Tổng Tài Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 130: Lòng người khó đoán 7

Cố Hảo Hảo

27/06/2021

Màn đêm buông xuống.

Lúc Cố Manh Manh lúng túng sử dụng máy sấy tóc sau khi mới tắm xong, Lục Tư Thần đột nhiên mở cửa bước vào.

Anh bắt ngờ khi nhìn thấy hành đông của cô, sau đó nhíu mày: “Sao cô không nhờ người hầu giúp?”

“Tôi xong ngay đây.”

Cố Manh Manh liếc nhìn anh và trả lời: “Tôi xong ngay đây.”

Lục Tư Thần bình tĩnh bước tới.

Anh lấy máy sấy tóc từ tay cô và ra lệnh: “Ngồi xuống!”

Cố Manh Manh ngoan ngoãn ngồi xuống.

Sau đó, Lục Tư Thần đứng sau lưng cô và bắt đầu sấy tóc cho cô.

Cố Manh Manh nhoẻn miệng cười nói: “Lục Tư Thần, kỹ năng sấy tóc của anh càng ngày càng tốt!”

Lục Tư Thần khịt mũi, không thèm để ý đến cô.

Thấy anh không lên tiếng, Cố Manh Manh tiếp tục: “Đừng tức giận, có lý do nên tôi mới không nhờ người hầu giúp đỡ, ừm, thật ra là tôi nghĩ chuyện này là chuyện tầm thường, có thể tự làm được, sao anh lại muốn tôi nhờ người hầu? Với lại, tôi nghĩ mọi người đều rất bận, vì vậy… “

“Vậy nên tự mình làm?”

Lục Tư Thần đột nhiên trả lời.

Cố Manh Manh ngước nhìn anh.

“Lộn xộn cái gì!”

Lục Tư Thần liền lớn tiếng mắng.

Cố Manh Manh nhanh chóng cúi xuống một lần nữa.

Cô ngồi nhanh miệng nói: “Trước đây tôi tự làm ở nhà, cũng bình thường mà.” Ngập ngừng một lúc, cô vui vẻ trở lại: “Tôi biết rồi, thật ra anh cũng muốn tôi có cuộc sống tốt hơn, phải không? “

Lục Tư Thần cầm một lọn tóc của cô: “Cô nuôi tóc trong bao lâu rồi?”

“Hả2”

Cố Manh Manh hơi giật mình.

Nhưng ngay sau đó, cô ấy liền trả lời: “Ò, tôi đã để tóc dài từ khi còn bé, nhưng tôi có cắt tỉa nó thường xuyên, vì vậy nó không dài lắm.”

“Thường xuyên cắt tỉa?”

Lục Tư Thần cau mày.

lệ “Vâng.” Cố Manh Manh gật đầu và tiếp tục: “Tóc tôi dễ chẻ ngọn.”

Lục Tư Thần nghe vậy liền cẩn thận quan sát.

Đúng là tóc của cô bị chẻ ngọn.

“Sao vậy?” Lục Tư Thần nói: “Bình thường không chăm sóc tóc sao?

“Tôi có.” Cố Manh Manh trả lời: “Nhưng dù tôi có chăm sóc nó như thế nào, nó cũng chẻ ngọn, không có cách nào khác. Hơn nữa, tôi nghĩ độ dài này bây giờ đã rất ồn mà, còn dài hơn nữa khi gội đầu rất phiền phức. “

Lục Tư Thần liếc nhìn mái tóc dài đến thắt lưng của cô, không nói gì.

Cố Manh Manh đảo mắt vài vòng.

Cô cười và hỏi: “Lục Tư Thần, anh thích con gái tóc dài hay con gái tóc ngắn?”

Lục Tư Thần tiếp tục hất tóc cô, nhẹ nhàng nói: “Cô cứ để như vậy đỉ.”

Cố Manh Manh lè lưỡi.



Cô nói: “Vậy thì lần sau tôi sẽ thử cắt tóc ngắn. Từ nhỏ đến giờ, tôi chưa bao giờ thử để tóc ngắn!”

“Cô dám!”

Lục Tư Thần sa sẫm mặt mày.

Cố Manh Manh bĩu môi: “Không phải anh nói tôi thích làm gì thì làm sao?”

Lục Tư Thần gõ đầu cô, sắc bén nói: “Đừng làm loạn với tôi, đừng cắt tóc ngắn, nhớ không?”

Cố Manh Manh ngờ ngệch trả lời.

Ý nghĩ của cô lại bị dập tắt một lần nữa.

Vào ban đêm.

Cố Manh Manh bị một người đàn ông đè lên cơ thể cô và đụng chạm một cách mạnh bạo.

Cô ấy không hề có kinh nghiệm, cô không biết chuyện gì đang xảy ra, và trở nên vô cùng bồi rối.

Cảm giác này khiến cô rất sợ hãi, mấy lần muốn chạy nhưng không được.

Lục Tư Thần áp chặt cô, hôn lên môi cô, giọng nói trầm ấm, đặc biệt khàn khàn.

“Sợ?”

Anh ấy hỏi.

Cố Manh Manh gần như bật khóc.

