Tổng Tài Cưng Chiều Nhẹ Một Chút
Chương 278
Cố Hảo Hảo
07/07/2021
Cố Manh Manh hoàn hồn lại, vội cúi đầu nhìn xuống.
A Kiệt: “Tôi không phải là lừa đảo. Tôi hy vọng cô có thể tin tôi! Như vậy đi, nếu cô không tin tôi, giờ tôi có thể gửi cho cô ảnh của tôi và Cố Vũ Đồng. Cô ấy đang ngủ, tôi cũng có thể chụp đang ngủ của cô ấy. Nếu cô nghỉ ngờ rằng tôi đánh cắp ảnh thì tôi có thể chụp ảnh cô ấy theo.
yêu cầu của cô. Đương nhiên rồi, tôi không thể gọi cô ấy dậy, vì cô ấy không hy vọng tôi liên lạc với các cô.”
Cố Manh Manh cắn răng.
Cô trả lời: “Được anh gửi ảnh tôi xem thử.”
Vì vậy, đối với Có Vũ Đồng, Cố Manh Manh cảm thấy có lỗi.
Đúng lúc này, A Kiệt gửi tin nhắn: “Cô đã xem ảnh chưa?”
Cố Manh Manh trả lời: “Tôi phải giúp hai người như thế nào?”
A Kiệt gửi một tài khoản ngân hàng qua, nói: “Đây là tài khoản ngân hàng của tôi.”
Cố Manh Manh: “Được, anh cần bao nhiêu?”
A Kiệt: “Hai vạn?”
Cố Manh Manh: “Được rồi, ngày mai tôi sẽ chuyển tiền cho anh.”
A Kiệt: “Cảm ơn cô!”
Vừa nói đến đây, cửa phòng ngủ đã bị đẩy ra, Lục Tư Thần đi vào.
Cố Manh Manh thấy vậy thì vội tắt điện thoại di động của mình.
Đột nhiên, giọng nói không vui của người đàn ông truyền đến: “Muộn như vậy vẫn chơi điện thoại?”
Cố Manh Manh thu mình vào chăn, chỉ nhìn anh bằng đôi mắt đen láy.
Lục Tư Thần hừ giọng: “Đi ngủ ngay!”
Vừa nói xong, điện thoại của Cố Manh Manh lại rung lên một cái.
Bởi vì trong phòng rất yên tĩnh nên âm thanh này rất rõ ràng.
Lục Tư Thần híp mắt: “Đưa điện thoại đây!”
Cố Manh Manh làm nũng: “Em không chơi nữa được không? Em, em đi ngủ ngay!”
Nói xong lập tức nhắm mắt lại.
Nhưng đáng chết là điện thoại của cô lại rung lên.
Lục Tư Thần đứng ở cuối giường, hai tay khoanh trước ngực, nghiêm nghị nhìn cô.
Cố Manh Manh chỉ đành phải lấy điện thoại dưới gối ra, tắt máy trước sự chứng kiến của Lục Tư Thần.
“Anh xeml”
Cô cầm chiếc điện thoại màn hình đen kịt nói: “Em tắt máy rồi, giờ anh yên tâm rồi chứ?”
Lục Tư Thần chỉ cười: “Chỉ cần đừng để anh phát hiện ra em lại lén lút nghịch điện thoại. Cố Manh Manh, hậu quả của việc khiến anh tức giận rất nghiêm trọng!”
“Biết rồi…”
Cố Manh Manh rụt cỗ lại.
Cô đặt điện thoại trên bàn cạnh giường, rồi lại chui vào chăn.
Lục Tư Thần đi đến bên giường ngồi xuống, dưới ánh mắt nơm nóp lo sợ của cô, anh cúi người hôn lên trán cô một cái.
“Ngủ đi.”
Anh nhẹ nhàng nói.
Cố Manh Manh nhắm mắt lại, dưới ánh đèn phòng ngủ ám áp, khuôn mặt nhỏ bằng lòng bàn tay của cô thật xinh đẹp.
