Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ
Chương 226: Trong phòng họp
Hạ Lan Tình
29/05/2021
Ở phòng họp.
Cố Hảo đi theo Lâm Phương Hoa, Phong Dập Thần theo sát phía sau.
Anh ta cách rất gần Cố Hảo, đứng sát phía sau lưng cô tạo thành một nguồn áp lực vô hình, điều này khiến cô cảm thấy rất lúng túng.
Vừa bước vào cửa, Lâm Phương Hoa liền quay lại nhìn về phía Phong Dập Thần: "À, anh Phong này, đột nhiên tôi nhớ ra là mình phải gọi một cuộc điện thoại rất quan trọng, anh có thể chờ tôi mười phút được không?"
Phong Dập Thần cau mày, gật đầu: “Được.”
"Thật sự cảm ơn anh, anh Phong." Lâm Phương Hoa tỏ vẻ biết ơn, cười nhẹ rồi nhanh chóng rời đi.
Điều khiến Cố Hảo ngạc nhiên là khi Lâm Phương Hoa sượt qua người cô thì bà ta lại nháy mắt với cô, rồi tiện tay đóng cửa phòng họp lại mới đi ra ngoài.
Cố Hảo ngẩn ngơ không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Rồi đột nhiên Cố Hảo nghĩ tới điều gì đó, cô vội vàng nói với Phong Dập Thần: "Tôi đi lấy sổ tay và chuẩn bị một chút, năm phút sau tôi sẽ quay lại."
Nhưng cô vừa định quay người đi, thì cánh tay đã bị Phong Dập Thần giữ chặt: "Đừng tìm loại lý do này, nó không được thông minh cho lắm."
Cố Hảo bối rối.
"Em nhận ra rồi sao?" Phong Dập Thần nhướn mày nói: "Lâm Phương Hoa đang cố tình nhường không gian cho chúng ta đấy."
Cố Hảo đương nhiên là hiểu dụng ý của Lâm Phương Hoa, chính vì vậy cô mới định chuồn khỏi phòng họp.
Rất tiếc là cô đã bị Phong Dập Thần kéo lại.
"Đây là thời gian dành riêng cho chúng ta." Phong Dập Thần vừa nói vừa kéo tay áo của mình xuống, chiếc đồng hồ màu đen sang trọng trên cổ tay anh cũng lập tức lộ ra.
Cố Hảo vừa nhìn liền nhận ra nó là sản phẩm của hãng Vacheron Constantin, đây là một chiếc đồng hồ rất cao cấp, màu đen của nó toát lên sự cao quý.
Nó làm nổi bật lên sự quyến rũ của người đàn ông.
"Chúng ta phải tranh thủ thời gian." Phong Dập Thần nhìn đồng hồ.
Cố Hảo nguýt anh ta một cái rồi nói: "Buông tôi ra."
Phong Dập Thần đứng trước mặt, nắm chặt lấy cánh tay cô, nên cô không thể di chuyển. Khi cô nâng mắt lên nhìn anh, thì lập tức thấy được sự cười cợt trong mắt của Phong Dập Thần.
Người có khuôn mặt đẹp trai đầy ý cười này tiếp tục nói: "Còn tám phút rưỡi, em muốn làm gì?"
"Tôi không muốn làm gì hết." Cố Hảo thấp giọng hét lên.
Đây là phòng làm việc họ có thể làm gì chứ? Anh ta thật là quá đáng.
Phong Dập Thần nheo mắt lại nhìn Cố Hảo, sau đó áp sát vào người cô, anh nói: "Hôn năm phút thì còn dư ba phút."
"Không được."
Phong Dập Thần cười nhẹ: "Em bảo không được là không được chắc? Đêm qua, em bỏ rơi tôi, gạt tôi sang một bên, hôm nay tôi đến chỗ làm của em, mà em vẫn muốn làm lơ tôi hả? Chủ biên của em còn biết điều hơn em."
Cố Hảo phản bác: "Đó là do bà ấy bị ép buộc bởi tiền tài và quyền lực của anh, không dám đắc tội với anh."
“Vậy nên tôi mới nói, bà ấy biết điều.” Giọng nói có vẻ hài hước của Phong Dập Thần truyền tới từ trên đỉnh đầu cô.
Cố Hảo cau mày, không biết phải làm sao, vì vậy nên cô lùi về phía sau, muốn tránh xa Phong Dập Thần một chút.
"Đừng trốn." Anh thẳng thừng nói, như muốn chế giễu Cố Hảo rằng cô đang không biết tự lượng sức mình.
Muốn trốn cũng không thể trốn được.
Cố Hảo ngẩng mặt lên, cau mày nói: "Anh…"
"Đừng động đậy, chính là góc độ này." Phong Dập Thần khàn giọng nói nhỏ: "Đúng, chính là tư thế này, đừng di chuyển, em đừng động đậy."
"Anh định làm gì?"
Anh nhìn chằm chằm vào cô, nhiệt độ trong đáy mắt anh dần dần thay đổi.
Cố Hảo trừng mắt nhìn Phong Dập Thần, những suy nghĩ của anh đều xuất hiện rõ trong ánh mắt của người đàn ông này, cô không cần nghĩ liền hiểu ngay.
"Góc độ này càng tiện cho tôi." Anh ta trầm giọng nói.
Ưm…
Cố Hảo tiếp tục trừng mắt nhìn anh ta.
Nhưng hành động của Phong Dập Thần đã chứng tỏ, anh ta là một tên cướp ngang ngược.
Cố Hảo suýt chút nữa thì tắc thở.
Khi oxy trong phổi của cô sắp cạn kiệt, Phong Dập Thần mới thả tự do cho đôi môi của cô, anh ta còn vui vẻ nói: "Ừm, tuyệt vời."
Mặt Cố Hảo đỏ lừ, cô thì thầm: "Phong Dập Thần, rốt cuộc anh đến đây làm gì hả?"
Phong Dập Thần tốn thời gian tới đây như vậy, lại còn khiến Lâm Phương Hoa phối hợp diễn kịch với mình chỉ vì một nụ hôn sao?
“Tôi đến đây để bàn chuyện làm ăn.” Anh nói.
Cố Hảo cau mày tỏ vẻ không tin lời anh ta nói.
"Em không tin tôi sao?" Anh nhìn cô mỉm cười, ánh sáng lóe lên trong mắt Phong Dập Thần khiến Cố Hảo kinh hoảng.
"Phong Dập Thần!" Sự kiên nhẫn của Cố Hảo đã hoàn toàn biến mất.
"Được rồi, tôi nói, tôi đến đây là vì em, tôi rất nhớ em."
"Phong Dập Thần, đây là giờ làm việc của tôi, tôi rất bận, anh đừng hành động như trẻ con nữa được không?" Cố Hảo không hy vọng anh ta như thế này.
"Tôi giống một đứa trẻ?" Nụ cười của Phong Dập Thần đang dần tan biến, thay vào đó là một khuôn mặt lạnh lùng.
Vẻ mặt âm trầm xen lẫn chút tàn bạo này của anh, khiến cả người Phong Dập Thần trở nên hung hãn cực kỳ.
Trong lòng Cố Hảo lập tức chột dạ, không thể nói rõ cảm xúc hiện tại.
Cô mím môi, rồi nói: "Ý tôi là, anh không nên như vậy, anh rất bận rộn, đừng lãng phí thời gian."
Tay Phong Dập Thần đột nhiên cứng đờ, rồi thả tay cô ra, anh không lời nào, đi tới chiếc ghế cạnh bàn họp dài rồi ngồi xuống, nhìn Cố Hảo bằng ánh mắt lạnh lùng, biểu hiện ra sự tức giận của mình.
Cố Hảo nghẹn họng, trong lòng cũng không dễ chịu.
Cô liếc nhìn Phong Dập Thần, đi đến bàn ngồi xuống, rồi bắt đầu mở sổ tay ra.
Bởi vì Phong Dập Thần đến để tìm Lâm Phương Hoa, cô không rõ ràng nội dung cuộc họp, nên chỉ có thể chờ đợi xem họ bàn bạc về vấn đề gì.
Bầu không khí có chút trầm lặng, khiến người ta cảm thấy ngẹt thở và sốt ruột.
Cố Hảo liếc sang nhìn Phong Dập Thần, thì thấy anh ta đang lạnh lùng nhìn cô, ánh mắt đó quả thật như nuốt chửng cô vậy.
Cô nói: "Nếu anh cứ như thế này, thì việc riêng tư và công việc sẽ lẫn lộn, tôi thực sự cảm thấy mệt mỏi."
"Mệt mỏi?" Anh ta nhướn mày, ngữ khí càng lạnh: "Vậy thì em cần tập thể dục chăm chỉ, vì em còn phải ‘mệt’ với tôi dài dài, thân thể yếu ớt hoàn toàn không thể đáp ứng được tôi."
Cố Hảo không biết mình phải nói gì nữa, ý tứ sâu xa trong câu nói này khiến người ta sợ hãi.
Cô nhìn thẳng vào mắt anh rồi nói: "Bộ dạng hiện giờ của anh giống như đến thời kỳ động dục vậy, thật sự là đáng ghét."
"Ha!" Mí mắt của Phong Thần Dập giật giật: "Đúng là thời kỳ động dục đến rồi, người đàn ông Phong Thần Dập rất cần người phụ nữ Cố Hảo giải quyết vấn đề này, nhưng cô ấy luôn làm bộ làm tịch lảng tránh, khiến Phong Dập Thần rất khó chịu."
Cố Hảo ngẩn ra.
"Em cũng nói rằng thời kỳ động dục đến rồi, vậy thì chúng ta phải làm những việc cần làm trong thời kỳ này, thế thì mới có lợi cho âm dương ngũ hành, hài hòa cho nam và nữ, em nói xem, tôi nói vậy có đúng không?"
"Hết thời gian rồi." Cố Hảo nhắc nhở: "Anh có thể ngậm miệng lại được không?"
"Ha." Phong Dập Thần mỉm cười: "Một lúc nữa, tôi sẽ đường đường chính chính dẫn em đi, để xem tôi có bản lĩnh này không."
Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
"Vào đi." Phong Dập Thần trầm giọng nói, như thể anh ta mới là chủ của nơi này, không chút khách khí.
Cố Hảo nguýt anh ta một cái, người đàn ông này đi đâu cũng làm chủ tình thế.
"Anh Phong, làm phiền anh chờ đợi rồi." Lâm Phương Hoa bước vào, ngồi xuống ghế rồi nhìn lướt qua Cố Hảo: "Chúng ta bắt đầu thôi."
"Tôi chỉ ngắn gọn thôi." Phong Dập Thần: "Lần trước Cố Hảo đã đề cập với tôi về vấn đề đầu từ vào quảng cáo cho tòa soạn này, tôi đã suy nghĩ rồi, bây giờ tôi đã thấy báo cáo vài tuần gần đây, và cảm thấy tình hình tốt hơn trước nhiều."
Lâm Phương Hoa ngay lập tức vui vẻ nói: “Anh Phong, anh có thực sự muốn đầu tư sao?”
"Đúng thế." Phong Dập Thần lạnh nhạt nói: "Vì Cố Hảo, tôi sẽ đầu tư vào đây."
Cố Hảo đi theo Lâm Phương Hoa, Phong Dập Thần theo sát phía sau.
Anh ta cách rất gần Cố Hảo, đứng sát phía sau lưng cô tạo thành một nguồn áp lực vô hình, điều này khiến cô cảm thấy rất lúng túng.
Vừa bước vào cửa, Lâm Phương Hoa liền quay lại nhìn về phía Phong Dập Thần: "À, anh Phong này, đột nhiên tôi nhớ ra là mình phải gọi một cuộc điện thoại rất quan trọng, anh có thể chờ tôi mười phút được không?"
Phong Dập Thần cau mày, gật đầu: “Được.”
"Thật sự cảm ơn anh, anh Phong." Lâm Phương Hoa tỏ vẻ biết ơn, cười nhẹ rồi nhanh chóng rời đi.
Điều khiến Cố Hảo ngạc nhiên là khi Lâm Phương Hoa sượt qua người cô thì bà ta lại nháy mắt với cô, rồi tiện tay đóng cửa phòng họp lại mới đi ra ngoài.
Cố Hảo ngẩn ngơ không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Rồi đột nhiên Cố Hảo nghĩ tới điều gì đó, cô vội vàng nói với Phong Dập Thần: "Tôi đi lấy sổ tay và chuẩn bị một chút, năm phút sau tôi sẽ quay lại."
Nhưng cô vừa định quay người đi, thì cánh tay đã bị Phong Dập Thần giữ chặt: "Đừng tìm loại lý do này, nó không được thông minh cho lắm."
Cố Hảo bối rối.
"Em nhận ra rồi sao?" Phong Dập Thần nhướn mày nói: "Lâm Phương Hoa đang cố tình nhường không gian cho chúng ta đấy."
Cố Hảo đương nhiên là hiểu dụng ý của Lâm Phương Hoa, chính vì vậy cô mới định chuồn khỏi phòng họp.
Rất tiếc là cô đã bị Phong Dập Thần kéo lại.
"Đây là thời gian dành riêng cho chúng ta." Phong Dập Thần vừa nói vừa kéo tay áo của mình xuống, chiếc đồng hồ màu đen sang trọng trên cổ tay anh cũng lập tức lộ ra.
