Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ
Chương 220: Tới nhà bạn học làm khách
Hạ Lan Tình
27/05/2021
Cố Tiểu Trúc bỗng dưng nghiêm nghị, đôi mắt sâu lộ vẻ ngạc nhiên.
Câu nói này, không nghi ngờ gì đã đánh trúng trái tim luôn được bảo vệ chặt chẽ của Cố Tiểu Trúc.
Đôi mắt to kia, quan sát Trì Tĩnh Tây, vốn có hơi đề phòng và lười biếng, giống như viên ngọc đẹp nhất trên thế giới, nhìn rất sống động.
Cứ thế, 4 mắt nhìn nhau.
Chắc là ý thức được sự thất thần của mình.
Tiểu Trúc hoàn hồn, cười khổ: “Chị tôi là như vậy, sẽ không nói tôi nghe đâu, một mình chị gánh hết mọi thứ. Còn tôi, lại là tai hoạ thôi.”
Trì Tĩnh Tây thấy cô ấy tự trách như vậy thì anh ta nhẹ nhàng an ủi: “Đây không phải tai hoạ, cô yên tâm. Tôi đã cử người điều tra, cũng lấy CCTV rồi. Tới lúc đó, số tiền này sẽ hoàn lại cho cô.”
“Có thật không?” Tiẻu Trúc nghi ngờ nhìn anh ta: “Có thể hoàn lại sao?”
“Số tiền này nếu không phải Phong Dập Thần tạm ứng, theo tính của tôi thì sẽ từ chối chi trả.”
“Ý của anh là, Phong Dập Thần yêu cầu anh ta giả vờ rộng lượng, chủ động giúp chúng ta thanh toán?”
Trì Tĩnh Tây giật giật khoé môi và gật đầu: “Đúng, giả vờ rộng lượng, sợ người kia lỡ như kéo dài tình trạng bệnh, không cách nào điều trị được, bệnh tình càng nghiêm trọng.”
“Nhưng chuyện này thì có liên quan gì tôi?” Tiểu Trúc nói: “Sao anh ta lại lo chuyện bao đồng vậy?”
“Nhưng là có lòng tốt.” Trì Tĩnh Tây nói: “Bất cứ lúc nào thì việc chữa trị trước mới là tốt nhất. Dù gì mạng người là quan trọng mà.”
“Nhưng 2 người đàn ông nói lung tung kia quả thật hiếp người quá đáng. Họ chặn đường tôi.” Tiểu Trúc giải thích, đột nhiên dừng lại: “Thôi bỏ đi, cảnh sát các anh nếu có thể lo được mấy chuyện này thì cũng sẽ không có đám lưu manh kia.”
Cô ấy rất khó chịu với hình phạt không quá nặng của cảnh sát dành cho hành vi kiểu này.
Trì Tĩnh Tây dĩ nhiên nhìn ra tâm trạng của cô ấy: “Tôi cũng biết. Chuyện này không thoả đáng. Chúng tôi chỉ có thể bắt người, còn về phán án thì là trách nhiệm của viện kiểm sát và tòa án.”
“Ý anh là, các anh không có nhiều tác dụng.” Tiểu Trúc hậm hực đứng lên: “Được thôi. Tôi cũng biết không phải lỗi một mình anh. Đây là sự khiếm khuyế của một hệ thống, cũng như anh nói vậy, dù gì cũng nhắm đến đa số, lỡ như có người lợi dụng việc trả thù công khai này thì cũng là vấn đề của xã hội.”
“Cô có thể nghĩ thông, là một cô gái ngoan thấu tình đạt lý.” Trì Tĩnh Tây cũng đứng lên, nhìn thẳng vào mắt cô ấy.
4 mắt nhìn nhau, đáy mắt anh ta ẩn chứa nhiều sự cuồng nhiệt, đôi mắt quá sâu thẳm, người nhìn cũng thấy hoảng loạn.
Tiểu Trúc lập tức nói: “Cảm ơn anh, cảnh sát Trì. Chuyyện tôi biết chuyện tiền viện phí rồi, mong anh đừng nói chị tôi nghe.”
“Được.” Trì Tĩnh Tây gật đầu: “Tôi đưa cô đi, cô muốn đi đâu?”
“Không cần đâu.” Tiểu Trúc lập tức lắc đầu, lịch sự từ chối: “Tôi quen ngồi xe buýt, về nhà rất tiện.”
