có nói qua rằng cô còn chị em, diện mạo cũng có chút tương tự, nhưng không nghĩ tới giọng điệu nói chuyện cũng là giận trời giận đất, thật sự khiến người ta khó mà đỡ nổi.
Tiểu Trúc nghe Lương Thần nói thế càng tức giận: “Anh là ai?”
Lương Thần cười nhẹ: “Tôi là Lương Thần.”
“Họ Lương kia, quay về nói với chủ tịch có mắt mọc trên đỉnh đầu của các người là tránh xa chị tôi ra một chút, anh ta coi thường chị tôi, chúng tôi cũng coi thường anh ta, không phải chỉ là một ổ vi trùng thôi sao, có gì đặc biệt hơn người.” Tiểu Trúc nói xong liền quay đầu bước đi.
Lương Thần đứng tại chỗ, sau một lúc lâu cũng không có động đậy.
Anh nhìn bóng lưng của Cố Tiểu Trúc, phản ứng kịp thời liền cao giọng nói: “Chủ tịch đối với cô Cố rất tốt, mới nãy còn đi tìm chị cả của cô, giáo huấn hai vợ chồng bọn họ, Cố Mỹ còn muốn kiện chị của cô, nếu không phải chủ tịch…”
“Cái gì?” Tiểu Trúc nghe xong liền quay đầu đi tới trước mặt Lương Thần: “Anh nói cái gì?”
Lương Thần lúc này ý thức được bản thân mình đã nói quá nhiều.
Anh do dự, ấp a ấp úng: “Cái này…”
“Anh cũng không làm việc gì trái với lương tâm, anh lắp bắp cái gì? Nói lại tôi nghe những gì anh đã nói lúc nãy.”
Lương Thần hít một hơi, đối mặt với khuôn mặt xinh đẹp của Cố Tiểu Trúc giống như Cố Hảo vậy, không thể không cảm thán ba chị em nhà họ Cố ai nấy cũng đều rất đẹp.
Anh ta cũng không nghĩ tới, tính cách kỳ lạ gay gắt cũng giống nhau.
“Lúc nãy chủ tịch đi trút giận cho cô Cố Hảo, tìm vợ chồng Tiêu Mặc Đằng, cảnh cáo bọn họ. Bọn họ luôn trách cô Cố làm bọn họ sinh non.”
“Rắm!” Tiểu Trúc tức giận nói tục: “Bọn họ đúng là ngậm máu phun người.”
Lương Thần gật đầu: “Nhưng chủ tịch cũng có nói vậy, cô Cố không phải là người như vậy.”
“Phong Dập Thần thật sự nói vậy?” Tiểu Trúc hoài nghi nhìn Lương Thần, không tin tưởng: “Họ Lương kia, anh không cần nói cho tôi, anh là nghiêm túc.”
“Đương nhiên là sự thật rồi.” Lương Thần nói thẳng: “Tôi không cần phải bịa chuyện.”
“Cắt!” Tiểu Trúc cười nhạo một tiếng: “Đó là chủ tịch của anh, cấp trên của anh, anh lấy tiền của anh ta tất nhiên là phải nói tốt cho anh ta rồi, đó chẳng qua là chuyện bình thường thôi.”
“Cố tam tiểu thư, cô không tin người vậy sao?” Lương Thần cảm thấy rất bực tức khi bị hoài nghi. “Thật sự tôi không cần lừa cô, hơn nữa, chuyện này vốn dĩ rõ ràng xảy ra ở đó, còn cần tôi bịa chuyện lừa cô sao?”
“Cái đó cũng không chắc chắn.” Cố Tiểu Trúc nói: “Thôi đi, tôi cũng không muốn so đo với anh. Bây giờ tôi cho anh một cơ hội, anh nói cho tôi biết rốt cuộc có chuyện gì.”
Bây giờ cô nhân thời gian rảnh rỗi ngoài việc học để đi làm thêm.
Không nghĩ tới lại gặp được Phong Dập Thần.
“Tiểu Trúc, cậu nhìn xem đó thật sự là Phong Dập Thần đó, anh ấy thật đẹp, có đúng không?”
Cố Tiểu Trúc nghe mọi người ca ngợi về Phong Dập Thần, mím môi, nghĩ tới sáu năm trước anh ta cùng chị mình một đêm tạo thành Mặc Mặc, đến bây giờ vẫn không biết sự tồn tại của Mặc Mặc.
Sáu năm sau, anh ta và chị lại có duyên gặp nhau, kết quả anh ta còn không quý trọng, còn xem thường chị mình, thật sự là quá đáng giận.
