Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ
Chương 151: Tôi muốn gặp cô
Hạ Lan Tình
15/05/2021
Cố Hảo mang theo em gái và Mặc Mặc đi ăn một bữa tiệc lớn trở về. Ba người đều nằm dài trên sô pha, no căng bụng, cảm thấy mỹ mãn mà thở dài.
Cố Tiểu Trúc thở dài, nói: “Đi quán ăn không cần rửa bát rửa nồi, ăn quá no.”
“Nhưng lại nhiều dầu máng xối (*).” Cố Tiêu Mặc ở bên cạnh bồi thêm một câu.
(*) dầu máng xối: chỉ loại dầu đã qua sử dụng.
“Phụt ——” Cố Tiểu Trúc cười phì. “Cháu trai, cháu có thể đừng giội nước lã người ta như vậy được không?”
“Dì út, cháu nói đều là thật, trên TV đã nói rồi.” Tên nhóc nói: “Cũng không phải cháu bịa đặt.”
“Vậy không phải cháu vẫn ăn sao?”
“Không ăn sẽ đói.”
“Cháu cũng ăn dầu máng xối.”
“Thỉnh thoảng ăn chút chắc là sẽ không chết được, dì út yên tâm đi.”
Hai người mỗi người một câu đấu võ mồm.
Cố Hảo lại mệt chết rồi. Cô đứng dậy nói với bọn họ: “Hôm nay cũng đừng làm gì nữa, nghỉ ngơi, chị mệt chết rồi, chuẩn bị ngủ sớm một chút. Hai người có ngủ hay không?”
“Ngủ.” Cố Tiểu Trúc nói: “Em cũng buồn ngủ đây.”
“Đều đi nghỉ ngơi.” Cố Hảo đứng lên, đi về phòng: “Nào, Mặc Mặc, mami rửa chân, rửa mặt sạch sẽ cùng con rồi đi ngủ.”
“Mami, con tự làm được.” Tên nhóc nói: “Mẹ mệt như vậy, không cần phải để ý đến con đâu, con tự rửa xong rồi bảo đảm đi ngủ!”
“Con tự làm được không?” Cố Hảo lo lắng hỏi.
“Một thời gian không phải con đều tự mình làm sao? Mẹ yên tâm đi.”
“Cũng được.” Cố Hảo gật đầu: “Nếu con không làm được thì gọi mẹ.”
“Chị hai, em và Mặc Mặc cùng rửa.” Cố Tiểu Trúc đồng tình hôm nay Cố Hảo cùng Phong Dập Thần ở bên nhau, thấy chị hai mệt như vậy, cô ấy tự động gánh vác: “Chị đi nghỉ ngơi đi.”
Lúc này, Cố Hảo mới quay về phòng. Cô lấy điện thoại ra nhìn lướt qua, không thấy có cuộc gọi đến, cũng không thấy có tin nhắn.
Cô rửa mặt xong rồi thay váy ngủ, ngồi vào bàn trang điểm bôi chút kem dưỡng ẩm ban đêm, thì chuông điện thoại vang lên.
Cô lập tức mở ra, vừa thấy là một tin nhắn.
Mở ra thì chỉ thấy bên trên có một câu, ngữ điệu lạnh lùng: Còn thở hổn hển không?
Không cần nhìn cũng biết là tin nhắn của Phong Dập Thần gửi tới.
Cô cắn răng, trả lời nói: Thở hổn hển thì sao? Có việc sao?
Sau khi gửi tin nhắn đi, cô lập tức đi đến mép giường, quăng mình lên giường, ôm di động chờ đợi tin nhắn.
Một phút sau, không có tin nhắn, nhưng lại có cuộc gọi đến.
Cô ngẩn ra, hít vào một hơi thật sâu, tay cô cầm di động, lướt qua nút trả lời, “A lô?”
Giọng nói của người đàn ông vang lên ở đầu dây bên kia, không nhanh không chậm: "Cô đi vội, tôi chưa hỏi cô, mọi chuyện đã xử lý xong chưa?"
Cố Hảo ngẩn ra, nghĩ đến mình sốt ruột tìm Mặc Mặc, nói: “Ừ, xong rồi.”
“Xong rồi?” Phong Dập Thần cau mày, nói: “Thật sự xong rồi?”
