Tổng Tài Cưng Chiều Nhẹ Một Chút
Chương 62: Kiểu người tổng tài độc tài
Cố Hảo Hảo
27/06/2021
Ngày tiếp theo, sau khi Cố Manh Manh ăn sáng xong, đón xe đến trường.
Không ngờ rằng, khi cô vừa mới đi vô phòng học, chợt nghe được một tin tức nóng hỗi.
“Cái gì, Đỗ Tư Nhã thôi học rồi?”
Vẻ mặt của cô khó có thể tin được, ánh mắt nhìn chằm chằm vào lớp trưởng: “Sao tự nhiên cậu ấy lại nghỉ học?”
Lớp trưởng lắc đầu.
Cậu ta nói: “Tôi cũng không biết nguyên nhân là gì, dù sao thì cậu ta thôi học, hơn nữa cũng rất là bất ngờ do tôi cũng mới biết mà thôi.”
Cố Manh Manh không nói thêm nữa.
Cô có cảm giác rằng việc này dường như có liên quan tới cô.
Hay là do Lục Tư Thần ở sau lưng giở trò.
Đúng là cô tuy ghét Đỗ Tư Nhã nhưng cho tới hiện tại cũng chưa từng có suy nghĩ là khiến cô bị thôi học.
“Hi, Manh Manh.”
Khi đang suy nghĩ thì một giọng nói quen thuộc truyền đến.
Cố Manh Manh ngắng đầu, khi nhìn thấy Thảm Sơ Tuyết thì liền ngoắc tay về phía cô nói: “Sơ Tuyết, cậu lại đây, tớ phải nói cho cậu một chuyện.”
“Làm sao vậy?”
Thẩm Sơ Tuyết đi qua đến.
Cố Manh Manh kéo cánh tay của cô rồi nói nhỏ bên tai của cô: “Đỗ Tư Nhã bị thôi học.”
Thẩm Sơ Tuyết ngắn người.
“Cái gì?”
Biểu tình của cô rất ngạc nhiên: “Thôi học? Thiệt hay giả vậy?”
Cố Manh Manh gật đầu đáp: “Đó là sự thật, tớ nghe điều này từ lớp trưởng, không sai đâu!”
“Ấy chài”
Biểu cảm trên mặt của Thẩm Sơ Tuyết rất là khoa trương.
Chỉ là nghe cô nói tiếp: “Em rễ thật là tuyệt, toàn thân đều là tràn ngập sự độc tài của một tổng tài.”
Cố Manh Manh sửng sốt.
Nhìn cô như nửa ngày không có phản ứng được gì.
“Cậu, cậu nói cái gì?”
“Độc tài tổng tài!” Thẫm Sơ Tuyết nhìn cô: “Cậu không biết từ này?”
– “Không không không!” Cố Manh Manh lắc đầu nói tiếp: “Câu trên kìa! Cái câu trên của cậu.”
Thẩm Sơ Tuyết trước suy nghĩ một chút.
Sau đó, cô nở một nụ cười xảo trá, nói: “ohh, cậu đang nói em rễ hả?”
Cố Manh Manh khóc không ra nước mắt.
Cô đã phải giải thích n lần: “Tớ phải nói với cậu bao nhiêu lần rồi, tớ với Lục Tư Thần không có quan hệ gì hết, anh ta cũng không phải chồng tớ mà.”
“Muốn nói gì thì nói đi!”
Thẩm Sơ Tuyết nhún vai.
Cố Manh Manh phát điên.
Lúc này, chủ nhiệm đi đến.
Thâm Sơ Tuyết dừng lại: “Có gì thì tan học rồi nói, giờ tớ về chỗ trước đây!”
tOÀNT Cố Manh Manh gật đầu.
Buổi trưa, hai cô gái đi ăn đồ cay nóng bên ngoài trường.
Cố Manh Manh quan sát Thảm Sơ Tuyết, lo lắng hỏi: “Sơ Tuyết, hai ngày nay không có việc gì chứ?”
Thẩm Sơ Tuyết gật đầu: “Tớ không có sao!”
Cố Manh Manh nhau mày: “Thật à? Áy, ý của tớ là cậu, cậu không có suy nghĩ nhiều thứ chứ?”
Thẩm Sơ Tuyết rốt cuộc nghe hiểu được.
Cô thở dài một hơi, giơ tay vỗ vỗ đầu vai của Cố Manh Manh, nói: “Yên tâm đi, tớ không có gì đâu, chuyện sóng to gió lớn nào mà chưa thấy qua chứ, sao mà còn cay cú cái vụ việc kia được cơ chứ? Tớ nói với cậu, kỳ thật tớ vốn muốn trao lần đầu của mình cho mối tình đầu của mình, khụ, cái cậu mà chơi bóng rổ ấy, cậu còn nhớ rõ không?”