“Anh, anh buông tôi ra…”

“Muộn rồi”

Lục Tư Thần cười xấu xa.

Cố Manh Manh cắn môi, thở gấp theo động tác của người đàn ông.

Cuối cùng, cô không kìm được nước mắt, cầu xin: “Anh đừng như vậy, tôi, tôi không khỏe…”

Lục Tư Thần hôn môi cô và hành động càng mạnh bạo hơn.

Cuối cùng chỉ còn tiếng la hét bị bỏ lại trong căn phòng đó.

Căn phòng đầy quyến rũ.

Sáng hôm sau, khi Cố Manh Manh mở mắt và tỉnh dậy, cô đã nằm sát vào ngực người đàn ông, không thể tưởng tượng được, cả hai đều trần như nhộng, lớp da chạm vào nhau thật ấm áp và thoải mái.

*ÁI”

Cố Manh Manh gần như hét lên, nhưng cô ấy đã kịp thời che miệng lại.

Tuy nhiên, Lục Tư Thần vẫn nghe được nó.

Anh từ từ mở mắt, bắt gặp ánh mắt kinh hãi của Cố Manh Manh, anh khẽ cười: “Tỉnh rồi sao?”

Cố Manh Manh mang một khuôn mặt cay đắng.

“Tại sao tôi lại ở đây?”

Cô ấy nói với vẻ chán nản.

Lục Tư Thần cười, lồng ngực khế rung.

Anh trả lời: “Cô không nhớ gì à?”

“Hả?”

Cố Manh Manh nhìn anh với vẻ mặt sững sờ.



Lục Tư Thần cong môi nói: “Hôm qua có một cô gái nhỏ, cô ấy đã hôn và làm tình cùng tôi. Cuối cùng cô ấy ôm tôi ngủ ….”

Cố Manh Manh thì thào, vẻ mặt cô đầy khó tin: “Anh đang nói về tôi?”

“Còn có ai khác ở đây không?”

Lục Tư Thần nhìn cô.

Cô Manh Manh đỏ mặt và nhanh chóng xoay người, tránh ra khỏi anh.

Lục Tư Thần nghiêng người, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, chậm rãi nói: “Ngoan, ngày hôm qua mệt mỏi rồi, nên nghỉ ngơi nhiều một chút.”

Cố Manh Manh co người lại, giống như một con đà điều, trốn dưới chăn không nói gì. Thật ra, cô ấy là người rất nhút nhát.

Lục Tư Thần xoa đầu cô và nhắc chăn ra.

Anh đang mặc quần, chợt nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ của cô gái từ trong chăn bông: “Hôm nay anh có định ra ngoài không?”

Lục Tư Thần dừng lại.

Anh quay đầu lại, nhìn cuộn chăn nhỏ trên giường cười: “Sao vậy, cô muốn ở với tôi?”

‘Á, ngại quái”

Cố Manh Manh nghĩ thầm trong lòng.

Cô nói: “Hôm nay tôi có một người bạn đến thăm tôi”

Lục Tư Thần hơi ngạc nhiên:” Bạn à?”

Cố Manh Manh vươn đầu ra khỏi chăn bông, lộ ra một đôi mắt to đen láy.

Cô giải thích:” Là bạn học, lân trước anh đã gặp rồi “

“Anh đã từng gặp?” Lục Tư Thần cau mày, nghỉ là cho dù đã nhìn thấy, anh cũng có thể không có ấn tượng.

“Được rồi, chơi vui vẻ.”

Anh cười nói, không hề phản đối việc Cố Manh Manh rủ bạn đến nhà. Ngược lại, anh ấy thà họ chơi ở nhà còn hơn là cô ấy hẹn người khác ra ngoài, để cô có người phục vụ và anh sẽ thấy yên tâm hơn.

Buổi trưa, Triệu Giai Đồng đến nơi.

Hôm nay cô ấy ăn mặc rất đẹp, trang điểm nhẹ và mặc váy dài, với mái tóc xoăn nhẹ buông ngang vai. Trông cô ấy như một quý cô thanh lịch.

Khi nhìn thấy cô ấy, Cố Manh Manh đã thốt lên một tiếng ” “

WOW”.

Cô ấy nói: ” Triệu Giai Đồng, cậu chuẩn bị thật kĩ nha! “

Triệu Giai Đồng giật mình, không ngờ câu đầu tiên cô nói lại là câu này.

Cô cười, gật đầu nói:” Đúng vậy, thỉnh thoảng đổi kiểu tóc cũng có thể thay đổi tâm trạng.”

” Kiểu tóc này rất hợp với cậu.”

Cố Manh Manh mỉm cười, chân thành:” Rất đẹp! “

Khi Triệu Giai Đồng nghe cô khen, trái tim cô ấy tràn đầy niềm Vui.

Cô ấy thay giày, đi theo Có Manh Manh vào biệt thự, vô ý nói:”

Manh Manh, người lớn nhà cậu đâu? “

Cố Manh Manh dừng lại và nhìn cô ấy với vẻ mặt khó hiểu.

Triệu Giai Đồng hỏi: “Ừm, cậu không ở với chú của mình sao?

Ông ấy có ở nhà không?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tổng Tài Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook