Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ
Chương 32: Tránh xa tôi ra
Hạ Lan Tình
26/04/2021
Cố Hảo dĩ nhiên cũng nhìn thấy Phong Dập Thần.
Trong lòng cô thấp thỏm, thật ra không biết Phong Dập Thần tại sao lại xuất hiện ở đây.
Trong đầu cô loé lên hình ảnh họ ở nhà tắm, còn có thân hình của anh.
Ặc.
Mặt, bất giác đỏ ửng lên.
Cô liều mạng giả bộ bình tĩnh và mím chặt môi.
Ánh mắt của Phong Dập Thần quét qua gương mặt của Cố Hảo. Gương mặt nhỏ nhắn đỏ ửng lộ ra tâm trạng của cô, đồng thời cũng khiến Phong Dập Thần nheo mắt.
Cô thấy đỏ mặt khi nhìn thấy mình, anh cũng không bỏ qua chi tiết này.
“Dập Thần.” Trần Thanh Vận thấy Phong Dập Thần dĩ nhiên muốn thay đổi cục diện.
Cô ta vốn dĩ muốn trèo lên Phong Dập Thần, tuy tin tức khiến cô ta đạt được nhiều lợi ích, nhưng rốt cuộc chưa đạt được Phong Dập Thần, còn muốn Phong Dập Thần chấm dứt hợp đồng với cô ta, tổn thất này quá lớn.
Cô ta không cam tâm, giả bộ tỏ ra ấm ức. Cô ta lên án: “Thủ đoạn của cô Cố quá lợi hại, lén chụp tin tức, lại lén ghi âm. Thủ đoạn nham hiểm của cô ta không phải dành cho tôi, cũng dành cho anh đó Dập Thần.”
Phong Dập Thần nhíu mày, không nhìn ra đang vui hay buồn, ánh mắt rơi vào gương mặt của Cố Hảo, đôi môi mỏng giương lên: “Vậy sao?”
“Đúng vậy. Tin cô ta lén chụp chúng ta. Tối qua còn nói với em là không liên quan gì tới anh.” Trần Thanh Vận vội giải thích: “Cô ta dùng tin tức để chiếm thế thượng phong.”
Cố Hảo giương khoé môi, trong mắt hiện lên vẻ mỉa mai.
Chiếm thế thượng phong là Trần Thanh Vận cô ta đó.
Chữ ký tin tức là Lý Cầm, cô từ đầu tới cuối cùng không xuất hiện, đều là họ tự điều tra.
Cố Hảo cũng không giải thích gì, chỉ nhìn Trần Thanh Vận, mỉm cười, đôi mắt rạng rỡ lộ ra vẻ khinh bỉ.
“Cô Trần, dùng từ chiếm thế thượng phong với tôi thì không phù hợp, nhưng cho dù tin chiếm thế thượng phong cũng cao thượng hơn dùng cơ thể nhiều.”
“Dập Thần, anh xem cô ta có phải hung hăng quá rồi không?” Trần Thanh Vận nói cho Phong Dập Thần nghe: “Anh nhìn cô ta đi, hoàn toàn không coi anh ra gì.”
“Cô Trần không cần phải khiêu khích ly gián, anh Phong ở đây, tôi nhìn thấy, tôi nghĩ anh Phong nhìn rõ mọi chuyện, sẽ không nghe lời gièm pha đâu.” Trong lòng Cố Hảo nghĩ Phong Dập Thần thật sự có làm khó cho mình hay không.
Cô không muốn gây thêm rắc rối, chỉ muốn nhanh chóng thoát thân.
“Khiêu khích ly gián?” Phong Dập Thần nhướng mày, nhìn Cố Hảo đi tới.
Chớp mắt thì anh đã đứng trước mặt cô.
Cô ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người anh, trong mắt anh hiện lên vẻ đe doạ.
“Nói ra hình như tôi và cô Cố cũng có chút quan hệ gì đó.”
Trong lòng Cố Hảo giật thót, cô mím môi và tỏ ra vô tội: “Tôi và nh Phong không có bất kỳ quan hệ gì.”
Phong Dập Thần xụ mắt, loé lên ánh sắc bén: “Buổi sáng cùng nhau bơi, quên rồi sao?”
Trong lòng Cố Hảo đơ ra, cô rất xấu hổ.
Cô cảm thấy Phong Dập Thần là cố tình nói vậy.
“A, Dập Thần, anh và cô ta sáng nay cùng nhau bơi ư?” Vẻ mặt của Trần Thanh Vận bất ngờ, đáy mắt lộ vẻ đố kỵ vô cùng.
“Chuyện này liên quan gì cô?” Phong Dập Thần cay nghiệt hỏi lại.
“Tôi …….” Trần Thanh Vận hơi xấu hổ, tiến lên muốn kéo tay anh.
“Tránh xa tôi một chút.” Phong Dập Thần trầm giọng.
Trần Thanh Vận càng thêm xấu hổ.
Ánh mắt của Phong Dập Thần lạnh lùng, sắc bén khoá chặt đôi mắt của Trần Thanh Vận.
Trần Thanh Vận kinh ngạc lùi lại phía sau, nỗi sợ hãi vụt qua đôi mắt to của cô ta, lớp kem nền dày, dù có đánh phấn má hồng cũng không thể che đi vẻ nhợt nhạt thiếu máu.
“Đừng để tôi lặp lại 2 lần.” Phong Dập Thần lại trầm giọng.
“Dập Thần ……” Cô ta thì thầm một cách khó tin.
“Mời gọi tôi là anh Phong, Dập Thần là tên cho cô gọi sao?” Phong Dập Thần trầm giọng quở trách.
Cố Hảo đơ ra, tình hình này là sao?
Trong lòng cô thấp thỏm, thật ra không biết Phong Dập Thần tại sao lại xuất hiện ở đây.
Trong đầu cô loé lên hình ảnh họ ở nhà tắm, còn có thân hình của anh.
Ặc.
Mặt, bất giác đỏ ửng lên.
Cô liều mạng giả bộ bình tĩnh và mím chặt môi.
Ánh mắt của Phong Dập Thần quét qua gương mặt của Cố Hảo. Gương mặt nhỏ nhắn đỏ ửng lộ ra tâm trạng của cô, đồng thời cũng khiến Phong Dập Thần nheo mắt.
Cô thấy đỏ mặt khi nhìn thấy mình, anh cũng không bỏ qua chi tiết này.
“Dập Thần.” Trần Thanh Vận thấy Phong Dập Thần dĩ nhiên muốn thay đổi cục diện.
Cô ta vốn dĩ muốn trèo lên Phong Dập Thần, tuy tin tức khiến cô ta đạt được nhiều lợi ích, nhưng rốt cuộc chưa đạt được Phong Dập Thần, còn muốn Phong Dập Thần chấm dứt hợp đồng với cô ta, tổn thất này quá lớn.
Cô ta không cam tâm, giả bộ tỏ ra ấm ức. Cô ta lên án: “Thủ đoạn của cô Cố quá lợi hại, lén chụp tin tức, lại lén ghi âm. Thủ đoạn nham hiểm của cô ta không phải dành cho tôi, cũng dành cho anh đó Dập Thần.”
Phong Dập Thần nhíu mày, không nhìn ra đang vui hay buồn, ánh mắt rơi vào gương mặt của Cố Hảo, đôi môi mỏng giương lên: “Vậy sao?”
“Đúng vậy. Tin cô ta lén chụp chúng ta. Tối qua còn nói với em là không liên quan gì tới anh.” Trần Thanh Vận vội giải thích: “Cô ta dùng tin tức để chiếm thế thượng phong.”
Cố Hảo giương khoé môi, trong mắt hiện lên vẻ mỉa mai.
Chiếm thế thượng phong là Trần Thanh Vận cô ta đó.
Chữ ký tin tức là Lý Cầm, cô từ đầu tới cuối cùng không xuất hiện, đều là họ tự điều tra.
Cố Hảo cũng không giải thích gì, chỉ nhìn Trần Thanh Vận, mỉm cười, đôi mắt rạng rỡ lộ ra vẻ khinh bỉ.
“Cô Trần, dùng từ chiếm thế thượng phong với tôi thì không phù hợp, nhưng cho dù tin chiếm thế thượng phong cũng cao thượng hơn dùng cơ thể nhiều.”
“Dập Thần, anh xem cô ta có phải hung hăng quá rồi không?” Trần Thanh Vận nói cho Phong Dập Thần nghe: “Anh nhìn cô ta đi, hoàn toàn không coi anh ra gì.”
“Cô Trần không cần phải khiêu khích ly gián, anh Phong ở đây, tôi nhìn thấy, tôi nghĩ anh Phong nhìn rõ mọi chuyện, sẽ không nghe lời gièm pha đâu.” Trong lòng Cố Hảo nghĩ Phong Dập Thần thật sự có làm khó cho mình hay không.
Cô không muốn gây thêm rắc rối, chỉ muốn nhanh chóng thoát thân.
“Khiêu khích ly gián?” Phong Dập Thần nhướng mày, nhìn Cố Hảo đi tới.
Chớp mắt thì anh đã đứng trước mặt cô.
Cô ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người anh, trong mắt anh hiện lên vẻ đe doạ.
“Nói ra hình như tôi và cô Cố cũng có chút quan hệ gì đó.”
Trong lòng Cố Hảo giật thót, cô mím môi và tỏ ra vô tội: “Tôi và nh Phong không có bất kỳ quan hệ gì.”
Phong Dập Thần xụ mắt, loé lên ánh sắc bén: “Buổi sáng cùng nhau bơi, quên rồi sao?”
Trong lòng Cố Hảo đơ ra, cô rất xấu hổ.
Cô cảm thấy Phong Dập Thần là cố tình nói vậy.
“A, Dập Thần, anh và cô ta sáng nay cùng nhau bơi ư?” Vẻ mặt của Trần Thanh Vận bất ngờ, đáy mắt lộ vẻ đố kỵ vô cùng.
“Chuyện này liên quan gì cô?” Phong Dập Thần cay nghiệt hỏi lại.
“Tôi …….” Trần Thanh Vận hơi xấu hổ, tiến lên muốn kéo tay anh.
“Tránh xa tôi một chút.” Phong Dập Thần trầm giọng.
Trần Thanh Vận càng thêm xấu hổ.
Ánh mắt của Phong Dập Thần lạnh lùng, sắc bén khoá chặt đôi mắt của Trần Thanh Vận.
Trần Thanh Vận kinh ngạc lùi lại phía sau, nỗi sợ hãi vụt qua đôi mắt to của cô ta, lớp kem nền dày, dù có đánh phấn má hồng cũng không thể che đi vẻ nhợt nhạt thiếu máu.
“Đừng để tôi lặp lại 2 lần.” Phong Dập Thần lại trầm giọng.
“Dập Thần ……” Cô ta thì thầm một cách khó tin.
“Mời gọi tôi là anh Phong, Dập Thần là tên cho cô gọi sao?” Phong Dập Thần trầm giọng quở trách.
Cố Hảo đơ ra, tình hình này là sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.