“Đương nhiên rồi.” Cô nói thẳng: “Cảm ơn đã quan tâm, đã xong rồi.”
Trong lúc nhất thời, Phong Dập Thần không nói gì.
Cố Hảo ngẩn ra, tay cô nắm điện thoại có chút dùng sức: “Vậy thì, nếu anh không còn chuyện gì, thì nghỉ ngơi đi.”
Cô thật sự cảm thấy rất mệt. Mặc dù cô cũng muốn biết rốt cuộc Phong Dập Thần gọi điện thoại tới làm gì, nhưng cô mệt chết rồi, anh không nói lời nào, cô cũng lười hỏi.
Vừa nghe thấy cô muốn mình cúp điện thoại, Phong Dập Thần nhăn mày, trầm giọng nói: “Tôi gọi điện thoại cho cô, còn chưa nói lời nào, cô đã bảo tôi cúp điện thoại?”
Cố Hảo cười nhạt: “Vậy anh nói đi, chuyện gì?”
“Cô nói xem chuyện gì?” Anh trực tiếp lạnh lùng hỏi lại, nghe âm thanh có chút táo bạo.
“Tôi không biết.” Cố Hảo nói thẳng: “Anh tìm tôi, lại không phải tôi tìm anh, anh nói xem chuyện gì?”
Phong Dập Thần sửng sốt trong chốc lát, trong mắt anh hiện lên một tia tức giận. Người phụ nữ này quả thực có thể làm người ta tức chết.
Anh tìm cô, đương nhiên là nhớ cô rồi.
Hiện tại anh vừa ra khỏi phòng con trai, về phòng mình, gọi điện thoại cho cô, vậy mà cô lại có thái độ này.
Ăn sạch sẽ liền không nhận thanh toán rồi.
Anh mím môi, trầm giọng nói: “Không có việc gì thì không thể tìm cô sao?”
“Ừ, không có việc gì cũng có thể.” Cô nhận ra được gì đó, mỉm cười. “Tôi chỉ có chút mệt thôi.”
“Cô mệt?” Anh cười nhạo một tiếng.
“Anh có thái độ gì vậy?” Cố Hảo rất kinh ngạc: “Tôi mệt, tôi có thể không mệt sao?”
Bản thân bị bắt cóc, tiếp theo còn bị dội nước lạnh, sau đó lại bị anh chỉnh đốn ba lần, có thể không mệt sao?
“Hình như người động là tôi, cô đâu có động, cũng không phối hợp đúng chứ?” Giọng điệu của anh trầm thấp, xấu xa.
Cố Hảo ngẩn ra, ngược lại có chút xấu hổ, đặc biệt nghe thấy ý trong lời của anh, mặt cô càng nóng đến mang tai.
Cô ngại ngùng nói: “Vậy thì nếu không còn chuyện gì thì chúng ta đi nghỉ ngơi đi.”
“Cố Hảo.” Phong Dập Thần phát hỏa rồi. “Tôi nói lại lần nữa, cúp điện thoại thử xem.”
“Ẹc.” Cố Hảo hít vào một hơi: “Tôi không nói cúp điện thoại, không nói nữa được chưa? Nhưng chúng ta nói gì đây?”
Phong Dập Thần lại yên lặng.
Cố Hảo dường như nghe thấy tiếng thở dốc của anh, rất thô, nghe qua có chút tức giận.
Cô lập tức nói: “Anh đừng nóng giận, tôi có chút ngại, xét cho cùng, xét cho cùng cái kia ——”
“Cái nào?” Anh không vui hỏi lại.
Cố Hảo cắn răng một cái, bất chấp nói: “Xét cho cùng ngủ rồi, anh không ngại, da dày thịt béo. Xét cho cùng, tôi là phụ nữ, tôi cũng muốn chút mặt mũi.”
Anh hít vào một hơi, nói: “Cô đột nhiên đi, hiện tại tôi vô cùng nghi ngờ, rốt cuộc cô có chuyện gì hay không?”
Cố Hảo nghĩ đến Mặc Mặc, bỗng nhiên trong lòng cô cả kinh, có chút do dự. Về Mặc Mặc, cô làm sao mở miệng nói với Phong Dập Thần đây?
Có phải cô có thể nói một câu với Phong Dập Thần không đây?
Phải mở miệng như thế nào đây?