“Hay là tôi đưa cô về.” Trì Tĩnh Tây lại lên tiếng.
“Thật sự không cần đâu, không tiện.” Tiểu Trúc nghiêm túc, quay người rời khỏi.
Cô ấy không cho Trì Tĩnh Tây cơ hội mà sải bước đi khỏi.
Nhìn bóng lưng cô ấy đi xa, Trì Tĩnh Tây không cách nào đuổi theo. Anh ta sợ mình quá nóng vội, doạ cô gái nhỏ này.
Cô ấy đúng là còn nhỏ.
Ánh mắt anh ta sâu thẳm, giống như con báo ngủ đông trong bóng tối. Còn Cố Tiểu Trúc là con mồi của anh ta.
Anh ta phát hiện con mồi của mình, không còn bao lâu nữa.
Sớm muộn, anh cũng sẽ gánh trách nhiệm cả đời cô ấy.
Đây là trách nhiệm của một người đàn ông nên làm.
Chỉ có như vậy mới là người đầu đội trời chân đạp đất.
Không thẹn với trời, không ngại với ai.
Phong Dập Thần chờ Cố Hảo tan làm.
Chờ mãi tới hơn 5 giờ.
Cố Hảo từ trong toà soạn đi ra, ngước mắt thì thấy chiếc xe rất quen thuộc kia.
Anh vẫn chưa đi ư? Hay là đi rồi lại trở lại?
Cố Hảo do dự thì thấy Phong Dập Thần bước xuống xe đi về phía cô.
Cố Hảo chau mày, nhìn người đàn ông cao ráo đi tới, khí chất đế vương tự nhiên, cử chỉ cười như không cười.
Cô thở dài, có chút bất lực: “Sao anh lại ở đây?”
Phong Dập Thần nghe cô ghét bỏ chuyện mình tới đây thì tỏ ra bất đắc dĩ.
Anh nắm chặt tay cô, để thẻ cứng vào trong tay Cố Hảo.
Cố Hảo đơ người: “Số tiền này, tôi không cần, chúng ta vẫn tính toán cho rõ.”
Phong Dập Thần lên tiếng: “Tôi không muốn tính toán rõ ràng với em, càng không rõ ràng thì tôi càng vui, tốt nhất em cảm thấy nơ tôi ân tình, sẽ không rời khỏi tôi. Đây chính là mục tiêu của tôi, không liên quan chuyện coi thường em.”
“Tôi không muốn có dây dưa về bất kỳ chuyện kinh tế nào với anh.” Cố Hảo nhìn tấm thẻ trong tay, rất phiền lòng: “Thật đó, tôi không thích nợ người khác.”
“Người khác, em hoàn toàn có thể không nợ. Sau này, chuyện gì tôi đều giúp em giải quyết.” Anh dịu dàng lên tiếng, là lời hứa, cũng là thật lòng: “Tôi rất nghiêm túc.”
“Anh nghiêm túc bao nhiêu?” Cô hỏi ngược lại.
Phong Dập Thần nhìn cô và mỉm cười: “Không phải yêu đương đơn thuần!”
Điều đó có ngụ ý rằng hôn nhân là điều kiện tiên quyết?
Cố Hảo nhìn anh, chìm vào đôi mắt sâu thẳm của anh, ánh mắt nghiêm túc như vậy, không phải nói đùa.
Cô mím môi, lắc đầu rồi nói: “Như vậy tốt nhất, nhưng tấm thẻ này, anh cầm đi. Tôi không nợ anh, phân biệt cho rõ, trong lòng tôi thoải mái.”
Thấy Cố Hảo cố chấp như vậy, Phong Dập Thần chau mày dữ dội: “Em không thể không cần cố chấp được không?”
“Tôi cố chấp với chính mình.” Cố Hảo nhìn vào mắt anh, nói rõ ràng từng câu từng chữ: “Mới đi tới ngày hôm nay.”
Nếu không cố chấp, có thể cô dẵ chết bao nhiêu lần rồi.
Người phụ nữ chưa kết hôn đã sinh con, không có cố chấp và kiên cường thì sao sinh con được?
Để được làm mẹ, chịu biết bao sự coi thường và ấm ức, chỉ có bản thân cô biết.