Cố Hảo vừa nhìn liền nhận ra nó là sản phẩm của hãng Vacheron Constantin, đây là một chiếc đồng hồ rất cao cấp, màu đen của nó toát lên sự cao quý.
Nó làm nổi bật lên sự quyến rũ của người đàn ông.
"Chúng ta phải tranh thủ thời gian." Phong Dập Thần nhìn đồng hồ.
Cố Hảo nguýt anh ta một cái rồi nói: "Buông tôi ra."
Phong Dập Thần đứng trước mặt, nắm chặt lấy cánh tay cô, nên cô không thể di chuyển. Khi cô nâng mắt lên nhìn anh, thì lập tức thấy được sự cười cợt trong mắt của Phong Dập Thần.
Người có khuôn mặt đẹp trai đầy ý cười này tiếp tục nói: "Còn tám phút rưỡi, em muốn làm gì?"
"Tôi không muốn làm gì hết." Cố Hảo thấp giọng hét lên.
Đây là phòng làm việc họ có thể làm gì chứ? Anh ta thật là quá đáng.
Phong Dập Thần nheo mắt lại nhìn Cố Hảo, sau đó áp sát vào người cô, anh nói: "Hôn năm phút thì còn dư ba phút."
"Không được."
Phong Dập Thần cười nhẹ: "Em bảo không được là không được chắc? Đêm qua, em bỏ rơi tôi, gạt tôi sang một bên, hôm nay tôi đến chỗ làm của em, mà em vẫn muốn làm lơ tôi hả? Chủ biên của em còn biết điều hơn em."
Cố Hảo phản bác: "Đó là do bà ấy bị ép buộc bởi tiền tài và quyền lực của anh, không dám đắc tội với anh."
“Vậy nên tôi mới nói, bà ấy biết điều.” Giọng nói có vẻ hài hước của Phong Dập Thần truyền tới từ trên đỉnh đầu cô.
Cố Hảo cau mày, không biết phải làm sao, vì vậy nên cô lùi về phía sau, muốn tránh xa Phong Dập Thần một chút.
"Đừng trốn." Anh thẳng thừng nói, như muốn chế giễu Cố Hảo rằng cô đang không biết tự lượng sức mình.
Muốn trốn cũng không thể trốn được.
Cố Hảo ngẩng mặt lên, cau mày nói: "Anh…"
"Đừng động đậy, chính là góc độ này." Phong Dập Thần khàn giọng nói nhỏ: "Đúng, chính là tư thế này, đừng di chuyển, em đừng động đậy."
"Anh định làm gì?"
Anh nhìn chằm chằm vào cô, nhiệt độ trong đáy mắt anh dần dần thay đổi.
Cố Hảo trừng mắt nhìn Phong Dập Thần, những suy nghĩ của anh đều xuất hiện rõ trong ánh mắt của người đàn ông này, cô không cần nghĩ liền hiểu ngay.
"Góc độ này càng tiện cho tôi." Anh ta trầm giọng nói.
Ưm…
Cố Hảo tiếp tục trừng mắt nhìn anh ta.
Nhưng hành động của Phong Dập Thần đã chứng tỏ, anh ta là một tên cướp ngang ngược.
Cố Hảo suýt chút nữa thì tắc thở.
Khi oxy trong phổi của cô sắp cạn kiệt, Phong Dập Thần mới thả tự do cho đôi môi của cô, anh ta còn vui vẻ nói: "Ừm, tuyệt vời."
Mặt Cố Hảo đỏ lừ, cô thì thầm: "Phong Dập Thần, rốt cuộc anh đến đây làm gì hả?"
Phong Dập Thần tốn thời gian tới đây như vậy, lại còn khiến Lâm Phương Hoa phối hợp diễn kịch với mình chỉ vì một nụ hôn sao?
“Tôi đến đây để bàn chuyện làm ăn.” Anh nói.
Cố Hảo cau mày tỏ vẻ không tin lời anh ta nói.
"Em không tin tôi sao?" Anh nhìn cô mỉm cười, ánh sáng lóe lên trong mắt Phong Dập Thần khiến Cố Hảo kinh hoảng.
"Phong Dập Thần!" Sự kiên nhẫn của Cố Hảo đã hoàn toàn biến mất.
"Được rồi, tôi nói, tôi đến đây là vì em, tôi rất nhớ em."
"Phong Dập Thần, đây là giờ làm việc của tôi, tôi rất bận, anh đừng hành động như trẻ con nữa được không?" Cố Hảo không hy vọng anh ta như thế này.