“Có chuyện, thật sự có, tôi không lừa anh.” Cô giải thích nói: “Anh không tin tôi sao?”
“Cô đáng để tôi tin sao?” Anh hỏi lại.
Cố Hảo sửng sốt: “Đương nhiên rồi.”
“Lấy ra chút hành động thực tế.”
“Hành động thực tế gì?”
“Chuyện của cô thật sự làm xong rồi, hiện tại chỉ ngủ thôi sao?”
“Đúng vậy.” Cố Hảo nói: “Tôi rất mệt, muốn nghỉ ngơi.”
“Tôi muốn gặp cô.” Anh bỗng nhiên nói.
“Hả?”
“Bây giờ, lập tức.” Anh nói lại lần hai.
“Tôi ——” Cố Hảo hơi sốt ruột, kinh ngạc: “Nhưng bây giờ đã là buổi tối rồi mà?”
“Tôi đến tìm cô.” Anh nói: “Đến nhà cô.”
“Á, không được, tôi ở cùng em gái.” Cô còn chưa nghĩ đến nói như thế nào, huống chi bọn họ còn chưa hiểu biết lẫn nhau.
Cô không thể để Phong Dập Thần nhìn thấy Mặc Mặc, ít nhất không thể hấp tấp như thế.
Phong Dập Thần nhăn mày lại, rất kinh ngạc: “Em cô thì làm sao? Tôi không được gặp người sao?”
Cố Hảo cả kinh, lập tức nói: “Đương nhiên không phải, em tôi là học sinh, tôi tuyệt đối không thể khiến cho em tôi có ảnh hưởng không tốt.”
“Vậy tôi bảo Lương Thần đón cô.” Anh hơi thoái nhượng một bước.
“Tối muộn rồi, anh làm gì hả?”
“Vậy cô nói cho tôi biết, ngày mai cô sẽ có thời gian một ngày ở cùng tôi chứ?”
Cố Hảo cứng lại: “Ngày mai báo xã hội——”
“Theo tôi được biết, Lâm Phương Hoa cho cô nghỉ rồi.” Phong Dập Thần trực tiếp ngắt lời Cố Hảo, phá hỏng lời cô muốn nói: “Ngày mai chắc là cô rảnh, cho nên, đừng lấy một số lời qua loa lấy lệ với tôi.”
Cố Tiểu Trúc thở dài, nói: “Đi quán ăn không cần rửa bát rửa nồi, ăn quá no.”
“Nhưng lại nhiều dầu máng xối (*).” Cố Tiêu Mặc ở bên cạnh bồi thêm một câu.
(*) dầu máng xối: chỉ loại dầu đã qua sử dụng.
“Phụt ——” Cố Tiểu Trúc cười phì. “Cháu trai, cháu có thể đừng giội nước lã người ta như vậy được không?”
“Dì út, cháu nói đều là thật, trên TV đã nói rồi.” Tên nhóc nói: “Cũng không phải cháu bịa đặt.”
“Vậy không phải cháu vẫn ăn sao?”
“Không ăn sẽ đói.”
“Cháu cũng ăn dầu máng xối.”
“Thỉnh thoảng ăn chút chắc là sẽ không chết được, dì út yên tâm đi.”
Hai người mỗi người một câu đấu võ mồm.
Cố Hảo lại mệt chết rồi. Cô đứng dậy nói với bọn họ: “Hôm nay cũng đừng làm gì nữa, nghỉ ngơi, chị mệt chết rồi, chuẩn bị ngủ sớm một chút. Hai người có ngủ hay không?”
“Ngủ.” Cố Tiểu Trúc nói: “Em cũng buồn ngủ đây.”
“Đều đi nghỉ ngơi.” Cố Hảo đứng lên, đi về phòng: “Nào, Mặc Mặc, mami rửa chân, rửa mặt sạch sẽ cùng con rồi đi ngủ.”
“Mami, con tự làm được.” Tên nhóc nói: “Mẹ mệt như vậy, không cần phải để ý đến con đâu, con tự rửa xong rồi bảo đảm đi ngủ!”
“Con tự làm được không?” Cố Hảo lo lắng hỏi.
“Một thời gian không phải con đều tự mình làm sao? Mẹ yên tâm đi.”
