Tổng Tài Cưng Chiều Nhẹ Một Chút
Chương 99: Số mệnh an bài
Cố Hảo Hảo
27/06/2021
Cố Manh Manh lúc tỉnh dậy tròn to mắt, bên cạnh giường đã trống không.
Cô cũng không quá bát ngờ, bộ dạng uẻ oải trở mình, từ trong chiếc chăn thò tay ra cầm lấy chiếc điện thoại đặt trên tủ ở đầu giường.
Lúc vừa nhìn vào, quả nhiên đã qua chín giờ.
Cố Manh Manh hớt hãi, vội vàng xóc chăn rời khỏi giường.
Dưới lầu, quản gia và người hầu đang nói chuyện, nhưng khi thấy Cố Manh Manh bước xuống, liền dừng lại, lập tức vội vàng nghênh đón.
“Tiểu phu nhân, chào buổi sáng!”
Ông híp mắt cười, nói.
Cố Manh Manh thu đôi chân mày: “Lục Tư Thần đã đi rồi sao?”
“Tiên sinh đã đi làm rồi ạ.”
Quản gia đáp.
Cố Manh Manh bĩu môi: “Tôi biết rồi, ngày nào anh ấy cũng dậy VÔ cùng sớm.”
Quản gia nở nụ cười.
“Tiên sinh ngày nào cũng đều rất bận.” Ông nói.
Cố Manh Manh quơ quơ tay, vừa cất bước hướng vào trong phòng ăn vừa nói: “Bữa sáng hôm nay là cái gì dạ?”
Quản gia đáp lời: “Cô muốn ăn gì ạ?”
Cố Manh Manh dừng bước.
Cô không do dự mà hỏi: “Lục Tư Thần ăn cái gì?”
Quản gia đáp: “Tiên sinh không ăn bữa sáng, chỉ uống một chút cà phê.”
Cố Manh Manh một lần nữa nhướng đôi chân mày.
“Anh ta chỉ là uống cà phê thôi2”
“Dạ vâng.” Quản gia gật đầu.
Cố Manh Manh thật không vui: “Bình thường lão bảo tôi ăn nhiều một chút, kết quả cả chính bản thân anh ta cũng không làm được.”
Quản gia không nói gì.
Cố Manh Manh tiếp tục bước về phía trước, nói: “Vậy nấu cho tôi chén canh thang viên đi, ngon nhất là nhân trái cây ấy!”
“Dạ được.”
Quản gia lui xuống đi phân phó đầu bếp.
Sau khi Cố Manh Manh ngồi xuống bàn ăn, trong lòng thoáng chốc suy nghĩ, sau đó cầm lấy lấy điện thoại gọi cho Thẩm Sơ Tuyết.
Trong điện thoại “tút” lên hai tiếng, rất nhanh có người nhắc máy.
“Alô?”
Giọng của Thẩm Sơ Tuyết truyền đến.
Cô Manh Manh nghe tháy, liền vội vàng hỏi: “Sơ Tuyết, là tôi, là Manh Manh đây.”
“Hở, sao đấy?”
Giọng điệu của Thẩm Sơ Tuyết rất bình thản.
Cố Manh Manh nói tiếp: “Cậu xuất viện rồi chưa?”
Thảm Sơ Tuyết đáp: “Oh, đã xuất viện rồi.” Dừng một chút lại nói thêm một câu: “Bây giờ đang trên đường đi đến chỗ đoàn phim.”
Cố Manh Manh rất lo lắng: “Sức khỏe của cậu có thể chịu nổi không?”
Thẩm Sơ Tuyết phì cười: “Yên tâm đi, tớ ổn mà.”
Cố Manh Manh suy nghĩ một chút rồi nói: “Ù mà, đoàn phim của cậu ở đâu á?”
Thẩm Sơ Tuyết trả lời: “Để làm gì, cậu lại muốn đến dò xét à?”
“Đúng vậy!”
Cố Manh Manh gật đầu.
Thảm Sơ Tuyết nói: “Đoàn phim vẫn chưa khai máy, đoán chừng cũng phải mấy ngày nữa, đợi sau cái ngày quyết định đó, tớ sẽ gửi địa chỉ cho cậu.