“Hừ!” Tiểu Trúc mỉa mai, cô giương khóe môi: “Chẳng qua chỉ là mặt người dạ thú mà thôi.”
“Gì?” Một trong những bạn học liền vội vàng. “Sao cậu có thể nói nam thần của tôi như vậy?”
Tiểu Trúc nhìn cô ta, thật sự hết chỗ nói, giễu cợt một tiếng: “Được, nam thần của cậu, tôi không nói, không nói cũng không ngăn được chuyện anh ta thật sự là tra nam.”
“Tiểu Trúc, cậu nói bậy.”
Tiểu Trúc liếc cô ta một cái: “Cậu mới là người nói bậy.”
“Vậy cậu nói nam thần của tôi làm gì, tin đồi bên ngoài nói Phong Dập Thần là người đàn ông cấm dục, hoàn toàn không tật xấu gì của một người đàn ông, chuyện xấu duy nhất là với ảnh hậu Trần Thanh Vận, hình như nghe nói chuyện đó là giả.”
“Đừng nói nữa.” Tiểu Trúc cảm thấy nếu như nói nữa, e rằng hôm nay sẽ không nói hết chuyện, cô ấy nhắc nhở: “Chúng ta giữ trật tự, nếu không chút nữa sẽ không có tiền đâu.”
Cô gái đó nghe đến không có tiền, lập tức nghiêm mặt, cũng không dám nói nữa.
Hai người đứng đó nhìn về phía Phong Dập Thần.
Người khác đều đang líu ríu thảo luận về Phong Dập Thần.
Trước kia cô ấy còn nghĩ Phong Dập Thần là một người rất tốt, nếu không phải chị nói Phong Dập Thần coi thường chị, Tiểu Trúc cũng sẽ không tức giận như vậy.
Bây giờ nhìn thấy người đàn ông chó má đó, Tiểu Trúc càng tức giận.
Phong Dập Thần chỉ đạo nghi thức, đi thẳng đến chỗ cắt băng, người phụ trách nhìn thấy anh liền lập tức nghênh đón.
Hai người bắt tay chào hỏi, sau đó bắt đầu nghi thức cắt băng khởi công.
Cả quá trình gương mặt Phong Dập Thần không có biểu tình gì, mỉm cười cũng chỉ kéo kéo môi, vô cùng uy lực.
Xa xa nhìn tới, thật sự rất hiên ngang, quả thực là không giống người thường.
Đáng tiếc.
Tiểu Trúc chậc chậc than thở một tiếng.
“Cố Tiểu Trúc.” Rất nhanh có người lớn tiếng kêu cô ấy.
Tiểu Trúc quay đầu nhìn, là tổng phụ trách văn nghệ.
“Chào ông, tổng phụ trách La.”
“Nhanh đi thay đồ đi, tiết mục của cô sắp bắt đầu rồi, hát cho tốt thì những người ở quảng trường mới có hứng thú.”
“Ông yên tâm đi.” Cố Tiểu Trúc cười lễ phép: “Vậy tôi đi thay đồ, nhưng ở đâu?”
“Nhà vệ sinh ở trong tòa nhà đó.”
“Được.” Tiểu Trúc nhìn thấy tòa nhà, từ đây đi đến toàn nhà đó cũng là một đoạn đường, cô phải nhanh lên.
Nếu chạy vội qua đó, cô ấy lại đang mặc sườn xám nên sẽ ảnh hưởng đến hình tượng.
Cho nên cô ấy chỉ có thể vội vã đi về phía trước.
Đột nhiên bên tai lại truyền tới một giọng nam trầm thấp: “Xin đợi một chút.”
Cố Tiểu Trúc ngẩn ra, quay đầu thì nhìn thấy một người đàn ông xa lạ.
Âu phục giày Tây, người này xem ra có chút quen thuộc.
Cố Tiểu Trúc cau mày nhìn người đó, nghi hoặc chỉ chỉ mình: “Tiên sinh nói tôi sao?”
“Đúng vậy.” Lương Thần đi tới: “Trưa nay tôi nhìn thấy hình như cô ở cùng với cô Cố Hảo, xin hỏi có phải không?’
Cố Tiểu Trúc liền nhớ lại, người này không phải là người ở bên cạnh Phong Dập Thần lúc nãy sao?
Cô ấy ngẩn ra, nói: “Anh là gì của Phong Dập Thần?”
“Tôi là trợ lý của Phong tiên sinh.” Vẻ mặt Lương Thần rất bình tĩnh, nhưng cũng mang theo giọng điệu ra lệnh khiến người khác không thể từ chối: “Xin hỏi cô là bạn của cô Cố?”
