Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ
Chương 118: Thì ra cô không nỡ rời xa tôi như thế
Hạ Lan Tình
08/05/2021
Phong Dập Thần bật cười một tiếng, đứng dậy đi về phía bên kia, càng đến gần thì mùi hôi thối càng khiến người khác ghê tởm.
Phong Dập Thần nhìn kiệt tác trên mặt đất, ánh mắt lóe lên một tia nghiền ngẫm, người phụ nữ này cố ý.
Anh xoay người đi ra ngoài.
Lương Thần thấy chủ tịch đi cũng không nói gì.
Thư kí hỏi: “Trợ lý Lương, bây giờ phải làm thế nào đây?”
“Mở cửa sổ thông gió, trước khi chủ tịch về phải làm cho mùi này biến mất.”
“Không được rồi, mau lấy giấy vệ sinh đến đây, đậu hũ sắp thấm vào mấy khe hở trên sàn rồi.”
“Nhanh lên nhanh lên.”
Mấy người lập tức lao vào dọn dẹp.
Cố Hảo ra khỏi tòa nhà Phong Thị, quay đầu nhìn một lượt tòa nhà. Cô khẽ mỉm cười, đáy mắt hiện lên một tia sáng.
Chỗ đậu hũ thối đó cũng đủ để anh ngửi rồi.
Coi cô như chiếc áo mà nhường lên nhường xuống, cô nhất định không thể để anh sống tốt được.
Tâm trạng không tệ, cô ngâm nga một bài hát rồi đi bắt xe bus.
Ai mà ngờ vừa đến cửa tòa soạn đã thấy một chiếc Rolls Royce màu đen sang trọng đang đỗ ở đó.
Càng sang trọng hơn cả xe là người đàn ông đang đứng dựa vào cửa, thân hình cao lớn, bộ vest được may vừa vặn, trông vô cùng khí thế uy nghiêm.
Đó không phải Phong Dập Thần thì còn là ai nữa?
Cố Hảo sửng sốt, chẳng lẽ lọ đậu hũ thối vỡ rồi à?
Sao hiệu suất lại nhanh như thế?
Cố Hảo cũng đã nghĩ xong cách đối phó, cô nhanh chóng đi về phía Phong Dập Thần.
“Phong tiên sinh, sao anh lại đến tòa soạn của chúng tôi thế?” Cố Hảo tỏ vẻ ngạc nhiên, không có gì là không thích hợp.
Phong Dập Thần là người khôn khéo, liếc mắt một cái cũng có thể nhìn thấu được tâm tư của cô.
Anh cong môi cười: “Cô Cố, có phải là cô đã để quên thứ gì trong phòng chủ tịch của tôi không?”
“Quên đồ?” Cố Hảo làm ra vẻ ngạc nhiên, sau đó nhanh chóng ngồi xổm xuống mở túi cho anh kiểm tra: “Phong tiên sinh đừng đùa, tôi không quên đồ gì cả. Có phải là anh nghi ngờ tôi đã ăn trộm đồ gì của anh không? Nếu nghi ngờ thì anh cứ nói thẳng ra, tôi cho anh kiểm tra, tôi không lấy gì của anh cả.”
Phong Dập Thần đen mặt, người phụ nữ này đã làm ra chuyện đó mà còn giả vờ ngu ngốc, đổ tội ngược lại cho anh.
Mở túi cho anh xe,
Phong Dập Thần chăm chú nhìn cô.
“Đừng giả bộ với tôi, Cố Hảo, chúng ta nói trắng mọi chuyện ra đi, cô để một lọ đậu hũ thối trong phòng tôi là muốn thối chết tôi à?”
Cố Hảo sửng sốt, chẳng lẽ đậu hũ thối chưa bị vỡ đã bị phát hiện ra?
Cô hoài nghi nhìn về phía Phong Dập Thần.
Ánh mắt Phong Dập Thần sắc bén không gì sánh được, chạm đến nơi sâu nhất trong mắt cô.
“Đừng phí công phí sức nữa, chưa vỡ.” Phong Dập Thần chặt đứt suy nghĩ của cô.