"Tôi giống một đứa trẻ?" Nụ cười của Phong Dập Thần đang dần tan biến, thay vào đó là một khuôn mặt lạnh lùng.
Vẻ mặt âm trầm xen lẫn chút tàn bạo này của anh, khiến cả người Phong Dập Thần trở nên hung hãn cực kỳ.
Trong lòng Cố Hảo lập tức chột dạ, không thể nói rõ cảm xúc hiện tại.
Cô mím môi, rồi nói: "Ý tôi là, anh không nên như vậy, anh rất bận rộn, đừng lãng phí thời gian."
Tay Phong Dập Thần đột nhiên cứng đờ, rồi thả tay cô ra, anh không lời nào, đi tới chiếc ghế cạnh bàn họp dài rồi ngồi xuống, nhìn Cố Hảo bằng ánh mắt lạnh lùng, biểu hiện ra sự tức giận của mình.
Cố Hảo nghẹn họng, trong lòng cũng không dễ chịu.
Cô liếc nhìn Phong Dập Thần, đi đến bàn ngồi xuống, rồi bắt đầu mở sổ tay ra.
Bởi vì Phong Dập Thần đến để tìm Lâm Phương Hoa, cô không rõ ràng nội dung cuộc họp, nên chỉ có thể chờ đợi xem họ bàn bạc về vấn đề gì.
Bầu không khí có chút trầm lặng, khiến người ta cảm thấy ngẹt thở và sốt ruột.
Cố Hảo liếc sang nhìn Phong Dập Thần, thì thấy anh ta đang lạnh lùng nhìn cô, ánh mắt đó quả thật như nuốt chửng cô vậy.
Cô nói: "Nếu anh cứ như thế này, thì việc riêng tư và công việc sẽ lẫn lộn, tôi thực sự cảm thấy mệt mỏi."
"Mệt mỏi?" Anh ta nhướn mày, ngữ khí càng lạnh: "Vậy thì em cần tập thể dục chăm chỉ, vì em còn phải ‘mệt’ với tôi dài dài, thân thể yếu ớt hoàn toàn không thể đáp ứng được tôi."
Cố Hảo không biết mình phải nói gì nữa, ý tứ sâu xa trong câu nói này khiến người ta sợ hãi.
Cô nhìn thẳng vào mắt anh rồi nói: "Bộ dạng hiện giờ của anh giống như đến thời kỳ động dục vậy, thật sự là đáng ghét."
"Ha!" Mí mắt của Phong Thần Dập giật giật: "Đúng là thời kỳ động dục đến rồi, người đàn ông Phong Thần Dập rất cần người phụ nữ Cố Hảo giải quyết vấn đề này, nhưng cô ấy luôn làm bộ làm tịch lảng tránh, khiến Phong Dập Thần rất khó chịu."
Cố Hảo ngẩn ra.
"Em cũng nói rằng thời kỳ động dục đến rồi, vậy thì chúng ta phải làm những việc cần làm trong thời kỳ này, thế thì mới có lợi cho âm dương ngũ hành, hài hòa cho nam và nữ, em nói xem, tôi nói vậy có đúng không?"
"Hết thời gian rồi." Cố Hảo nhắc nhở: "Anh có thể ngậm miệng lại được không?"
"Ha." Phong Dập Thần mỉm cười: "Một lúc nữa, tôi sẽ đường đường chính chính dẫn em đi, để xem tôi có bản lĩnh này không."
Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
"Vào đi." Phong Dập Thần trầm giọng nói, như thể anh ta mới là chủ của nơi này, không chút khách khí.
Cố Hảo nguýt anh ta một cái, người đàn ông này đi đâu cũng làm chủ tình thế.
"Anh Phong, làm phiền anh chờ đợi rồi." Lâm Phương Hoa bước vào, ngồi xuống ghế rồi nhìn lướt qua Cố Hảo: "Chúng ta bắt đầu thôi."
"Tôi chỉ ngắn gọn thôi." Phong Dập Thần: "Lần trước Cố Hảo đã đề cập với tôi về vấn đề đầu từ vào quảng cáo cho tòa soạn này, tôi đã suy nghĩ rồi, bây giờ tôi đã thấy báo cáo vài tuần gần đây, và cảm thấy tình hình tốt hơn trước nhiều."
Lâm Phương Hoa ngay lập tức vui vẻ nói: “Anh Phong, anh có thực sự muốn đầu tư sao?”
"Đúng thế." Phong Dập Thần lạnh nhạt nói: "Vì Cố Hảo, tôi sẽ đầu tư vào đây."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.