Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ
Chương 112: Thế Anh Còn Nói Hươu Nói Vượn Cái Gì Vậy.
Hạ Lan Tình
06/05/2021
Cố Hảo không đoán ra được tại sao Phong Dập Thần lại hỏi cô như thế.
Thế nhưng hiện tại cô không hề muốn đụng vào vũng nước này, chuyện Tam Cố và Duệ Phong hợp tác hoàn toàn không liên quan gì đến cô. Cô cũng không thích dự bữa ăn muộn như vậy, hơn nữa, trong lòng cô cũng không muốn đi.
Dứt khoát trực tiếp nghe theo lòng mình, Cố Hảo trả lời Phong Dập Thần: "Thân thể tôi khó chịu nên không đi được. Đợi một lát nữa tôi thu xếp xong đồ sẽ về nhà luôn."
Ánh mắt Phong Dập Thần loé lên, ý túe sâu xa liếc nhìn cô một cái, anh chưa kịp mở lời thì đã bị Cố Mỹ nhanh chân chen trước.
“Hải Hảo, đi cùng nhau đi. Em không đi thì khó xử lắm đấy."
“Tôi mệt." Cố Hảo nhàn nhạt lên tiếng: "Duệ Phong và Tam Cố hợp tác không liên quan gì tới tôi, tôi không cần thiết phải có mặt."
“Hảo Hảo, sao em lại nói như vậy chứ?" Cố Mỹ lập tức nói với Cố Hảo: "Em ở làm việc bên trong văn phòng của chủ tịch Phong, bọn chị lại không mời em đi cùng thì chính là không tôn trọng chủ tịch Phong. Dù sao em cũng nên nể mặt mọi người một chút chứ."
“Tôi nghĩ không cần đâu." Cố Hảo không có tâm trạng đi thưởng thức vẻ lấy lòng này của chị cả cô, chỉ là thản nhiên nói: "Chị cả, thân thể tôi không thoải mái, muốn tôi trái lương tâm dự tiệc cùng mọi người mới là tôi tự tìm khổ cho chính mình. Chủ tịch Phong có đi hay không không liên quan gì đến tôi. Tôi không phải người nào đại diện cho chủ tịch Phong, chủ tịch Phong cũng chẳng phải tôi. Chẳng qua chúng tôi là vừa đúng lúc làm việc cùng nhau mà thôi, chị không nên hiểm lầm."
“Hảo Hảo." Cố Mỹ rất khó xử: "Thật xin lỗi, chị biết thân thể em không khoẻ. Đợi chút nữa chị bảo lái xe đưa em về nhà nghỉ ngơi, có được không?"
“Không cần." Cố Hảo không thèm để ý tới cô ta.
Cố Mỹ bị từ chối khiến sắc mặt cứng đờ, cô ta nhìn Cố Hảo, giống như đang suy nghĩ điều gì đó. “Em làm việc ở trong văn phòng của chủ tịch Phong sao? Anh rể em nói em làm việc ở trong toà báo, có phải thật không?"
Cố Hảo không hề trả lời.
Tiêu Mặc Đằng thấy Có Hảo không cho người khác mặt mũi như vậy, hơn nữa mấy ngày liên tiếp đến đây anh ta cũng bị Cố Hảo lạnh nhạt. Tất cả khiến trong lòng anh cũng sinh ra loại cảm xúc không thoải mái.
Anh ta nghĩ là làm, lập tứ tức giận nói về phía Cố Hảo: "Cố Hảo, chị gái em là có ý tốt, thân thể em không khoẻ thì ăn một chút liền đưa em trở về. Mọi người cùng nhau đi ăn một bữa cơm, như vậy rất có ý nghĩa."
“Thậy xin lỗi." Giọng nói lạnh lùng của Cố Hảo vang lên: "Tôi sẽ không bao giờ lãng phí thời gian của tôi vào chuyện không có ý nghĩa."
Nghe không quen những gì Tiêu Mặc Đằng của bây giờ nói ra, cô vẫn cảm thấy khá buồn. Trước đây ngây thơ còn nghĩ rằng anh ta rất tốt, là bạch mã hoàng tử trong lòng của mỗi cô gái nhỏ.