Cố Hảo nghe thế thì hơi thất vọng.
Nhưng cô phản ứng rất nhanh: “Đậu hũ thối à, của tôi đấy, tôi mua để ăn trưa, chẳng lẽ tôi để quên nó ở phòng anh?”
Phong Dập Thần: “!”
“Anh mang đến cho tôi à?” Cố Hảo cúi đầu, che giấu ánh mắt chột dạ và ảo não. Tại sao lại không vỡ chứ, tiếc quá, nếu biết thế thì cô đã đặt ở ngay lối đi lại.
Nhìn cô cúi thấp đầu dọn túi xách, ánh mắt anh khẽ lóe lên. Phong Dập Thần ngồi xổm xuống, vươn tay nâng cằm Cố Hảo lên.
Ngay lập tức, ánh mắt chột dạ của cô đụng phải ánh mắt sắc bén của anh.
“Sao lại muốn để đậu hũ thối ở đó?” Phong Dập Thần nhìn thẳng vào mắt cô: “Tôi biết cô cố ý.”
Cố Hảo phát hiện Phong Dập Thần thực sự rất thông minh, biết rõ cô cố ý. Tên đàn ông gian xảo này, đã biết rồi mà còn cứ hỏi cô.
Cô muốn trả thù anh một chút, anh coi phụ nữ như quần áo làm cô không thích, sau này cũng không muốn gặp lại anh nữa.
Nhưng lại bị phát hiện.
Còn bị chất vấn.
Đôi mi dài của Cố Hảo khẽ run lên, cô siết chặt túi xách, cố cãi: “Cố ý cái gì? Tôi thích ăn đậu hũ thối, sao anh lại chắc chắn tôi cố ý chứ?”
“Ha ha.” Anh nhẹ nhàng mỉm cười, chỉ là nụ cười đó càng lúc càng lạnh lẽo: “Cô đang tức giận.”
Tất nhiên tức giận rồi.
Người phụ nữ nào bị anh coi như quần áo để tặng cho anh em tốt của anh mà không tức giận đều là thần tiên.
Cô là một người phụ nữ bình thường, có thất tình lục dục, làm sao có thể không tức giận được?
Chỉ là tại sao cô phải thừa nhận điều đó?
“Không, sao tôi phải tức giận chứ?” Cố Hảo mỉm cười hỏi ngược lại.
Phong Dập Thần nhìn cô, giọng nói mang theo vài phần không kiên nhẫn: “Đừng có giả ngu với tôi, cô có tin là tôi làm cho tin tức cô vừa phỏng vấn không đăng được không hả?”
“Anh không thể lật lọng như thế!” Cố Hảo luống cuống, nếu như thực sự không được đăng thì cô chết chắc: “Anh có phải đàn ông không hả?”
“Có cần tôi cởi quần ra cho cô xem tôi có phải đàn ông hay không?”
“Anh có thể đừng thô tục như vậy không?”
“Lần trước đã cho cô xem rồi, cô cũng nhìn rồi. Chẳng lẽ là xem đến nghiện, muốn xem tiếp sao?”
“Tôi không thèm nhìn.” Cô lập tức lắc đầu.
“Nói, tại sao lại để lọ đậu hũ thối đó ở phòng tôi?” Bàn tay đang nắm lấy cằm cô của Phong Dập Thần hơi dùng sức: “Cô có biết là mùi lọ đậu hũ thối bị vỡ đó rất khó ngửi không?”
“Vỡ?” Cố Hảo lập tức phấn chấn, hào hứng nhìn anh: “Bị vỡ rồi?”
Phong Dập Thần nheo mắt lại: “Nhìn cô thế này là tôi biết cô cố ý.”
“Hừ, tôi cố ý đấy.” Biết lọ đã vỡ, tâm trạng của Cố Hảo cũng thoải mái hơn, trực tiếp thừa nhận.
Cô muốn cho anh biết không được khinh thường phụ nữ, càng không được coi phụ nữ là quà tặng.
“Sao lại muốn làm vậy?”
Cố Hảo khịt mũi: “Tất nhiên là có lí do.”
Lí do?
Phong Dập Thần cau mày, ánh mắt càng thêm sắc bén: “Cố Hảo, có vẻ như tôi đã chọc đến cô, khiến cô tức giận, thế nên cô mới dùng một cách rất không quân tử như thế này để trả thù tôi.”
“Tôi là phụ nữ, không cần làm quân tử.” Cố Hảo nói thẳng: “Anh bỏ tay ra, cằm tôi sắp bị anh bóp trật khớp rồi.”
“Rốt cuộc là vì sao?” Anh trầm giọng nói.
“Bốp”
Cố Hảo đập vào mu bàn tay anh.
Phong Dập Thần buông cô ra.
Cô đeo túi xách, đứng dậy.
Anh cũng đứng dậy, hai người đối mặt nhau.
Cố Hảo nhìn anh, nói thẳng: “Phong Dập Thần, tôi rất biết ơn anh đã cho tôi cơ hội phỏng vấn anh, cũng rất cảm ơn anh vì đã bênh vực tôi trước mặt chị gái tôi và Tiêu Mặc Đằng. Nhưng anh coi tôi như quần áo, đem tặng cho người anh em Trì Tĩnh Tây của anh, anh dựa vào đâu mà làm thế chứ?”
Cô rất tức giận, vừa nghĩ đến thì lửa giận cháy lên tận đỉnh đầu.
Anh ngẩn ra, nhìn cô thật sâu.
Thì ra là thế.
Cô đã biết tất cả.
Vậy nên mới làm như thế.
Anh nhìn cô, không những không tức giận mà còn mỉm cười: “Vì thế nên cô trả thù?”
“Đúng vậy!” Cố Hảo thú nhận.
Phong Dập Thần khẽ cười: “Thì ra cô không nỡ rời xa tôi, thế nên khi tôi nói muốn kết thúc thì tức giận trả thù tôi.”
Cố Hảo xấu hổ biện minh: “Ai thèm không nỡ chứ? Tôi tức giận.”
“Cô đang nói dối, nghĩ một đằng nói một nẻo nên mặt mũi đỏ hết lên rồi kìa.” Anh thức tỉnh cô.
Phong Dập Thần nhìn kiệt tác trên mặt đất, ánh mắt lóe lên một tia nghiền ngẫm, người phụ nữ này cố ý.
Anh xoay người đi ra ngoài.
Lương Thần thấy chủ tịch đi cũng không nói gì.
Thư kí hỏi: “Trợ lý Lương, bây giờ phải làm thế nào đây?”
“Mở cửa sổ thông gió, trước khi chủ tịch về phải làm cho mùi này biến mất.”
“Không được rồi, mau lấy giấy vệ sinh đến đây, đậu hũ sắp thấm vào mấy khe hở trên sàn rồi.”
“Nhanh lên nhanh lên.”
Mấy người lập tức lao vào dọn dẹp.
Cố Hảo ra khỏi tòa nhà Phong Thị, quay đầu nhìn một lượt tòa nhà. Cô khẽ mỉm cười, đáy mắt hiện lên một tia sáng.
Chỗ đậu hũ thối đó cũng đủ để anh ngửi rồi.
Coi cô như chiếc áo mà nhường lên nhường xuống, cô nhất định không thể để anh sống tốt được.
Tâm trạng không tệ, cô ngâm nga một bài hát rồi đi bắt xe bus.
Ai mà ngờ vừa đến cửa tòa soạn đã thấy một chiếc Rolls Royce màu đen sang trọng đang đỗ ở đó.
Càng sang trọng hơn cả xe là người đàn ông đang đứng dựa vào cửa, thân hình cao lớn, bộ vest được may vừa vặn, trông vô cùng khí thế uy nghiêm.
Đó không phải Phong Dập Thần thì còn là ai nữa?
Cố Hảo sửng sốt, chẳng lẽ lọ đậu hũ thối vỡ rồi à?
Sao hiệu suất lại nhanh như thế?
Cố Hảo cũng đã nghĩ xong cách đối phó, cô nhanh chóng đi về phía Phong Dập Thần.