“Cũng được.” Cố Hảo gật đầu: “Nếu con không làm được thì gọi mẹ.”
“Chị hai, em và Mặc Mặc cùng rửa.” Cố Tiểu Trúc đồng tình hôm nay Cố Hảo cùng Phong Dập Thần ở bên nhau, thấy chị hai mệt như vậy, cô ấy tự động gánh vác: “Chị đi nghỉ ngơi đi.”
Lúc này, Cố Hảo mới quay về phòng. Cô lấy điện thoại ra nhìn lướt qua, không thấy có cuộc gọi đến, cũng không thấy có tin nhắn.
Cô rửa mặt xong rồi thay váy ngủ, ngồi vào bàn trang điểm bôi chút kem dưỡng ẩm ban đêm, thì chuông điện thoại vang lên.
Cô lập tức mở ra, vừa thấy là một tin nhắn.
Mở ra thì chỉ thấy bên trên có một câu, ngữ điệu lạnh lùng: Còn thở hổn hển không?
Không cần nhìn cũng biết là tin nhắn của Phong Dập Thần gửi tới.
Cô cắn răng, trả lời nói: Thở hổn hển thì sao? Có việc sao?
Sau khi gửi tin nhắn đi, cô lập tức đi đến mép giường, quăng mình lên giường, ôm di động chờ đợi tin nhắn.
Một phút sau, không có tin nhắn, nhưng lại có cuộc gọi đến.
Cô ngẩn ra, hít vào một hơi thật sâu, tay cô cầm di động, lướt qua nút trả lời, “A lô?”
Giọng nói của người đàn ông vang lên ở đầu dây bên kia, không nhanh không chậm: "Cô đi vội, tôi chưa hỏi cô, mọi chuyện đã xử lý xong chưa?"
Cố Hảo ngẩn ra, nghĩ đến mình sốt ruột tìm Mặc Mặc, nói: “Ừ, xong rồi.”
“Xong rồi?” Phong Dập Thần cau mày, nói: “Thật sự xong rồi?”
“Đương nhiên rồi.” Cô nói thẳng: “Cảm ơn đã quan tâm, đã xong rồi.”
Trong lúc nhất thời, Phong Dập Thần không nói gì.
Cố Hảo ngẩn ra, tay cô nắm điện thoại có chút dùng sức: “Vậy thì, nếu anh không còn chuyện gì, thì nghỉ ngơi đi.”
Cô thật sự cảm thấy rất mệt. Mặc dù cô cũng muốn biết rốt cuộc Phong Dập Thần gọi điện thoại tới làm gì, nhưng cô mệt chết rồi, anh không nói lời nào, cô cũng lười hỏi.
Vừa nghe thấy cô muốn mình cúp điện thoại, Phong Dập Thần nhăn mày, trầm giọng nói: “Tôi gọi điện thoại cho cô, còn chưa nói lời nào, cô đã bảo tôi cúp điện thoại?”
Cố Hảo cười nhạt: “Vậy anh nói đi, chuyện gì?”
“Cô nói xem chuyện gì?” Anh trực tiếp lạnh lùng hỏi lại, nghe âm thanh có chút táo bạo.
“Tôi không biết.” Cố Hảo nói thẳng: “Anh tìm tôi, lại không phải tôi tìm anh, anh nói xem chuyện gì?”
Phong Dập Thần sửng sốt trong chốc lát, trong mắt anh hiện lên một tia tức giận. Người phụ nữ này quả thực có thể làm người ta tức chết.
Anh tìm cô, đương nhiên là nhớ cô rồi.
Hiện tại anh vừa ra khỏi phòng con trai, về phòng mình, gọi điện thoại cho cô, vậy mà cô lại có thái độ này.
Ăn sạch sẽ liền không nhận thanh toán rồi.
Anh mím môi, trầm giọng nói: “Không có việc gì thì không thể tìm cô sao?”
“Ừ, không có việc gì cũng có thể.” Cô nhận ra được gì đó, mỉm cười. “Tôi chỉ có chút mệt thôi.”
“Cô mệt?” Anh cười nhạo một tiếng.
“Anh có thái độ gì vậy?” Cố Hảo rất kinh ngạc: “Tôi mệt, tôi có thể không mệt sao?”
Bản thân bị bắt cóc, tiếp theo còn bị dội nước lạnh, sau đó lại bị anh chỉnh đốn ba lần, có thể không mệt sao?