Nhưng sau khi gặp lại, Tiêu Mặc Đằng càng ngày càng không xứng với bạch mã hoàng tử nữa rồi, quả thật không thể nói đạo lý được với anh ta.
Ngay trước mặt Phong Dập Thần và Cố Mỹ, sau khi Tiêu Mặc Đằng nghe cô nói như vậy thì trong lòng khóc chịu, âm thanh cũng lạnh lùng hơn: "Em cứ phải giận dỗi với anh và Cố Mỹ như vậy sao? Em thật sự không hiểu chuyện gì cả."
Sống lưng Cố Hảo trong nháy mắt cứng đờ, nếu có lựa chọn nào khác thì hiện tại cô rất rất muốn có thể được quay người bước đi. Thế nhưng hiện tại đang ở trong thang máy, cô không thể rời đi bất cứ đâu cả.
Đôi mắt có hơi đỏ, cô hít vào một hơi kiềm chế không để nước mắt rơi xuống. Khóc vì loại người này, không đáng.
Nhìn Tiêu Mặc Đằng khiến cô cực kỳ chán ghét.
Sau khi đã chuẩn bị xong, đáy mắt cũng chỉ còn lại một mảng thanh lãnh, cô không hề để lại chút mặt mũi nào cho Tiêu Mặc Đằng mà nói thẳng: "Anh Tiêu, tôi giận dỗi với anh và chị tôi? A, như vậy tính là gì chứ. Tôi cũng sẽ không giận hai người, tôi không hiểu chuyện cũng chẳng phải ngày một ngày hai, dù như vậy thì cũng chẳng liên quan gì đến anh cả. Anh không cảm thấy bản thân đang dùng chó bắt chuột (*) hay sao?"
(*) chỉ những người xen vào việc của người khác.
Tiêu Mặc Đằng kinh ngạc, trên mặt xuất hiện sự tức giận và xấu hổ đan xen. Anh ta không ngờ rằng cô sẽ không giữ thể diện cho anh ta như vậy.
“A, năm năm không gặp, thì ra em trở thành đứa vô lý như vậy. Thật may mắn, lúc đầu đã tôi cưới chị gái của em." Anh ta nén giận đáp lại một câu.
Nghe xong câu nói kia, Cố Hảo cảm thấy nhói lòng. Cũng không phải vì Tiêu Mặc Đằng, chỉ đơn giản là thương tiếc cho thời thanh xuân ngây ngô kia của chính cô.
Ánh mắt sắc bén của cô rơi xuống trên mặt anh ta, cô gằn từng chữ nói: "Thế anh còn ở trước mặt tôi nói hươu nói vượn cái gì vậy?"
“Cái ------" Tiêu Mặc Đằng giận run.
“Mặc Đằng." Cố Mỹ đưa tay ra kéo anh ta, hiền thục hoà giải can ngăn: "Trong lòng Hảo Hảo còn giận dỗi, anh là anh rể liền nhường em ấy một chút đi."
Tiêu Mặc Đằng chỉ vào vào Cố Hảo, nói với Cố Mỹ: "Tiểu Mỹ, em có thấy không. Cô ta bây giờ máu lạnh vô tình, hoàn toàn không để ý tới Tam Cố nữa, phớt lờ mọi thứ!"
Cố Hảo nhìn vợ chồng hai người họ, bỗng nhiên bật cười, chỉ là nụ cười thấm đẫm bi thương.
Cô một câu cũng không phản bác lại thì sẽ biến thành bản thân không đúng. Bọn họ thật sự khiến người khác cảm thấy phiền phức, cô chỉ không muốn ăn cơm cũng là sai lầm.
Một chút xíu tự do cô cũng không có sao?
Cố Hảo híp mắt nhìn qua Tiêu Mặc Đằng, trong mắt cô đều là kiêu ngạo quật cường không phục: "Ai nói tôi khó chịu, chỉ vì một kẻ tự cho là đúng mà tôi phải khó chịu sao? Đã từng gặp người tự luyến nhưng chưa bao giờ thấy ai mặt dày như hai người."