Phong Dập Thần thấy cô không phải khách sáo, mà là nghiêm túc thật sự.
Anh thở dài rồi lên tiếng: “Cố Hảo, em nhất định phải phân biệt rạch rồi vậy sao?”
“Đúng.”
“Được, tôi tôn trọng em. Nhưng số tiền này em không cần trả.”
“Anh nói vậy là sao?”
“Tên lưu manh kia muốn khi dễ em gái em. Anh ta cũng phải trả giá cho hành động của mình.” Phong Dập Thần nghiêm nghị nói: “Tôi sẽ giữ số tiền này, tới lúc đó sẽ công khai hoàn lại cho em.”
“Chuyện này ……” Cố Hảo hơi do dự: “Anh muốn làm gì?”
“Để anh ta trả giá.”
“Phong Dập Thần, tôi cảm thấy anh ta bị thương cũng là trả giá rồi.”
“Em đừng lo nữa.” Phong Dập Thần phiền muộn nhìn cô, nhét thẻ vào và nói: “Em đi đâu, tôi đưa em đi.”
“Tôi về nhà.”
“Vậy tôi đưa em về!”
“Không ……”
“Em không được phép từ chối tôi. Nếu không tôi theo em về nhà, hôm nay không về nhà tôi, sau này ỷ lại vào em đó.”
Cố Hảo rất bất lực nên đành nói: “Vậy được rồi, đi thôi.”
Trên đường về, Phong Dập Thần nghe máy.
Anh vừa nhìn dãy số thì nghe máy ngay: “Sao vậy?”
Giọng của Duệ Hi ở đầu dây bên kia lên tiếng: “Cha, hôm nay cha có thể tới làm khách ở nhà một bạn học được không?”
“Ở đâu?”
“Con muốn tới làm khách ở nhà bạn. Con đã nói với bác quản gia rồi, nhờ ông ấy chờ con, con đi xong rồi về.”
“Có an toàn không?”
“An toàn.”
“Được, con đi đi.” Phong Dập Thần quay đầu nhìn Cố Hảo, tâm trạng khá tốt. Cô cũng không từ chối anh nữa.
Nhưng Cố Hảo nghi ngờ nhìn anh, hình như cô nghe thấy tiếng của một đứa trẻ, trong lòng cô không khỏi lẩm bẩm, đây là ai?
Câu nói này, không nghi ngờ gì đã đánh trúng trái tim luôn được bảo vệ chặt chẽ của Cố Tiểu Trúc.
Đôi mắt to kia, quan sát Trì Tĩnh Tây, vốn có hơi đề phòng và lười biếng, giống như viên ngọc đẹp nhất trên thế giới, nhìn rất sống động.
Cứ thế, 4 mắt nhìn nhau.
Chắc là ý thức được sự thất thần của mình.
Tiểu Trúc hoàn hồn, cười khổ: “Chị tôi là như vậy, sẽ không nói tôi nghe đâu, một mình chị gánh hết mọi thứ. Còn tôi, lại là tai hoạ thôi.”
Trì Tĩnh Tây thấy cô ấy tự trách như vậy thì anh ta nhẹ nhàng an ủi: “Đây không phải tai hoạ, cô yên tâm. Tôi đã cử người điều tra, cũng lấy CCTV rồi. Tới lúc đó, số tiền này sẽ hoàn lại cho cô.”
“Có thật không?” Tiẻu Trúc nghi ngờ nhìn anh ta: “Có thể hoàn lại sao?”
“Số tiền này nếu không phải Phong Dập Thần tạm ứng, theo tính của tôi thì sẽ từ chối chi trả.”
“Ý của anh là, Phong Dập Thần yêu cầu anh ta giả vờ rộng lượng, chủ động giúp chúng ta thanh toán?”
Trì Tĩnh Tây giật giật khoé môi và gật đầu: “Đúng, giả vờ rộng lượng, sợ người kia lỡ như kéo dài tình trạng bệnh, không cách nào điều trị được, bệnh tình càng nghiêm trọng.”
“Nhưng chuyện này thì có liên quan gì tôi?” Tiểu Trúc nói: “Sao anh ta lại lo chuyện bao đồng vậy?”
“Nhưng là có lòng tốt.” Trì Tĩnh Tây nói: “Bất cứ lúc nào thì việc chữa trị trước mới là tốt nhất. Dù gì mạng người là quan trọng mà.”