Nghĩ tới người trước mặt là người bên cạnh Phong Dập Thần thì rất tức giận, Tiểu Trúc tự nhiên tức giận: “Anh quản được sao?”
Lương Thần bị oán giận đến ngẩn ra. “Cô gái, sao cô lại nói chuyện như thế?”
“Tôi thích thế.” Cố Tiểu Trúc lại giận dữ: “Anh còn hỏi tôi là ai?’
“Sao giọng điệu của cô giống cô Cố vậy, đều không nói lời tốt đẹp, thấy diện mạo của hai người, cô là em của cô ấy sao?” Lương Thần biết có thể là em của Cố Hảo, nhớ Cố Hảo có nói qua rằng cô còn chị em, diện mạo cũng có chút tương tự, nhưng không nghĩ tới giọng điệu nói chuyện cũng là giận trời giận đất, thật sự khiến người ta khó mà đỡ nổi.
Tiểu Trúc nghe Lương Thần nói thế càng tức giận: “Anh là ai?”
Lương Thần cười nhẹ: “Tôi là Lương Thần.”
“Họ Lương kia, quay về nói với chủ tịch có mắt mọc trên đỉnh đầu của các người là tránh xa chị tôi ra một chút, anh ta coi thường chị tôi, chúng tôi cũng coi thường anh ta, không phải chỉ là một ổ vi trùng thôi sao, có gì đặc biệt hơn người.” Tiểu Trúc nói xong liền quay đầu bước đi.
Lương Thần đứng tại chỗ, sau một lúc lâu cũng không có động đậy.
Anh nhìn bóng lưng của Cố Tiểu Trúc, phản ứng kịp thời liền cao giọng nói: “Chủ tịch đối với cô Cố rất tốt, mới nãy còn đi tìm chị cả của cô, giáo huấn hai vợ chồng bọn họ, Cố Mỹ còn muốn kiện chị của cô, nếu không phải chủ tịch…”
“Cái gì?” Tiểu Trúc nghe xong liền quay đầu đi tới trước mặt Lương Thần: “Anh nói cái gì?”
Lương Thần lúc này ý thức được bản thân mình đã nói quá nhiều.
Anh do dự, ấp a ấp úng: “Cái này…”
“Anh cũng không làm việc gì trái với lương tâm, anh lắp bắp cái gì? Nói lại tôi nghe những gì anh đã nói lúc nãy.”
Lương Thần hít một hơi, đối mặt với khuôn mặt xinh đẹp của Cố Tiểu Trúc giống như Cố Hảo vậy, không thể không cảm thán ba chị em nhà họ Cố ai nấy cũng đều rất đẹp.
Anh ta cũng không nghĩ tới, tính cách kỳ lạ gay gắt cũng giống nhau.
“Lúc nãy chủ tịch đi trút giận cho cô Cố Hảo, tìm vợ chồng Tiêu Mặc Đằng, cảnh cáo bọn họ. Bọn họ luôn trách cô Cố làm bọn họ sinh non.”
“Rắm!” Tiểu Trúc tức giận nói tục: “Bọn họ đúng là ngậm máu phun người.”
Lương Thần gật đầu: “Nhưng chủ tịch cũng có nói vậy, cô Cố không phải là người như vậy.”
“Phong Dập Thần thật sự nói vậy?” Tiểu Trúc hoài nghi nhìn Lương Thần, không tin tưởng: “Họ Lương kia, anh không cần nói cho tôi, anh là nghiêm túc.”
“Đương nhiên là sự thật rồi.” Lương Thần nói thẳng: “Tôi không cần phải bịa chuyện.”
“Cắt!” Tiểu Trúc cười nhạo một tiếng: “Đó là chủ tịch của anh, cấp trên của anh, anh lấy tiền của anh ta tất nhiên là phải nói tốt cho anh ta rồi, đó chẳng qua là chuyện bình thường thôi.”
“Cố tam tiểu thư, cô không tin người vậy sao?” Lương Thần cảm thấy rất bực tức khi bị hoài nghi. “Thật sự tôi không cần lừa cô, hơn nữa, chuyện này vốn dĩ rõ ràng xảy ra ở đó, còn cần tôi bịa chuyện lừa cô sao?”
“Cái đó cũng không chắc chắn.” Cố Tiểu Trúc nói: “Thôi đi, tôi cũng không muốn so đo với anh. Bây giờ tôi cho anh một cơ hội, anh nói cho tôi biết rốt cuộc có chuyện gì.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.