“Hảo Hảo, sao em phải như thế chứ?" Cố Mỹ lập tức nói, cô ta nhìn cô, trong mắt cô ta đều là thương xót: "Chị là chị gái em, nhìn em như vậy chị rất đau lòng em có biết không?"
Cố Hảo nhăn lông mày, thật sự bó tay rồi.
“Tiểu Mỹ, không cần nhiều lời với cô ta nữa." Tiêu Mặc Đằng lạnh lùng nói: "Một mảnh ý tốt của chúng ta mà cô ta còn không biết đường nhận lấy. Mặc kệ đi, cô ta thích đi hay không thì tuỳ."
“Anh bớt tranh cãi đi được không?" Cố Mỹ lần nữa khuyên giải, cô ta chuyển hướng nhìn Cố Hảo: "Hảo Hảo, chị hỏi em một lần nữa. Cuối cùng em có muốn đi ăn cơm với bọn chị hay không?"
“Không ăn." Cố Hảo không khách khí trực tiếp từ chối.
Sắc mặt Cố Mỹ cứng đờ, nhíu mày nhìn cô. Ánh mắt cô ta rất nhanh chuyển tới Phong Dập Thần, anh hoàn toàn là dáng vẻ đứng từ trên cao nhìn xuống, hoàn toàn không phải chuyện liên quan đến bản thân.
Tiêu Mặc Đằng cũng kìm nén bực bội nói với Cố Mỹ: "Tiểu Mỹ, chúng ta mời không nổi cây bút lớn của Báo giải trí mỗi ngày đâu, đừng tự khiến bản thân ngột ngạt nữa."
Cố Mỹ vẫn như cũ nhìn Cố Hảo, thật lâu sau mới bất đắc dĩ thở dài nói: "Được rồi, Cố Hảo quả thật không muốn thì thôi. Quên đi, sau khi chúng ta và chủ tịch Phong ký xong hợp đồng thì cùng nhau đi ăn cơm chúc mừng một chút. Em về nghỉ ngơi cho tốt, có chuyện gì thì lập tức gọi điện cho chị, chị chắc chắn sẽ đi thăm em."
Cố Hảo nhíu mày quay mặt qua chỗ khác, chị?
Hiện tại xưng hô này đối Cố Hảo mà nói, là cực kỳ châm chọc.
“Không cần." Cô lạnh nhạt nói xong, cúi đầu nhìn chân mình hít vào một hơi thật sâu. Cô không muốn ở trước mặt bất kỳ người nào để lộ ra một mặt yếu đuối của bản thân.
Phong Dập Thần lặng lẽ rũ mắt xem xét Cố Hảo một chút, chỉ thấy cô cúi đầu, tóc mái ngang trán rũ xuống, trông vừa mềm mại lại ngoan ngoãn.
Nếu như tính tình cũng mềm mại như tóc thì tốt rồi.
Ánh mắt anh dịu đi, lại cúi xuống nhìn cô gái nhỏ trước mặt một lần nữa. Bỗng nhiên Phong Dập Thần phát hiện bên chân Cố Hảo có mấy vết nước mắt mới rơi xuống không dễ thấy, cả người anh run lên, trong mắt bắn ra ý lạnh.
Lách cách hai lần nữa nhỏ xuống hai điểm nhỏ mới.
Phong Dập Thần càng thêm chắc chắn, là nước mắt.
Nhưng rất nhanh anh nghe thấy một tiếng hít sâu thật nhẹ, cô từ chối yếu đuối.
Cô nâng mặt lên, Phong Dập Thần thấy được cô không phải dáng vẻ vừa khóc xong. Thế nhưng đáy mắt của cô lại quá sạch sẽ.
Ánh mắt bén lạnh của anh nhìn qua Cố Mỹ và Tiêu Mặc Đằng, cười khẩy một tiếng tràm giọng nói: "Hai vị, hình như tôi không hề đồng ý đi ăn cùng hai người thì phải?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.