Tổng Tài Cưng Chiều Nhẹ Một Chút
Chương 24: Sao cậu ở đây
Cố Hảo Hảo
27/06/2021
Rất nhanh, mấy người đàn ông liền hàn huyên, từ trong cuộc nói chuyện của bọn họ, Có Manh Manh mới biết được hôm nay là tiệc chào đón Lục Tử Diễm, anh ta hình như là một cái gì quan quân, đã được chuyển về từ một nơi nào đó sau khi vừa được thăng chức.
Bất tri bất giác, một bữa cơm ăn xong rồi.
Cố Manh Manh để đũa xuống, chuẩn bị từ chỗ ngồi đứng lên.
Lục Tư Thần ánh mắt lướt đến, trầm giọng: “Làm cái gì vậy?”
Cố Manh Manh phủi miệng: “Tôi muốn đi vệ sinh một chút.”
Lục Tư Thần gật đầu: “Đi đi.”
Cố Manh Manh không có nhìn anh, trực tiếp đi ra ngoài, cô thù rất dai, người đàn ông này cư nhiên kêu cô ăn nhiều như vậy, cô ghét nhất là cà rốt!
Mà thật bất ngờ, lúc Cố Manh Manh đi vệ sinh quay lại, giữa đường gặp một người quen.
“Manh Manh!”
An Hạo Hiên vốn là tới tham gia sinh nhật của một người bạn, vô tình gặp được Cô Manh Manh, anh ta liền tóm lấy cổ tay cô, thần tình rất kích động: “Sao cậu lại ở đây?”
Cố Manh Manh nhìn anh ta, cũng bát ngờ như vậy.
“An Hạo Hiên!” Cô mừng rỡ không thôi: “Cậu đi nước ngoài về rồi sao?”
An Hạo Hiên gật đầu, sau đó lại tiếp tục nói: “Ngày hôm qua mình qua nhà tìm cậu, quản gia nói cậu không còn ở Cố gia nữa rồi, tôi hỏi ông ta là có chuyện gì xảy ra cũng không chịu nói, Manh Manh, cậu có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không?”
Cố Manh Manh lắc đầu.
Cô thở dài nói: “Chuyện này có chút phức tạp, mình cũng không biết giải thịch như thế nào.”
An Hạo Hiên nghiền răng.
“Có phải người nhà Cố gia khi dễ cậu?”
“Không có không có!” Cố Manh Manh vội vã vẫy vẫy tay, tiếp tục nói: “Mình bây giờ cũng không tệ lắm, cũng không có ai khi dễ tớ.”
An Hạo Hiên nghe vậy, không khỏi thở dài một hơi.
Anh nở nụ cười, ánh mắt nhu nhu: “Manh Manh, mình lần này về sẽ không bao giờ đi nữa, cậu về sau có chuyện gì cứ kiếm mình, biết chưa?”
“Ừm.”
Cố Manh Manh gật đầu.
Cô suy nghĩ một chút, lại hỏi: “Cậu thật sự không đi nước ngoài nữa sao? Nhưng lần trước mình nghe dì nói, cậu sẽ ở nước ngoài tiếp tục học, ít nhất cũng phải vài năm nữa!”
An Hạo Hiên nhíu mày lại.
Anh nói rằng: “Đừng nghe mẹ mình nói lung tung, bà ấy gạt cậu mi Chuyện của Cố Manh Manh và An Hạo Hiên, kỳ thực rất đơn giản, hai người này là một đôi thanh mai trúc mã, nhà An Hạo Hiên sát vách Có gia, bởi vì hai người sắp xỉ tuổi nhau, cho nên chơi từ nhỏ đến lớn, cảm tình vô cùng tốt!
Nhưng, sau khi lên cao trung, An Hạo Hiên bị bố mẹ bắt ép đi nước ngoài, anh đã xa Cố Manh Manh ba năm!
“Được rồi, Manh Manh, cậu làm gì ở đây?”
Lúc này, giọng An Hạo Nhiêu truyền đến.
Cố Manh Manh suy nghĩ một chút, trả lời: “Ừm, bây giờ tớ đang sống ở Hương Tạ Thủy Ngạn!”
Trong mắt An Hạo Nhiên có chút kinh ngạc.
“Cậu đang sống ở Hương Tạ Thủy Ngạn?” “
“Ừm, có chuyện gì sao?”
Cô Manh Manh nhìn anh.
An Hạo Nhiên không nói gì.
Nếu như anh nhớ không lầm, Hương Tạ Thủy Ngạn là khu biệt thự, Cố Manh Manh sao lại ở nơi đó?
“Chị dâu, hai người đang làm gì vậy?”
Bỗng dưng, phía sau truyền đến một thanh âm quen thuộc.
Cố Manh Manh trong nháy mắt quay đầu nhìn qua.
Mọi người đều ở đây.
Lục Tử Diễm, Lục Tiểu Tứ, tất cả đều đứng ở phía sau nhìn cô.
Đương nhiên, đáng sợ nhát vẫn là Lục Tư Thần.
Anh lạnh lùng nhìn chằm chằm bàn tay của thiếu niên đang kéo Cố Manh Manh, ánh mắt sắc bén như lưỡi đao, gương mặt chỉnh tề đều trầm mặc đến kinh người.
Mà bên này, Cố Manh Manh chẳng những không phản ứng, ngược lại còn ngốc nghéch hỏi bọn họ: “Hai người ăn cơm xong chưa? Nhanh thật á.
“Manh Manhl!”
Lục Tư Thần mở miệng.
Anh nói từng từ, giọng nói lạnh lẽo và sâu sắc: “Đến đây!”
Bất tri bất giác, một bữa cơm ăn xong rồi.
Cố Manh Manh để đũa xuống, chuẩn bị từ chỗ ngồi đứng lên.
Lục Tư Thần ánh mắt lướt đến, trầm giọng: “Làm cái gì vậy?”
Cố Manh Manh phủi miệng: “Tôi muốn đi vệ sinh một chút.”
Lục Tư Thần gật đầu: “Đi đi.”
Cố Manh Manh không có nhìn anh, trực tiếp đi ra ngoài, cô thù rất dai, người đàn ông này cư nhiên kêu cô ăn nhiều như vậy, cô ghét nhất là cà rốt!
Mà thật bất ngờ, lúc Cố Manh Manh đi vệ sinh quay lại, giữa đường gặp một người quen.
“Manh Manh!”
An Hạo Hiên vốn là tới tham gia sinh nhật của một người bạn, vô tình gặp được Cô Manh Manh, anh ta liền tóm lấy cổ tay cô, thần tình rất kích động: “Sao cậu lại ở đây?”
Cố Manh Manh nhìn anh ta, cũng bát ngờ như vậy.
“An Hạo Hiên!” Cô mừng rỡ không thôi: “Cậu đi nước ngoài về rồi sao?”
An Hạo Hiên gật đầu, sau đó lại tiếp tục nói: “Ngày hôm qua mình qua nhà tìm cậu, quản gia nói cậu không còn ở Cố gia nữa rồi, tôi hỏi ông ta là có chuyện gì xảy ra cũng không chịu nói, Manh Manh, cậu có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không?”
Cố Manh Manh lắc đầu.
Cô thở dài nói: “Chuyện này có chút phức tạp, mình cũng không biết giải thịch như thế nào.”
An Hạo Hiên nghiền răng.
“Có phải người nhà Cố gia khi dễ cậu?”
“Không có không có!” Cố Manh Manh vội vã vẫy vẫy tay, tiếp tục nói: “Mình bây giờ cũng không tệ lắm, cũng không có ai khi dễ tớ.”
An Hạo Hiên nghe vậy, không khỏi thở dài một hơi.
Anh nở nụ cười, ánh mắt nhu nhu: “Manh Manh, mình lần này về sẽ không bao giờ đi nữa, cậu về sau có chuyện gì cứ kiếm mình, biết chưa?”
“Ừm.”
Cố Manh Manh gật đầu.
Cô suy nghĩ một chút, lại hỏi: “Cậu thật sự không đi nước ngoài nữa sao? Nhưng lần trước mình nghe dì nói, cậu sẽ ở nước ngoài tiếp tục học, ít nhất cũng phải vài năm nữa!”
An Hạo Hiên nhíu mày lại.
Anh nói rằng: “Đừng nghe mẹ mình nói lung tung, bà ấy gạt cậu mi Chuyện của Cố Manh Manh và An Hạo Hiên, kỳ thực rất đơn giản, hai người này là một đôi thanh mai trúc mã, nhà An Hạo Hiên sát vách Có gia, bởi vì hai người sắp xỉ tuổi nhau, cho nên chơi từ nhỏ đến lớn, cảm tình vô cùng tốt!
Nhưng, sau khi lên cao trung, An Hạo Hiên bị bố mẹ bắt ép đi nước ngoài, anh đã xa Cố Manh Manh ba năm!
“Được rồi, Manh Manh, cậu làm gì ở đây?”
Lúc này, giọng An Hạo Nhiêu truyền đến.
Cố Manh Manh suy nghĩ một chút, trả lời: “Ừm, bây giờ tớ đang sống ở Hương Tạ Thủy Ngạn!”
Trong mắt An Hạo Nhiên có chút kinh ngạc.
“Cậu đang sống ở Hương Tạ Thủy Ngạn?” “
“Ừm, có chuyện gì sao?”
Cô Manh Manh nhìn anh.
An Hạo Nhiên không nói gì.
Nếu như anh nhớ không lầm, Hương Tạ Thủy Ngạn là khu biệt thự, Cố Manh Manh sao lại ở nơi đó?
“Chị dâu, hai người đang làm gì vậy?”
Bỗng dưng, phía sau truyền đến một thanh âm quen thuộc.
Cố Manh Manh trong nháy mắt quay đầu nhìn qua.
Mọi người đều ở đây.
Lục Tử Diễm, Lục Tiểu Tứ, tất cả đều đứng ở phía sau nhìn cô.
Đương nhiên, đáng sợ nhát vẫn là Lục Tư Thần.
Anh lạnh lùng nhìn chằm chằm bàn tay của thiếu niên đang kéo Cố Manh Manh, ánh mắt sắc bén như lưỡi đao, gương mặt chỉnh tề đều trầm mặc đến kinh người.
Mà bên này, Cố Manh Manh chẳng những không phản ứng, ngược lại còn ngốc nghéch hỏi bọn họ: “Hai người ăn cơm xong chưa? Nhanh thật á.
“Manh Manhl!”
Lục Tư Thần mở miệng.
Anh nói từng từ, giọng nói lạnh lẽo và sâu sắc: “Đến đây!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.