Có Manh Manh tiếp tục gật đầu: “Vậy được.”
Thẩm Sơ Tuyết im lặng một lúc rồi nói: “Vậy trước tiên cứ như vậy đi, tớ đang trên xe, giờ không nói tiếp được.”
“Um um, cậu đi đường cần thận.”
Có Manh Manh dặn dò.
Sau khi tắt điện thoại, Thẳm Sơ Tuyết ngồi trên ghế sô pha, có chút sững sờ ngây người.
Lúc này, trong phòng ngủ bỗng nhiên truyền tới tiếng động.
Cô bất ngờ giật mình tỉnh táo lại, liền vội vàng từ ghê sô pha đứng dậy, cất bước đi vào.”
“Khu khụ khu!”
Trên giường, một thiếu niên đang thấp giọng ho khan.
Thảm Sơ Tuyết vội vàng đưa cho anh ta một cốc nước, đến bên giường lo lắng nhìn anh: “Cậu không sao chứ?”
An Hạo Nhiên nhìn quanh bốn phía, vẻ mặt vẫn còn chút mơ màng mù tịt.
Thẩm Sơ Tuyết nói: “Đây là nhà của tôi, đêm qua cậu uống say quá, một mình say mèm!”
An Hạo Nhiên ấn ấn vào trán, nhưng không chút nào nhớ ra đêm qua đã xảy ra chuyện gì.
Anh từ giường ngồi dậy, đầu tiên nhìn thấy phía trên thân mình không mặc áo, sau đó nhìn về phía Thẩm Sơ Tuyết, biểu cảm có chút kinh hoảng.
Thẩm Sơ Tuyết vừa đưa cốc nước cho anh vừa nói: “Yên tâm đi, chúng ta không xảy ra chuyện gì cả, cậu đêm qua say nhũn như một bãi bùn, ngay cả đứng cũng không vững, nào còn bản lĩnh làm chuyện gì khác.”
An Hạo Nhiên rất thẹn thùng.
Anh nhận lấy cốc nước, giọng khàn nói: “Xin lỗi, gây phiền phức cho cậu rồi.”
Thảm Sơ Tuyết nhìn anh, khẽ lắc đầu: “Không có gì.” Dừng một chút, lại nói thêm một câu: “Cậu giúp tớ, tớ giúp cậu, là điều bạn bè nên làm thôi.”
An Hạo Nhiên không nói gì.
Anh cúi đầu, trầm mặc uống lấy cốc nước ấm.
ï Thảm Sơ Tuyết nhìn anh, quỷ xui thần khiến, lại bỗng nhiên đưa tay sờ lên trán của anh.
An Hạo Nhiên bị giật mình, cả thân ngửa ra sau.
Thẩm Sơ Tuyết trong nháy mắt thu tay về.
Cô cũng không quá bát ngờ, bộ dạng uẻ oải trở mình, từ trong chiếc chăn thò tay ra cầm lấy chiếc điện thoại đặt trên tủ ở đầu giường.
Lúc vừa nhìn vào, quả nhiên đã qua chín giờ.
Cố Manh Manh hớt hãi, vội vàng xóc chăn rời khỏi giường.
Dưới lầu, quản gia và người hầu đang nói chuyện, nhưng khi thấy Cố Manh Manh bước xuống, liền dừng lại, lập tức vội vàng nghênh đón.
“Tiểu phu nhân, chào buổi sáng!”
Ông híp mắt cười, nói.
Cố Manh Manh thu đôi chân mày: “Lục Tư Thần đã đi rồi sao?”
“Tiên sinh đã đi làm rồi ạ.”
Quản gia đáp.
Cố Manh Manh bĩu môi: “Tôi biết rồi, ngày nào anh ấy cũng dậy VÔ cùng sớm.”
Quản gia nở nụ cười.
“Tiên sinh ngày nào cũng đều rất bận.” Ông nói.
Cố Manh Manh quơ quơ tay, vừa cất bước hướng vào trong phòng ăn vừa nói: “Bữa sáng hôm nay là cái gì dạ?”
Quản gia đáp lời: “Cô muốn ăn gì ạ?”
Cố Manh Manh dừng bước.