Lục Tư Thần nhìn cô chằm chằm một hồi, sau đó tắt đèn, đứng dậy đi ra ngoài.
A Kiệt: “Tôi không phải là lừa đảo. Tôi hy vọng cô có thể tin tôi! Như vậy đi, nếu cô không tin tôi, giờ tôi có thể gửi cho cô ảnh của tôi và Cố Vũ Đồng. Cô ấy đang ngủ, tôi cũng có thể chụp đang ngủ của cô ấy. Nếu cô nghỉ ngờ rằng tôi đánh cắp ảnh thì tôi có thể chụp ảnh cô ấy theo.
yêu cầu của cô. Đương nhiên rồi, tôi không thể gọi cô ấy dậy, vì cô ấy không hy vọng tôi liên lạc với các cô.”
Cố Manh Manh cắn răng.
Cô trả lời: “Được anh gửi ảnh tôi xem thử.”
Vì vậy, đối với Có Vũ Đồng, Cố Manh Manh cảm thấy có lỗi.
Đúng lúc này, A Kiệt gửi tin nhắn: “Cô đã xem ảnh chưa?”
Cố Manh Manh trả lời: “Tôi phải giúp hai người như thế nào?”
A Kiệt gửi một tài khoản ngân hàng qua, nói: “Đây là tài khoản ngân hàng của tôi.”
Cố Manh Manh: “Được, anh cần bao nhiêu?”
A Kiệt: “Hai vạn?”
Cố Manh Manh: “Được rồi, ngày mai tôi sẽ chuyển tiền cho anh.”
A Kiệt: “Cảm ơn cô!”
Vừa nói đến đây, cửa phòng ngủ đã bị đẩy ra, Lục Tư Thần đi vào.
Cố Manh Manh thấy vậy thì vội tắt điện thoại di động của mình.
Đột nhiên, giọng nói không vui của người đàn ông truyền đến: “Muộn như vậy vẫn chơi điện thoại?”
Cố Manh Manh thu mình vào chăn, chỉ nhìn anh bằng đôi mắt đen láy.
Lục Tư Thần hừ giọng: “Đi ngủ ngay!”
Vừa nói xong, điện thoại của Cố Manh Manh lại rung lên một cái.
Bởi vì trong phòng rất yên tĩnh nên âm thanh này rất rõ ràng.
Lục Tư Thần híp mắt: “Đưa điện thoại đây!”
Cố Manh Manh làm nũng: “Em không chơi nữa được không? Em, em đi ngủ ngay!”
Nói xong lập tức nhắm mắt lại.
Nhưng đáng chết là điện thoại của cô lại rung lên.
Lục Tư Thần đứng ở cuối giường, hai tay khoanh trước ngực, nghiêm nghị nhìn cô.
Cố Manh Manh chỉ đành phải lấy điện thoại dưới gối ra, tắt máy trước sự chứng kiến của Lục Tư Thần.
“Anh xeml”
Cô cầm chiếc điện thoại màn hình đen kịt nói: “Em tắt máy rồi, giờ anh yên tâm rồi chứ?”
Lục Tư Thần chỉ cười: “Chỉ cần đừng để anh phát hiện ra em lại lén lút nghịch điện thoại. Cố Manh Manh, hậu quả của việc khiến anh tức giận rất nghiêm trọng!”
“Biết rồi…”
Cố Manh Manh rụt cỗ lại.
Cô đặt điện thoại trên bàn cạnh giường, rồi lại chui vào chăn.
Lục Tư Thần đi đến bên giường ngồi xuống, dưới ánh mắt nơm nóp lo sợ của cô, anh cúi người hôn lên trán cô một cái.
“Ngủ đi.”
Anh nhẹ nhàng nói.
Cố Manh Manh nhắm mắt lại, dưới ánh đèn phòng ngủ ám áp, khuôn mặt nhỏ bằng lòng bàn tay của cô thật xinh đẹp.
Lục Tư Thần nhìn cô chằm chằm một hồi, sau đó tắt đèn, đứng dậy đi ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.