Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ
Chương 189: Sảy thai
Hạ Lan Tình
22/05/2021
Cố Hảo cầm điện thoại lên, gọi thẳng cho số 120 vừa rồi: "Làm phiền rồi, các cô không cần tới nữa, chúng tôi sẽ tự đến bệnh viện, chuẩn bị giúp tôi bác sĩ sản khoa tốt nhất, làm mọi thứ để có thể giữ cái thai."
Nhân viên trực tổng đài hỏi: "Thai phụ mang thai mấy tháng rồi?"
Cố Hảo nói: "Trông dáng vẻ thì chắc khoảng ba tháng."
"Được, chúng tôi sẽ sắp xếp bác sĩ sản khoa ngay."
"Cảm ơn." Cố Hảo bình tĩnh thu xếp xong mọi thứ, thấy Tiêu Mặc Đằng đang lái xe, nhìn cô từ kính chiếu hậu, ánh mắt sắc bén và phức tạp.
Cố Hảo hơi khựng lại, nhìn anh ta một cái, coi như không thấy, quay mặt sang chỗ khác.
Đối với Tiêu Mặc Đằng, cô đã sớm không còn sót lại chút tình cảm nào rồi.
Bây giờ, cô không ngờ Tiêu Mặc Đằng lại nói như vậy, nghi ngờ mình, tình cảm thanh mai trúc mã trước đây xem như vô ích, anh ta vẫn không hiểu cô.
Hiện tại khi nhìn vào Tiêu Mặc Đằng, cô chỉ còn lại sự lạnh lùng, không còn chút ... gợn sóng nào nữa.
Tiêu Mặc Đằng thấy cô không nhìn mình, đôi tay đang cầm lái nắm chặt lại.
Hình như Cố Mỹ vẫn đang chảy máu, có vẻ hơi nhiều.
Cố Hảo cũng không nói gì, xe chạy một mạch trên đường, nhanh chóng đến bệnh viện.
Cố Mỹ được đẩy vào phòng cấp cứu của khoa sản.
Cố Hảo, Tiêu Mặc Đằng và Cố Tiểu Trúc chờ ở bên ngoài.
Không ai lên tiếng.
Cố Hảo lặng lẽ đứng đó, cực kỳ bình tĩnh.
Tiêu Mặc Đằng bước tới, nhìn Cố Hảo, mở miệng nói: "Cố Hảo."
Cố Hảo nhìn anh ta bằng ánh mắt trong suốt, không hề tránh né.
Tiêu Mặc Đằng bắt gặp ánh mắt của cô, không ngờ đôi mắt của Cố Hảo lại trong suốt, sạch sẽ, không hề sợ hãi như vậy.
Anh ta lập tức thầm thì trong lòng, nếu Cố Hảo đã làm ra việc gì trái lương tâm, thì ánh mắt không thể sạch sẽ thế này.
Dường như cô không làm gì cả, cực kỳ thản nhiên, có thể nhìn thằng vào hai mắt của mình.
Cố Hảo đang chờ Tiêu Mặc Đằng mở miệng, Tiêu Mặc Đằng lại vẫn không nói gì, cứ thế bốn mắt nhìn nhau.
Cố Tiểu Trúc không nhìn nổi, xông thẳng tới, quát vào mặt Tiêu Mặc Đằng: "Anh định làm gì? Nhìn chị Hai làm cái gì?"
Tiêu Mặc Đằng đột nhiên hoàn hồn, nhìn về phía Cố Tiểu Trúc, hơi khựng lại một chút, lại chuyển sang Cố Hảo, lúc này mới lên tiếng: "Rốt cuộc em có ra tay không?"
Cố Hảo nhếch môi, cực kỳ mỉa mai, lạnh lùng nói: "Không."
Từ lúc anh ta hỏi cô, nghi ngờ cô thì cô đã không còn ôm bất kỳ hy vọng gì với anh ta nữa.
"Tiêu Mặc Đằng, Cố Hảo tôi tự cảm thấy mình không làm việc gì trái lương tâm, người đang làm, trời đang nhìn, anh muốn tin thì tin." Cố Hảo nghĩa chính ngôn từ* nói: "Nếu con của hai người không còn thì tôi cũng rất tiếc, nhưng mà không phải do tôi."
*Nghĩa chính ngôn từ: Câu chữ nghiêm khác, nội dung và lý lẽ chính đáng
"Vậy tại sao cô ấy lại muốn đổ oan cho em?" Tiêu Mặc Đằng hỏi ngược lại theo bản năng.
Cố Hảo lại cười khổ: "Cái này thì anh phải đi hỏi Cố Mỹ, chị ta làm gì tôi cũng không rõ lắm."
Tiêu Mặc Đằng bị cô hỏi ngược lại thì hơi sửng sốt, trong mắt đầy nghi ngờ: "Cố Hảo, em thật sự không làm gì?"
Anh ta hỏi điều này như để xác nhận lại.
Cố Hảo lại lạnh lùng nói: "Không."
Lúc này, cửa phòng phẫu thuật được mở, bác sĩ bước ra, trên găng tay dính đầy máu, giơ hai tay lên nói: "Rất tiếc không giữ được, bào thai mới tròn ba mươi lăm ngày, chưa vào giai đoạn ổn định, sức khỏe của thai phụ cũng không được tốt, trước đó có thể cũng có dấu hiệu sinh non, cộng thêm việc đi giày cao gót, mọi người sơ xuất quá."
