Tổng Tài Cưng Chiều Nhẹ Một Chút
Chương 273: Khó Mà Phân Biệt 23
Cố Hảo Hảo
06/07/2021
Cố Manh Manh rất khó xử.
Cầm ống nghe, cô quay lại nhìn Tô Mần Mần nói: "Mần Mẩn, Tiểu Tứ cứ bảo cậu nghe máy. Cậu thấy sao?”
"Không nghe!"
Tô Mần Mần quay đầu đi, thái độ kiên định.
Cổ Manh Manh rất bất lực, chỉ đành nói với Lục Tiểu Tứ qua điện thoại, "Tiểu Tứ, Mẩn Mẩn bây giờ đang ăn sáng, hay là anh gọi lại sau?"
Lục Tiểu Tứ nghe xong lại cười lạnh, nói: "Cô nói với cô ấy hôm nay nếu cô ấy không nghe điện thoại, tôi sẽ đích thân bay qua đón cô ấy!"
Cố Manh Manh nhướng mày.
Cuối cùng, cô chuyển lời qua cho Tô Mẩn Mần.
Tô Mần Mần sau khi nghe xong, sắc mặt rất xấu.
'Chết tiệt!
Cô ây măng một câu rôi bước tới.
"Đưa cho tớ!"
Cô ấy đưa tay ra.
Cố Manh Manh đương nhiên cầu còn không được, nhanh chóng đưa điện thoại cho cô ấy.
"Anh muốn làm gì?”
Tô Mẩn Mần đưa ống nghe đến bên tai, bực dọc nói: "Lục Tiểu Tứ, ngoài việc uy hiếp tôi, anh có dám dùng chiêu khác không?”
dụng là được.
"Ông nội nhà anh!"
Tô Mần Mần chửi thề.
Lục Tiểu Tứ không quan tâm mà chỉ hỏi: "Em vừa mới sẩy thai, gần đây nên chú ý thân thể nhiều hơn, không được ăn những thứ lạnh, biết không? Còn nữa, lần này em định chơi ở đó bao lâu?”
Không cần anh lo!
Tô Mần Mẩn hừ giọng.
Lục Tiểu Tứ vẫn ôn nhu.
Anh nói: "Nhiều nhất là ba ngày, nếu em không nỡ trở về, anh đi đón em."
Tô Mẩn Mẩn nghe vậy tức giận nói.
Cô gào lên, "Lục Tiểu Tứ, tôi chính thức thông báo cho anh biết. Bây giờ giữa tôi và anh không có quan hệ gì nữa. Anh không có tư cách quản tôi! Nghe rõ chưa. Anh đã không có tư cách quản tôi nữa. Tôi sẽ không
nghe lời anh nữa!
Ôi!
Nói rất oách!
Cố Manh Manh ở bên cạnh giơ ngón tay cái lên.
Tô Mẩn Mần chớp mắt, vẻ mặt rất đắc ý.
Nhưng mà lúc này, giọng nói của Lục Tiểu Tứ từ trong điện thoại truyền đến: "Đừng làm loạn nữa, ngoan, để cho anh hai và chị dâu nghe thấy thì không tốt đâu. Được rồi, bên này anh
còn có việc cần xử lý. Ba ngày sau anh qua đón em. Mấy ngày nay chơi vui vẻ.”
"Chết tiệt!" Tô Mần Mần nổi điên, mắng: "Ai làm loạn với anh chứ? Tôi nghiêm túc đấy! Vô cùng vô cùng nghiêm túc!”
Lục Tiểu Tứ thở dài: "Nhớ lời anh nói, nhất định phải tránh những thứ nên kiêng kỵ, đừng quá tham ăn, nhất định phải biết bảo vệ thân thể của chính mình, biết không?"
Tô Mẫn Mẩn:"...
Cô ấy đang nói chuyện với người ngoài hành tinh?
"Được rồi, em tiếp tục ăn sáng đi. Anh cúp máy đây.”
"Này...”
Tô Mần Mẩn còn muốn nói gì đó.
Đáng tiếc, Lục Tiểu Tứ đã cúp điện thoại.