“Hình như người động là tôi, cô đâu có động, cũng không phối hợp đúng chứ?” Giọng điệu của anh trầm thấp, xấu xa.
Cố Hảo ngẩn ra, ngược lại có chút xấu hổ, đặc biệt nghe thấy ý trong lời của anh, mặt cô càng nóng đến mang tai.
Cô ngại ngùng nói: “Vậy thì nếu không còn chuyện gì thì chúng ta đi nghỉ ngơi đi.”
“Cố Hảo.” Phong Dập Thần phát hỏa rồi. “Tôi nói lại lần nữa, cúp điện thoại thử xem.”
“Ẹc.” Cố Hảo hít vào một hơi: “Tôi không nói cúp điện thoại, không nói nữa được chưa? Nhưng chúng ta nói gì đây?”
Phong Dập Thần lại yên lặng.
Cố Hảo dường như nghe thấy tiếng thở dốc của anh, rất thô, nghe qua có chút tức giận.
Cô lập tức nói: “Anh đừng nóng giận, tôi có chút ngại, xét cho cùng, xét cho cùng cái kia ——”
“Cái nào?” Anh không vui hỏi lại.
Cố Hảo cắn răng một cái, bất chấp nói: “Xét cho cùng ngủ rồi, anh không ngại, da dày thịt béo. Xét cho cùng, tôi là phụ nữ, tôi cũng muốn chút mặt mũi.”
Anh hít vào một hơi, nói: “Cô đột nhiên đi, hiện tại tôi vô cùng nghi ngờ, rốt cuộc cô có chuyện gì hay không?”
Cố Hảo nghĩ đến Mặc Mặc, bỗng nhiên trong lòng cô cả kinh, có chút do dự. Về Mặc Mặc, cô làm sao mở miệng nói với Phong Dập Thần đây?
Có phải cô có thể nói một câu với Phong Dập Thần không đây?
Phải mở miệng như thế nào đây?
“Có chuyện, thật sự có, tôi không lừa anh.” Cô giải thích nói: “Anh không tin tôi sao?”
“Cô đáng để tôi tin sao?” Anh hỏi lại.
Cố Hảo sửng sốt: “Đương nhiên rồi.”
“Lấy ra chút hành động thực tế.”
“Hành động thực tế gì?”
“Chuyện của cô thật sự làm xong rồi, hiện tại chỉ ngủ thôi sao?”
“Đúng vậy.” Cố Hảo nói: “Tôi rất mệt, muốn nghỉ ngơi.”
“Tôi muốn gặp cô.” Anh bỗng nhiên nói.
“Hả?”
“Bây giờ, lập tức.” Anh nói lại lần hai.
“Tôi ——” Cố Hảo hơi sốt ruột, kinh ngạc: “Nhưng bây giờ đã là buổi tối rồi mà?”
“Tôi đến tìm cô.” Anh nói: “Đến nhà cô.”
“Á, không được, tôi ở cùng em gái.” Cô còn chưa nghĩ đến nói như thế nào, huống chi bọn họ còn chưa hiểu biết lẫn nhau.
Cô không thể để Phong Dập Thần nhìn thấy Mặc Mặc, ít nhất không thể hấp tấp như thế.
Phong Dập Thần nhăn mày lại, rất kinh ngạc: “Em cô thì làm sao? Tôi không được gặp người sao?”
Cố Hảo cả kinh, lập tức nói: “Đương nhiên không phải, em tôi là học sinh, tôi tuyệt đối không thể khiến cho em tôi có ảnh hưởng không tốt.”
“Vậy tôi bảo Lương Thần đón cô.” Anh hơi thoái nhượng một bước.
“Tối muộn rồi, anh làm gì hả?”
“Vậy cô nói cho tôi biết, ngày mai cô sẽ có thời gian một ngày ở cùng tôi chứ?”
Cố Hảo cứng lại: “Ngày mai báo xã hội——”
“Theo tôi được biết, Lâm Phương Hoa cho cô nghỉ rồi.” Phong Dập Thần trực tiếp ngắt lời Cố Hảo, phá hỏng lời cô muốn nói: “Ngày mai chắc là cô rảnh, cho nên, đừng lấy một số lời qua loa lấy lệ với tôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.