“Ừ, “
Cố Manh Manh gật đầu.
Thẳm Sơ Tuyết ngửa đầu uống ngụm đồ uống, nói tiếp: “Tớ với cậu ta có giao du qua lại nhiều năm, vốn mình nghĩ là sẽ đem bản thân làm thành món quà để dành tặng cậu ta trong ngày sinh nhật của cậu ta. Nhưng mà, cậu ta ở ngoài… cư nhiên cùng cặp kè với một con nhóc nhỏ tuổi hơn, lúc đó tớ cảm thấy tôn thương, nhưng cũng rất may mắn, nếu mà làm chuyện đó với anh ta thì chắc sẽ không nhận được nửa triệu đâu.”
“Sơ Tuyết…”
Cô Manh Manh mở miêng.
Thảm Sơ Tuyết cắt ngang lời của cô để nói tiếp: “Nghiêm túc mà nói, Manh Manh, tớ thật sự là đã thoát khỏi được vụ việc đó rồi. Ngày hôm qua, má tớ lại gọi điện thoại cho tớ và nói rằng bệnh của ba lại nặng hơn, nếu không đi làm phẫu thuật thì ông ây có thể sẽ chết bát cứ lúc nào.”
Nói đến đây, Thẩm Sơ Tuyết cúi đầu, ngây người nhìn cái bát trước mặt nói: “Chuyện này nếu là thay đổi ở lúc trước thì chính tớ sẽ sụp đổ mắt! Nhưng là hiện tại thì không như thế, tớ có năm trăm ngàn, chẳng những có thể dễ dàng cho ba đi phẩu thuật, mà còn có thể sửa chửa lại căn phòng ở. Hơn nữa, tớ cũng có thể dọn đến một khu nhà nhỏ mà ở, thật là hiếm có!
Cho nên nói tớ cũng không có phải chịu khổ, thật sự thì tớ cũng nên cảm ơn người đàn ông đó, nếu không phải là có một đêm kia thì ngay cả việc tìm chết tớ cũng có.”
“Sơ Tuyết, cậu đừng nói như thé…” . Truyện Đoản Văn
Cố Manh Manh bắt lấy tay cô, thật sự là không có đành lòng để nghe tiếp.
Không ngờ rằng, khi cô vừa mới đi vô phòng học, chợt nghe được một tin tức nóng hỗi.
“Cái gì, Đỗ Tư Nhã thôi học rồi?”
Vẻ mặt của cô khó có thể tin được, ánh mắt nhìn chằm chằm vào lớp trưởng: “Sao tự nhiên cậu ấy lại nghỉ học?”
Lớp trưởng lắc đầu.
Cậu ta nói: “Tôi cũng không biết nguyên nhân là gì, dù sao thì cậu ta thôi học, hơn nữa cũng rất là bất ngờ do tôi cũng mới biết mà thôi.”
Cố Manh Manh không nói thêm nữa.
Cô có cảm giác rằng việc này dường như có liên quan tới cô.
Hay là do Lục Tư Thần ở sau lưng giở trò.
Đúng là cô tuy ghét Đỗ Tư Nhã nhưng cho tới hiện tại cũng chưa từng có suy nghĩ là khiến cô bị thôi học.
“Hi, Manh Manh.”
Khi đang suy nghĩ thì một giọng nói quen thuộc truyền đến.
Cố Manh Manh ngắng đầu, khi nhìn thấy Thảm Sơ Tuyết thì liền ngoắc tay về phía cô nói: “Sơ Tuyết, cậu lại đây, tớ phải nói cho cậu một chuyện.”
“Làm sao vậy?”
Thẩm Sơ Tuyết đi qua đến.
Cố Manh Manh kéo cánh tay của cô rồi nói nhỏ bên tai của cô: “Đỗ Tư Nhã bị thôi học.”
Thẩm Sơ Tuyết ngắn người.
“Cái gì?”
Biểu tình của cô rất ngạc nhiên: “Thôi học? Thiệt hay giả vậy?”
Cố Manh Manh gật đầu đáp: “Đó là sự thật, tớ nghe điều này từ lớp trưởng, không sai đâu!”
“Ấy chài”
Biểu cảm trên mặt của Thẩm Sơ Tuyết rất là khoa trương.
Chỉ là nghe cô nói tiếp: “Em rễ thật là tuyệt, toàn thân đều là tràn ngập sự độc tài của một tổng tài.”