Tô Mần Mần cầm điện thoại, cả người ngẩn ra.
cố Manh Manh nhìn cô ấy, có chút lo lắng.
"Mẩn Mẫn, cậu có sao không?"
Cô quan tâm hỏi.
Tô Mẩn Mẩn lập tức xị mặt xuống.
Cô khóc lóc nói: "Cậu nhìn đi, nhìn đi. Dù tớ có nói gì đi nữa, tên khốn đó cũng không bao giờ tin rằng tớ nghiêm túc. Trong mắt anh ta, tớ mãi chỉ là một đứa trẻ thích làm nũng với anh ta... Chết tiệt, rõ ràng là tớ chỉ sinh sau anh ta có vài tháng mà thôi!
II
cố Manh Manh suy nghĩ một lúc rồi trả lời: "ừm, lúc tớ đến với Lục Tư Thần, anh ấy cũng sẽ coi tớ như một đứa trẻ."
Tô Mẩn Mẩn liếc cô một cái, giật giật khóe môi: "Cậu vốn dĩ chính là một đứa trẻ."
Cố Manh Manh:"..."
Tô Mần Mẩn thở dài: "Haiz, đau lòng quá. Tớ vẫn nên tiếp tục ăn bữa sáng của tớ thôi!”
Nói xong xoay người rời đi.
Cố Manh Manh cứng đờ tại chỗ.
Làm sao người phụ nữ này có thể lật mặt nhanh hơn lật sách?
Sau khi ăn sáng, hai cô gái trốn trong phòng ngủ chơi game.
Một lúc sau, giọng nói của Lục Tư Thần truyền đến: "Manh Manh!"
Có, đến ngay đây!
cố Manh Manh đáp một tiếng. Vừa chơi điện thoại, vừa đi ra ngoài.
Ngoài phòng khách, Lục Tư Thần xoa lông mày bất lực nhìn cô: "Hôm nay em có dự định gì?"
"Sao vậy?"
Cố Manh Manh đáp, vẫn chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại.
Lục Tư Thần nói: "Đã nghĩ xong muốn đi chơi ở đâu chưa?”
'Chưa...
Cố Manh Manh lắc đầu.
Lục Tư Thần chau mày: "Còn chưa nghĩ xong?”
Cố Manh Manh gật đầu.
Lúc này, cô đột nhiên quay đầu hướng phòng ngủ hét lớn: "Tô Mẩn Mần, cậu chơi kiểu gì thế! Tớ chết ròi kìa. Cậu ở bên cạnh mà lại không cứu tớ! Cậu là đồ phản bội!”
Vừa nói xong, nhiệt độ của cả căn phòng đột ngột giảm xuống.
Cố Manh Manh nhận ra điều đó, rụt rè nhìn lại người đàn ông.
Lục Tư Thần mặt không cảm xúc nhìn cô một cái, lạnh lùng nói: "Cố Manh Manh, đừng cho rằng tính khí anh rất tốt. Bây giờ đặt điện thoại xuống. Anh sẽ không nói lần thứ hai!"
Cố Manh Manh run lên một cái.
Không chút do dự, cô nhanh chóng
đặt điện thoại xuông bàn cà phê.
Cô cắn môi nói: "Em xin lỗi..."
Lục Tư Thần không bận tâm, nói tiếp: "Hôm nay em muốn đi đâu chơi?"
Cố Manh Manh chau mày.
"Em không biết, thực sự không biết..."
Cô lắc đầu và đáp.
Lục Tư Thần gật đầu: "Lập tức đi tìm hiểu xem. Nửa giờ sau cho anh câu trả lời!"
Oh...
Cố Manh Manh trả lời.
Lục Tư Thần thu tầm mắt lại, tiếp tục làm việc.
Cố Manh Manh nhìn anh mấy cái. Sau khi xác nhận anh không có gì để nói với mình nữa thì thận trọng cúi xuống để lấy điện thoại.
Ngay lúc tay cô chuẩn bị chạm vào điện thoại, Lục Tư Thần đột nhiên nheo mắt liếc một cái.
cố Manh Manh giật mình, lập tức giải thích: "Em, em muốn dùng điện thoại di động để kiếm mấy danh lam thắng cảnh..."
Lục Tư Thần chỉ vào laptop bên cạnh nói: "Dùng cái này!"
"Oh..."
Cố Manh Manh bất lực, chỉ đành rút tay về.
Cô ngồi trên ghế sô pha, chuẩn bị mở laptop ra
"Cố Manh Manh, cậu rốt cuộc đang làm cái gì thế! Mau chơi team đi chứ! Chỉ thiếu cậu nữa thôi!"
Lúc này, trong phòng ngủ truyền đến tiếng gào thét của Tô Mần Mần.
Cố Manh Manh không dám đáp lại, nhìn qua Lục Tư Thần theo bản năng.
Sắc mặt anh không tốt lắm, cứ âm trầm.
Thấy vậy, cố Manh Manh lại lập tức củi đầu xuống. Sau khi bật máy tính lên, cô bắt đầu tìm kiếm những danh lam thắng cảnh nổi tiếng ở Milan.
Một lúc sau, cô nhỏ giọng hỏi: "Cái đó, hay là lát nữa chúng ta tới Ema...” Nói được một nửa, cô lại đột nhiên quên mất tên. Lại nhìn lên màn hình lần nữa, đọc theo: "Emanuel II Corridor? Phù, tên khó đọc quá!”
Bên này, Lục Tư Thần cân nhắc một chút, sau đó gật đầu: "Được. Nơi đó cách chỗ này cũng không xa."
‘Đúng đúng!
cố Manh Manh gật đầu.
Lục Tư Thần liếc cô một cái, sau đó nói: "Em nghịch điện thoại cả buổi sáng rồi, hôm nay không được phép chơi nữa."
Cố Manh Manh đau khổ.
Lục Tư Thần xua tay: “Đi đi."
Cổ Manh Manh đứng dậy khỏi ghế sô pha, lưu luyến mà nhìn điện thoại trên bàn.
Lục Tư Thần... chổng ơi...
Cô lại muốn làm nũng.
Lục Tư Thần bất động thanh sắc: "Không nghe thấy lời anh nói?”
"Biết rồi...
Cầm ống nghe, cô quay lại nhìn Tô Mần Mần nói: "Mần Mẩn, Tiểu Tứ cứ bảo cậu nghe máy. Cậu thấy sao?”
"Không nghe!"
Tô Mần Mần quay đầu đi, thái độ kiên định.
Cổ Manh Manh rất bất lực, chỉ đành nói với Lục Tiểu Tứ qua điện thoại, "Tiểu Tứ, Mẩn Mẩn bây giờ đang ăn sáng, hay là anh gọi lại sau?"
Lục Tiểu Tứ nghe xong lại cười lạnh, nói: "Cô nói với cô ấy hôm nay nếu cô ấy không nghe điện thoại, tôi sẽ đích thân bay qua đón cô ấy!"
Cố Manh Manh nhướng mày.
Cuối cùng, cô chuyển lời qua cho Tô Mẩn Mần.
Tô Mần Mần sau khi nghe xong, sắc mặt rất xấu.
'Chết tiệt!
Cô ây măng một câu rôi bước tới.
"Đưa cho tớ!"
Cô ấy đưa tay ra.
Cố Manh Manh đương nhiên cầu còn không được, nhanh chóng đưa điện thoại cho cô ấy.
"Anh muốn làm gì?”
Tô Mẩn Mần đưa ống nghe đến bên tai, bực dọc nói: "Lục Tiểu Tứ, ngoài việc uy hiếp tôi, anh có dám dùng chiêu khác không?”
dụng là được.
"Ông nội nhà anh!"
Tô Mần Mần chửi thề.
Lục Tiểu Tứ không quan tâm mà chỉ hỏi: "Em vừa mới sẩy thai, gần đây nên chú ý thân thể nhiều hơn, không được ăn những thứ lạnh, biết không? Còn nữa, lần này em định chơi ở đó bao lâu?”
Không cần anh lo!
Tô Mần Mẩn hừ giọng.
Lục Tiểu Tứ vẫn ôn nhu.
Anh nói: "Nhiều nhất là ba ngày, nếu em không nỡ trở về, anh đi đón em."
Tô Mẩn Mẩn nghe vậy tức giận nói.
Cô gào lên, "Lục Tiểu Tứ, tôi chính thức thông báo cho anh biết. Bây giờ giữa tôi và anh không có quan hệ gì nữa. Anh không có tư cách quản tôi! Nghe rõ chưa. Anh đã không có tư cách quản tôi nữa. Tôi sẽ không
nghe lời anh nữa!
Ôi!
Nói rất oách!
Cố Manh Manh ở bên cạnh giơ ngón tay cái lên.
Tô Mẩn Mần chớp mắt, vẻ mặt rất đắc ý.
Nhưng mà lúc này, giọng nói của Lục Tiểu Tứ từ trong điện thoại truyền đến: "Đừng làm loạn nữa, ngoan, để cho anh hai và chị dâu nghe thấy thì không tốt đâu. Được rồi, bên này anh
còn có việc cần xử lý. Ba ngày sau anh qua đón em. Mấy ngày nay chơi vui vẻ.”
"Chết tiệt!" Tô Mần Mần nổi điên, mắng: "Ai làm loạn với anh chứ? Tôi nghiêm túc đấy! Vô cùng vô cùng nghiêm túc!”
Lục Tiểu Tứ thở dài: "Nhớ lời anh nói, nhất định phải tránh những thứ nên kiêng kỵ, đừng quá tham ăn, nhất định phải biết bảo vệ thân thể của chính mình, biết không?"
Tô Mẫn Mẩn:"...
Cô ấy đang nói chuyện với người ngoài hành tinh?
"Được rồi, em tiếp tục ăn sáng đi. Anh cúp máy đây.”
"Này...”
Tô Mần Mẩn còn muốn nói gì đó.
Đáng tiếc, Lục Tiểu Tứ đã cúp điện thoại.
Tô Mần Mần cầm điện thoại, cả người ngẩn ra.
cố Manh Manh nhìn cô ấy, có chút lo lắng.
"Mẩn Mẫn, cậu có sao không?"
Cô quan tâm hỏi.
Tô Mẩn Mẩn lập tức xị mặt xuống.
Cô khóc lóc nói: "Cậu nhìn đi, nhìn đi. Dù tớ có nói gì đi nữa, tên khốn đó cũng không bao giờ tin rằng tớ nghiêm túc. Trong mắt anh ta, tớ mãi chỉ là một đứa trẻ thích làm nũng với anh ta... Chết tiệt, rõ ràng là tớ chỉ sinh sau anh ta có vài tháng mà thôi!
II
cố Manh Manh suy nghĩ một lúc rồi trả lời: "ừm, lúc tớ đến với Lục Tư Thần, anh ấy cũng sẽ coi tớ như một đứa trẻ."
Tô Mẩn Mẩn liếc cô một cái, giật giật khóe môi: "Cậu vốn dĩ chính là một đứa trẻ."
Cố Manh Manh:"..."
Tô Mần Mẩn thở dài: "Haiz, đau lòng quá. Tớ vẫn nên tiếp tục ăn bữa sáng của tớ thôi!”
Nói xong xoay người rời đi.
Cố Manh Manh cứng đờ tại chỗ.
Làm sao người phụ nữ này có thể lật mặt nhanh hơn lật sách?
Sau khi ăn sáng, hai cô gái trốn trong phòng ngủ chơi game.
Một lúc sau, giọng nói của Lục Tư Thần truyền đến: "Manh Manh!"
Có, đến ngay đây!
cố Manh Manh đáp một tiếng. Vừa chơi điện thoại, vừa đi ra ngoài.
Ngoài phòng khách, Lục Tư Thần xoa lông mày bất lực nhìn cô: "Hôm nay em có dự định gì?"
"Sao vậy?"
Cố Manh Manh đáp, vẫn chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại.
Lục Tư Thần nói: "Đã nghĩ xong muốn đi chơi ở đâu chưa?”
'Chưa...
Cố Manh Manh lắc đầu.
Lục Tư Thần chau mày: "Còn chưa nghĩ xong?”
Cố Manh Manh gật đầu.
Lúc này, cô đột nhiên quay đầu hướng phòng ngủ hét lớn: "Tô Mẩn Mần, cậu chơi kiểu gì thế! Tớ chết ròi kìa. Cậu ở bên cạnh mà lại không cứu tớ! Cậu là đồ phản bội!”
Vừa nói xong, nhiệt độ của cả căn phòng đột ngột giảm xuống.
Cố Manh Manh nhận ra điều đó, rụt rè nhìn lại người đàn ông.
Lục Tư Thần mặt không cảm xúc nhìn cô một cái, lạnh lùng nói: "Cố Manh Manh, đừng cho rằng tính khí anh rất tốt. Bây giờ đặt điện thoại xuống. Anh sẽ không nói lần thứ hai!"
Cố Manh Manh run lên một cái.
Không chút do dự, cô nhanh chóng
đặt điện thoại xuông bàn cà phê.
Cô cắn môi nói: "Em xin lỗi..."
Lục Tư Thần không bận tâm, nói tiếp: "Hôm nay em muốn đi đâu chơi?"
Cố Manh Manh chau mày.
"Em không biết, thực sự không biết..."
Cô lắc đầu và đáp.
Lục Tư Thần gật đầu: "Lập tức đi tìm hiểu xem. Nửa giờ sau cho anh câu trả lời!"
Oh...
Cố Manh Manh trả lời.
Lục Tư Thần thu tầm mắt lại, tiếp tục làm việc.
Cố Manh Manh nhìn anh mấy cái. Sau khi xác nhận anh không có gì để nói với mình nữa thì thận trọng cúi xuống để lấy điện thoại.
Ngay lúc tay cô chuẩn bị chạm vào điện thoại, Lục Tư Thần đột nhiên nheo mắt liếc một cái.
cố Manh Manh giật mình, lập tức giải thích: "Em, em muốn dùng điện thoại di động để kiếm mấy danh lam thắng cảnh..."
Lục Tư Thần chỉ vào laptop bên cạnh nói: "Dùng cái này!"
"Oh..."
Cố Manh Manh bất lực, chỉ đành rút tay về.
Cô ngồi trên ghế sô pha, chuẩn bị mở laptop ra
"Cố Manh Manh, cậu rốt cuộc đang làm cái gì thế! Mau chơi team đi chứ! Chỉ thiếu cậu nữa thôi!"
Lúc này, trong phòng ngủ truyền đến tiếng gào thét của Tô Mần Mần.
Cố Manh Manh không dám đáp lại, nhìn qua Lục Tư Thần theo bản năng.
Sắc mặt anh không tốt lắm, cứ âm trầm.
Thấy vậy, cố Manh Manh lại lập tức củi đầu xuống. Sau khi bật máy tính lên, cô bắt đầu tìm kiếm những danh lam thắng cảnh nổi tiếng ở Milan.
Một lúc sau, cô nhỏ giọng hỏi: "Cái đó, hay là lát nữa chúng ta tới Ema...” Nói được một nửa, cô lại đột nhiên quên mất tên. Lại nhìn lên màn hình lần nữa, đọc theo: "Emanuel II Corridor? Phù, tên khó đọc quá!”
Bên này, Lục Tư Thần cân nhắc một chút, sau đó gật đầu: "Được. Nơi đó cách chỗ này cũng không xa."
‘Đúng đúng!
cố Manh Manh gật đầu.
Lục Tư Thần liếc cô một cái, sau đó nói: "Em nghịch điện thoại cả buổi sáng rồi, hôm nay không được phép chơi nữa."
Cố Manh Manh đau khổ.
Lục Tư Thần xua tay: “Đi đi."
Cổ Manh Manh đứng dậy khỏi ghế sô pha, lưu luyến mà nhìn điện thoại trên bàn.
Lục Tư Thần... chổng ơi...
Cô lại muốn làm nũng.
Lục Tư Thần bất động thanh sắc: "Không nghe thấy lời anh nói?”
"Biết rồi...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.