“Phong tiên sinh, sao anh lại đến tòa soạn của chúng tôi thế?” Cố Hảo tỏ vẻ ngạc nhiên, không có gì là không thích hợp.
Phong Dập Thần là người khôn khéo, liếc mắt một cái cũng có thể nhìn thấu được tâm tư của cô.
Anh cong môi cười: “Cô Cố, có phải là cô đã để quên thứ gì trong phòng chủ tịch của tôi không?”
“Quên đồ?” Cố Hảo làm ra vẻ ngạc nhiên, sau đó nhanh chóng ngồi xổm xuống mở túi cho anh kiểm tra: “Phong tiên sinh đừng đùa, tôi không quên đồ gì cả. Có phải là anh nghi ngờ tôi đã ăn trộm đồ gì của anh không? Nếu nghi ngờ thì anh cứ nói thẳng ra, tôi cho anh kiểm tra, tôi không lấy gì của anh cả.”
Phong Dập Thần đen mặt, người phụ nữ này đã làm ra chuyện đó mà còn giả vờ ngu ngốc, đổ tội ngược lại cho anh.
Mở túi cho anh xe,
Phong Dập Thần chăm chú nhìn cô.
“Đừng giả bộ với tôi, Cố Hảo, chúng ta nói trắng mọi chuyện ra đi, cô để một lọ đậu hũ thối trong phòng tôi là muốn thối chết tôi à?”
Cố Hảo sửng sốt, chẳng lẽ đậu hũ thối chưa bị vỡ đã bị phát hiện ra?
Cô hoài nghi nhìn về phía Phong Dập Thần.
Ánh mắt Phong Dập Thần sắc bén không gì sánh được, chạm đến nơi sâu nhất trong mắt cô.
“Đừng phí công phí sức nữa, chưa vỡ.” Phong Dập Thần chặt đứt suy nghĩ của cô.
Cố Hảo nghe thế thì hơi thất vọng.
Nhưng cô phản ứng rất nhanh: “Đậu hũ thối à, của tôi đấy, tôi mua để ăn trưa, chẳng lẽ tôi để quên nó ở phòng anh?”
Phong Dập Thần: “!”
“Anh mang đến cho tôi à?” Cố Hảo cúi đầu, che giấu ánh mắt chột dạ và ảo não. Tại sao lại không vỡ chứ, tiếc quá, nếu biết thế thì cô đã đặt ở ngay lối đi lại.
Nhìn cô cúi thấp đầu dọn túi xách, ánh mắt anh khẽ lóe lên. Phong Dập Thần ngồi xổm xuống, vươn tay nâng cằm Cố Hảo lên.
Ngay lập tức, ánh mắt chột dạ của cô đụng phải ánh mắt sắc bén của anh.
“Sao lại muốn để đậu hũ thối ở đó?” Phong Dập Thần nhìn thẳng vào mắt cô: “Tôi biết cô cố ý.”
Cố Hảo phát hiện Phong Dập Thần thực sự rất thông minh, biết rõ cô cố ý. Tên đàn ông gian xảo này, đã biết rồi mà còn cứ hỏi cô.
Cô muốn trả thù anh một chút, anh coi phụ nữ như quần áo làm cô không thích, sau này cũng không muốn gặp lại anh nữa.
Nhưng lại bị phát hiện.
Còn bị chất vấn.
Đôi mi dài của Cố Hảo khẽ run lên, cô siết chặt túi xách, cố cãi: “Cố ý cái gì? Tôi thích ăn đậu hũ thối, sao anh lại chắc chắn tôi cố ý chứ?”
“Ha ha.” Anh nhẹ nhàng mỉm cười, chỉ là nụ cười đó càng lúc càng lạnh lẽo: “Cô đang tức giận.”
Tất nhiên tức giận rồi.
Người phụ nữ nào bị anh coi như quần áo để tặng cho anh em tốt của anh mà không tức giận đều là thần tiên.
Cô là một người phụ nữ bình thường, có thất tình lục dục, làm sao có thể không tức giận được?