"Không còn?" Tiêu Mặc Đằng hoảng hốt, hai mắt mở lớn, trên mặt là vẻ đau thương nặng nề, "Cứ thế không còn nữa sao?"
"Đúng vậy, không còn, sau khi ngừng xuất huyết thì bệnh nhân sẽ được đẩy ra." Bác sĩ nói: "Con cái thì sau này điều dưỡng cơ thể cho tốt sẽ có lại thôi."
"Bác sĩ, bào thai đến giờ mới được ba mươi lăm ngày thôi à?" Cố Hảo nghi ngờ hỏi.
Theo cách nói này, lúc Cố Mỹ tìm cô là hai tuần trước, khi đó sao cô ta biết được mình đã mang thai?
Chẳng lẽ khi đó cô ta giả bộ, căn bản không hề nhận ra mình đang mang thai?
"Đúng vậy, ba mươi lăm ngày, số liệu kỹ thuật kiểm tra không thể làm giả được." Bác sĩ nghiêm túc giải thích với Cố Hảo.
"Hai tuần trước cô ấy đã nói với tôi là đang mang thai, điều này có thể không?"
"Hai tuần trước?" Bác sĩ nói: "Chuyện này hẳn là không nhìn rõ được đâu? Ba tuần thì trừ khi làm xét nghiệm máu, còn thường thì sẽ không có bất kỳ phản ứng gì."
Cố Hảo gật đầu: "Vâng, cảm ơn ngài."
Bác sĩ đi về.
Tiêu Mặc Đằng vẫn đang ngơ ngác nhìn cô, trong mắt ngập tràn đau thương hoảng sợ: "Không còn, con không còn nữa."
Cố Hảo nói: "Anh nén bi thương."
"Cố Hảo, cô thật ác độc." Tiêu Mặc Đằng giơ tay lên, tát thẳng vào mặt Cố Hảo.
Khoảnh khắc đó, Cố Hảo cực kỳ kinh ngạc.
Tiểu Trúc tức giận phản bác: "Tiêu Mặc Đằng! Anh làm cái gì đấy?"
Gương mặt Cố Hảo bị anh ta đánh quay sang một bên, trên má đỏ bừng.
Giây tiếp theo, cô giơ tay lên, trực tiếp tát Tiêu Mặc Đằng hai bạt tai, liên tiếp hai bên mỗi bên một cái.
Tiêu Mặc Đằng bị đánh mà sững sờ.
"Cô còn dám đánh tôi?" Anh ta kinh ngạc, nhìn Cố Hảo, lạnh lùng nói: "Cô dám làm như vậy với tôi?"
Cố Hảo lại quăng thêm hai cái tát nữa.
Lần này, Tiêu Mặc Đằng đuổi kịp rồi.
Gương mặt tuấn tú của anh ta lập tức hiện lên hai dấu bàn tay.
"Đánh anh đấy." Tiểu Trúc cũng bước lên, nhìn anh ta với vẻ đề phòng, sợ chị mình bị anh ta bắt nạt.
Tiêu cự của ánh mắt Cố Hảo vẫn rơi thẳng vào đáy mắt Tiêu Mặc Đằng, giống như lúc này mới nhìn rõ anh ta.
Cô gằn từng chữ: "Tiêu Mặc Đằng, con của hai người không còn, là vấn đề của hai người, tôi không làm gì thẹn với lòng cả. Anh có mắt như mù, còn dám đánh tôi, Cố Hảo tôi không thiếu nợ gì anh cả."
"Đúng vậy, chúng tôi không thiếu nợ gì anh cả." Tiểu Trúc cũng đứng bên cạnh nói: "Anh muốn đánh chị của tôi còn phải hỏi ý kiến tôi trước."
"Tiểu Trúc, chúng ta không thèm quan tâm đến loại điên này, đi thôi." Cố Hảo quay đầu rời đi.
"Phải, chúng ta đi." Tiểu Trúc cũng vội vàng đuổi theo.
Hai người cùng nhau rời đi.
Tiểu Trúc càng nghĩ càng tức giận: "Mặc dù con chị ta không còn, đứa bé này vô tội, nhưng là do chị ta đáng đời, gieo gió gặt bão, em thật sự không thông cảm được."
Cố Hảo nhìn con đường trước cổng bệnh viện, mở miệng nói: "Có thể trước đó chị ta không nhận ra mình có thai, cái thai nói với chị cũng chỉ là lừa chị thôi, nhưng hôm nay chị ta như vậy, thật sự mang thai, nhưng cũng mất rồi.
Tính hết mọi đường, thông minh quá sẽ bị thông minh hại, có lẽ là thế đi."
"Là vậy à?" Tiểu Trúc ngạc nhiên: "Chị, trước đó chị biết chị ta mang thai à?"
"Hai tuần trước, chị ta có nói như vậy với chị." Cố Hảo mở miệng nói: "Khi đó là mang thai giả, bây giờ là mang thai thật, nhưng cũng mất rồi."
"Chị hai, chúng ta đừng nghĩ chuyện này nữa, em cảm thấy không cần thiết phải lãng phí hơi sức với loại người này, thật sự không đáng."
"Em nói rất đúng."
Hai người cùng nhau bước ra cửa.
Đột nhiên, một bóng dáng cao lớn xuất hiện ở cửa, Cố Hảo thấy người kia đứng ở cửa, đang nhìn cô.
Cách một khoảng rất xa, bốn mắt nhìn nhau, cô cũng có thể dễ dàng nhìn thấy ánh sáng rực rỡ trong mắt anh, chói mắt như thế, khóa chặt bản thân lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.