“Nhưng 2 người đàn ông nói lung tung kia quả thật hiếp người quá đáng. Họ chặn đường tôi.” Tiểu Trúc giải thích, đột nhiên dừng lại: “Thôi bỏ đi, cảnh sát các anh nếu có thể lo được mấy chuyện này thì cũng sẽ không có đám lưu manh kia.”
Cô ấy rất khó chịu với hình phạt không quá nặng của cảnh sát dành cho hành vi kiểu này.
Trì Tĩnh Tây dĩ nhiên nhìn ra tâm trạng của cô ấy: “Tôi cũng biết. Chuyện này không thoả đáng. Chúng tôi chỉ có thể bắt người, còn về phán án thì là trách nhiệm của viện kiểm sát và tòa án.”
“Ý anh là, các anh không có nhiều tác dụng.” Tiểu Trúc hậm hực đứng lên: “Được thôi. Tôi cũng biết không phải lỗi một mình anh. Đây là sự khiếm khuyế của một hệ thống, cũng như anh nói vậy, dù gì cũng nhắm đến đa số, lỡ như có người lợi dụng việc trả thù công khai này thì cũng là vấn đề của xã hội.”
“Cô có thể nghĩ thông, là một cô gái ngoan thấu tình đạt lý.” Trì Tĩnh Tây cũng đứng lên, nhìn thẳng vào mắt cô ấy.
4 mắt nhìn nhau, đáy mắt anh ta ẩn chứa nhiều sự cuồng nhiệt, đôi mắt quá sâu thẳm, người nhìn cũng thấy hoảng loạn.
Tiểu Trúc lập tức nói: “Cảm ơn anh, cảnh sát Trì. Chuyyện tôi biết chuyện tiền viện phí rồi, mong anh đừng nói chị tôi nghe.”
“Được.” Trì Tĩnh Tây gật đầu: “Tôi đưa cô đi, cô muốn đi đâu?”
“Không cần đâu.” Tiểu Trúc lập tức lắc đầu, lịch sự từ chối: “Tôi quen ngồi xe buýt, về nhà rất tiện.”
“Hay là tôi đưa cô về.” Trì Tĩnh Tây lại lên tiếng.
“Thật sự không cần đâu, không tiện.” Tiểu Trúc nghiêm túc, quay người rời khỏi.
Cô ấy không cho Trì Tĩnh Tây cơ hội mà sải bước đi khỏi.
Nhìn bóng lưng cô ấy đi xa, Trì Tĩnh Tây không cách nào đuổi theo. Anh ta sợ mình quá nóng vội, doạ cô gái nhỏ này.
Cô ấy đúng là còn nhỏ.
Ánh mắt anh ta sâu thẳm, giống như con báo ngủ đông trong bóng tối. Còn Cố Tiểu Trúc là con mồi của anh ta.
Anh ta phát hiện con mồi của mình, không còn bao lâu nữa.
Sớm muộn, anh cũng sẽ gánh trách nhiệm cả đời cô ấy.
Đây là trách nhiệm của một người đàn ông nên làm.
Chỉ có như vậy mới là người đầu đội trời chân đạp đất.
Không thẹn với trời, không ngại với ai.
Phong Dập Thần chờ Cố Hảo tan làm.
Chờ mãi tới hơn 5 giờ.
Cố Hảo từ trong toà soạn đi ra, ngước mắt thì thấy chiếc xe rất quen thuộc kia.
Anh vẫn chưa đi ư? Hay là đi rồi lại trở lại?
Cố Hảo do dự thì thấy Phong Dập Thần bước xuống xe đi về phía cô.
Cố Hảo chau mày, nhìn người đàn ông cao ráo đi tới, khí chất đế vương tự nhiên, cử chỉ cười như không cười.
Cô thở dài, có chút bất lực: “Sao anh lại ở đây?”
Phong Dập Thần nghe cô ghét bỏ chuyện mình tới đây thì tỏ ra bất đắc dĩ.
Anh nắm chặt tay cô, để thẻ cứng vào trong tay Cố Hảo.
Cố Hảo đơ người: “Số tiền này, tôi không cần, chúng ta vẫn tính toán cho rõ.”