Chỉ là tại sao cô phải thừa nhận điều đó?
“Không, sao tôi phải tức giận chứ?” Cố Hảo mỉm cười hỏi ngược lại.
Phong Dập Thần nhìn cô, giọng nói mang theo vài phần không kiên nhẫn: “Đừng có giả ngu với tôi, cô có tin là tôi làm cho tin tức cô vừa phỏng vấn không đăng được không hả?”
“Anh không thể lật lọng như thế!” Cố Hảo luống cuống, nếu như thực sự không được đăng thì cô chết chắc: “Anh có phải đàn ông không hả?”
“Có cần tôi cởi quần ra cho cô xem tôi có phải đàn ông hay không?”
“Anh có thể đừng thô tục như vậy không?”
“Lần trước đã cho cô xem rồi, cô cũng nhìn rồi. Chẳng lẽ là xem đến nghiện, muốn xem tiếp sao?”
“Tôi không thèm nhìn.” Cô lập tức lắc đầu.
“Nói, tại sao lại để lọ đậu hũ thối đó ở phòng tôi?” Bàn tay đang nắm lấy cằm cô của Phong Dập Thần hơi dùng sức: “Cô có biết là mùi lọ đậu hũ thối bị vỡ đó rất khó ngửi không?”
“Vỡ?” Cố Hảo lập tức phấn chấn, hào hứng nhìn anh: “Bị vỡ rồi?”
Phong Dập Thần nheo mắt lại: “Nhìn cô thế này là tôi biết cô cố ý.”
“Hừ, tôi cố ý đấy.” Biết lọ đã vỡ, tâm trạng của Cố Hảo cũng thoải mái hơn, trực tiếp thừa nhận.
Cô muốn cho anh biết không được khinh thường phụ nữ, càng không được coi phụ nữ là quà tặng.
“Sao lại muốn làm vậy?”
Cố Hảo khịt mũi: “Tất nhiên là có lí do.”
Lí do?
Phong Dập Thần cau mày, ánh mắt càng thêm sắc bén: “Cố Hảo, có vẻ như tôi đã chọc đến cô, khiến cô tức giận, thế nên cô mới dùng một cách rất không quân tử như thế này để trả thù tôi.”
“Tôi là phụ nữ, không cần làm quân tử.” Cố Hảo nói thẳng: “Anh bỏ tay ra, cằm tôi sắp bị anh bóp trật khớp rồi.”
“Rốt cuộc là vì sao?” Anh trầm giọng nói.
“Bốp”
Cố Hảo đập vào mu bàn tay anh.
Phong Dập Thần buông cô ra.
Cô đeo túi xách, đứng dậy.
Anh cũng đứng dậy, hai người đối mặt nhau.
Cố Hảo nhìn anh, nói thẳng: “Phong Dập Thần, tôi rất biết ơn anh đã cho tôi cơ hội phỏng vấn anh, cũng rất cảm ơn anh vì đã bênh vực tôi trước mặt chị gái tôi và Tiêu Mặc Đằng. Nhưng anh coi tôi như quần áo, đem tặng cho người anh em Trì Tĩnh Tây của anh, anh dựa vào đâu mà làm thế chứ?”
Cô rất tức giận, vừa nghĩ đến thì lửa giận cháy lên tận đỉnh đầu.
Anh ngẩn ra, nhìn cô thật sâu.
Thì ra là thế.
Cô đã biết tất cả.
Vậy nên mới làm như thế.
Anh nhìn cô, không những không tức giận mà còn mỉm cười: “Vì thế nên cô trả thù?”
“Đúng vậy!” Cố Hảo thú nhận.
Phong Dập Thần khẽ cười: “Thì ra cô không nỡ rời xa tôi, thế nên khi tôi nói muốn kết thúc thì tức giận trả thù tôi.”
Cố Hảo xấu hổ biện minh: “Ai thèm không nỡ chứ? Tôi tức giận.”
“Cô đang nói dối, nghĩ một đằng nói một nẻo nên mặt mũi đỏ hết lên rồi kìa.” Anh thức tỉnh cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.