Cố Manh Manh sửng sốt.
Nhìn cô như nửa ngày không có phản ứng được gì.
“Cậu, cậu nói cái gì?”
“Độc tài tổng tài!” Thẫm Sơ Tuyết nhìn cô: “Cậu không biết từ này?”
– “Không không không!” Cố Manh Manh lắc đầu nói tiếp: “Câu trên kìa! Cái câu trên của cậu.”
Thẩm Sơ Tuyết trước suy nghĩ một chút.
Sau đó, cô nở một nụ cười xảo trá, nói: “ohh, cậu đang nói em rễ hả?”
Cố Manh Manh khóc không ra nước mắt.
Cô đã phải giải thích n lần: “Tớ phải nói với cậu bao nhiêu lần rồi, tớ với Lục Tư Thần không có quan hệ gì hết, anh ta cũng không phải chồng tớ mà.”
“Muốn nói gì thì nói đi!”
Thẩm Sơ Tuyết nhún vai.
Cố Manh Manh phát điên.
Lúc này, chủ nhiệm đi đến.
Thâm Sơ Tuyết dừng lại: “Có gì thì tan học rồi nói, giờ tớ về chỗ trước đây!”
tOÀNT Cố Manh Manh gật đầu.
Buổi trưa, hai cô gái đi ăn đồ cay nóng bên ngoài trường.
Cố Manh Manh quan sát Thảm Sơ Tuyết, lo lắng hỏi: “Sơ Tuyết, hai ngày nay không có việc gì chứ?”
Thẩm Sơ Tuyết gật đầu: “Tớ không có sao!”
Cố Manh Manh nhau mày: “Thật à? Áy, ý của tớ là cậu, cậu không có suy nghĩ nhiều thứ chứ?”
Thẩm Sơ Tuyết rốt cuộc nghe hiểu được.
Cô thở dài một hơi, giơ tay vỗ vỗ đầu vai của Cố Manh Manh, nói: “Yên tâm đi, tớ không có gì đâu, chuyện sóng to gió lớn nào mà chưa thấy qua chứ, sao mà còn cay cú cái vụ việc kia được cơ chứ? Tớ nói với cậu, kỳ thật tớ vốn muốn trao lần đầu của mình cho mối tình đầu của mình, khụ, cái cậu mà chơi bóng rổ ấy, cậu còn nhớ rõ không?”
“Ừ, “
Cố Manh Manh gật đầu.
Thẳm Sơ Tuyết ngửa đầu uống ngụm đồ uống, nói tiếp: “Tớ với cậu ta có giao du qua lại nhiều năm, vốn mình nghĩ là sẽ đem bản thân làm thành món quà để dành tặng cậu ta trong ngày sinh nhật của cậu ta. Nhưng mà, cậu ta ở ngoài… cư nhiên cùng cặp kè với một con nhóc nhỏ tuổi hơn, lúc đó tớ cảm thấy tôn thương, nhưng cũng rất may mắn, nếu mà làm chuyện đó với anh ta thì chắc sẽ không nhận được nửa triệu đâu.”
“Sơ Tuyết…”
Cô Manh Manh mở miêng.
Thảm Sơ Tuyết cắt ngang lời của cô để nói tiếp: “Nghiêm túc mà nói, Manh Manh, tớ thật sự là đã thoát khỏi được vụ việc đó rồi. Ngày hôm qua, má tớ lại gọi điện thoại cho tớ và nói rằng bệnh của ba lại nặng hơn, nếu không đi làm phẫu thuật thì ông ây có thể sẽ chết bát cứ lúc nào.”
Nói đến đây, Thẩm Sơ Tuyết cúi đầu, ngây người nhìn cái bát trước mặt nói: “Chuyện này nếu là thay đổi ở lúc trước thì chính tớ sẽ sụp đổ mắt! Nhưng là hiện tại thì không như thế, tớ có năm trăm ngàn, chẳng những có thể dễ dàng cho ba đi phẩu thuật, mà còn có thể sửa chửa lại căn phòng ở. Hơn nữa, tớ cũng có thể dọn đến một khu nhà nhỏ mà ở, thật là hiếm có!
Cho nên nói tớ cũng không có phải chịu khổ, thật sự thì tớ cũng nên cảm ơn người đàn ông đó, nếu không phải là có một đêm kia thì ngay cả việc tìm chết tớ cũng có.”
“Sơ Tuyết, cậu đừng nói như thé…” . Truyện Đoản Văn
Cố Manh Manh bắt lấy tay cô, thật sự là không có đành lòng để nghe tiếp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.