Phong Dập Thần lên tiếng: “Tôi không muốn tính toán rõ ràng với em, càng không rõ ràng thì tôi càng vui, tốt nhất em cảm thấy nơ tôi ân tình, sẽ không rời khỏi tôi. Đây chính là mục tiêu của tôi, không liên quan chuyện coi thường em.”
“Tôi không muốn có dây dưa về bất kỳ chuyện kinh tế nào với anh.” Cố Hảo nhìn tấm thẻ trong tay, rất phiền lòng: “Thật đó, tôi không thích nợ người khác.”
“Người khác, em hoàn toàn có thể không nợ. Sau này, chuyện gì tôi đều giúp em giải quyết.” Anh dịu dàng lên tiếng, là lời hứa, cũng là thật lòng: “Tôi rất nghiêm túc.”
“Anh nghiêm túc bao nhiêu?” Cô hỏi ngược lại.
Phong Dập Thần nhìn cô và mỉm cười: “Không phải yêu đương đơn thuần!”
Điều đó có ngụ ý rằng hôn nhân là điều kiện tiên quyết?
Cố Hảo nhìn anh, chìm vào đôi mắt sâu thẳm của anh, ánh mắt nghiêm túc như vậy, không phải nói đùa.
Cô mím môi, lắc đầu rồi nói: “Như vậy tốt nhất, nhưng tấm thẻ này, anh cầm đi. Tôi không nợ anh, phân biệt cho rõ, trong lòng tôi thoải mái.”
Thấy Cố Hảo cố chấp như vậy, Phong Dập Thần chau mày dữ dội: “Em không thể không cần cố chấp được không?”
“Tôi cố chấp với chính mình.” Cố Hảo nhìn vào mắt anh, nói rõ ràng từng câu từng chữ: “Mới đi tới ngày hôm nay.”
Nếu không cố chấp, có thể cô dẵ chết bao nhiêu lần rồi.
Người phụ nữ chưa kết hôn đã sinh con, không có cố chấp và kiên cường thì sao sinh con được?
Để được làm mẹ, chịu biết bao sự coi thường và ấm ức, chỉ có bản thân cô biết.
Phong Dập Thần thấy cô không phải khách sáo, mà là nghiêm túc thật sự.
Anh thở dài rồi lên tiếng: “Cố Hảo, em nhất định phải phân biệt rạch rồi vậy sao?”
“Đúng.”
“Được, tôi tôn trọng em. Nhưng số tiền này em không cần trả.”
“Anh nói vậy là sao?”
“Tên lưu manh kia muốn khi dễ em gái em. Anh ta cũng phải trả giá cho hành động của mình.” Phong Dập Thần nghiêm nghị nói: “Tôi sẽ giữ số tiền này, tới lúc đó sẽ công khai hoàn lại cho em.”
“Chuyện này ……” Cố Hảo hơi do dự: “Anh muốn làm gì?”
“Để anh ta trả giá.”
“Phong Dập Thần, tôi cảm thấy anh ta bị thương cũng là trả giá rồi.”
“Em đừng lo nữa.” Phong Dập Thần phiền muộn nhìn cô, nhét thẻ vào và nói: “Em đi đâu, tôi đưa em đi.”
“Tôi về nhà.”
“Vậy tôi đưa em về!”
“Không ……”
“Em không được phép từ chối tôi. Nếu không tôi theo em về nhà, hôm nay không về nhà tôi, sau này ỷ lại vào em đó.”
Cố Hảo rất bất lực nên đành nói: “Vậy được rồi, đi thôi.”
Trên đường về, Phong Dập Thần nghe máy.
Anh vừa nhìn dãy số thì nghe máy ngay: “Sao vậy?”
Giọng của Duệ Hi ở đầu dây bên kia lên tiếng: “Cha, hôm nay cha có thể tới làm khách ở nhà một bạn học được không?”
“Ở đâu?”
“Con muốn tới làm khách ở nhà bạn. Con đã nói với bác quản gia rồi, nhờ ông ấy chờ con, con đi xong rồi về.”
“Có an toàn không?”
“An toàn.”
“Được, con đi đi.” Phong Dập Thần quay đầu nhìn Cố Hảo, tâm trạng khá tốt. Cô cũng không từ chối anh nữa.
Nhưng Cố Hảo nghi ngờ nhìn anh, hình như cô nghe thấy tiếng của một đứa trẻ, trong lòng cô không khỏi lẩm bẩm, đây là ai?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.