Cô không do dự mà hỏi: “Lục Tư Thần ăn cái gì?”
Quản gia đáp: “Tiên sinh không ăn bữa sáng, chỉ uống một chút cà phê.”
Cố Manh Manh một lần nữa nhướng đôi chân mày.
“Anh ta chỉ là uống cà phê thôi2”
“Dạ vâng.” Quản gia gật đầu.
Cố Manh Manh thật không vui: “Bình thường lão bảo tôi ăn nhiều một chút, kết quả cả chính bản thân anh ta cũng không làm được.”
Quản gia không nói gì.
Cố Manh Manh tiếp tục bước về phía trước, nói: “Vậy nấu cho tôi chén canh thang viên đi, ngon nhất là nhân trái cây ấy!”
“Dạ được.”
Quản gia lui xuống đi phân phó đầu bếp.
Sau khi Cố Manh Manh ngồi xuống bàn ăn, trong lòng thoáng chốc suy nghĩ, sau đó cầm lấy lấy điện thoại gọi cho Thẩm Sơ Tuyết.
Trong điện thoại “tút” lên hai tiếng, rất nhanh có người nhắc máy.
“Alô?”
Giọng của Thẩm Sơ Tuyết truyền đến.
Cô Manh Manh nghe tháy, liền vội vàng hỏi: “Sơ Tuyết, là tôi, là Manh Manh đây.”
“Hở, sao đấy?”
Giọng điệu của Thẩm Sơ Tuyết rất bình thản.
Cố Manh Manh nói tiếp: “Cậu xuất viện rồi chưa?”
Thảm Sơ Tuyết đáp: “Oh, đã xuất viện rồi.” Dừng một chút lại nói thêm một câu: “Bây giờ đang trên đường đi đến chỗ đoàn phim.”
Cố Manh Manh rất lo lắng: “Sức khỏe của cậu có thể chịu nổi không?”
Thẩm Sơ Tuyết phì cười: “Yên tâm đi, tớ ổn mà.”
Cố Manh Manh suy nghĩ một chút rồi nói: “Ù mà, đoàn phim của cậu ở đâu á?”
Thẩm Sơ Tuyết trả lời: “Để làm gì, cậu lại muốn đến dò xét à?”
“Đúng vậy!”
Cố Manh Manh gật đầu.
Thảm Sơ Tuyết nói: “Đoàn phim vẫn chưa khai máy, đoán chừng cũng phải mấy ngày nữa, đợi sau cái ngày quyết định đó, tớ sẽ gửi địa chỉ cho cậu.
Có Manh Manh tiếp tục gật đầu: “Vậy được.”
Thẩm Sơ Tuyết im lặng một lúc rồi nói: “Vậy trước tiên cứ như vậy đi, tớ đang trên xe, giờ không nói tiếp được.”
“Um um, cậu đi đường cần thận.”
Có Manh Manh dặn dò.
Sau khi tắt điện thoại, Thẳm Sơ Tuyết ngồi trên ghế sô pha, có chút sững sờ ngây người.
Lúc này, trong phòng ngủ bỗng nhiên truyền tới tiếng động.
Cô bất ngờ giật mình tỉnh táo lại, liền vội vàng từ ghê sô pha đứng dậy, cất bước đi vào.”
“Khu khụ khu!”
Trên giường, một thiếu niên đang thấp giọng ho khan.
Thảm Sơ Tuyết vội vàng đưa cho anh ta một cốc nước, đến bên giường lo lắng nhìn anh: “Cậu không sao chứ?”
An Hạo Nhiên nhìn quanh bốn phía, vẻ mặt vẫn còn chút mơ màng mù tịt.
Thẩm Sơ Tuyết nói: “Đây là nhà của tôi, đêm qua cậu uống say quá, một mình say mèm!”
An Hạo Nhiên ấn ấn vào trán, nhưng không chút nào nhớ ra đêm qua đã xảy ra chuyện gì.
Anh từ giường ngồi dậy, đầu tiên nhìn thấy phía trên thân mình không mặc áo, sau đó nhìn về phía Thẩm Sơ Tuyết, biểu cảm có chút kinh hoảng.
Thẩm Sơ Tuyết vừa đưa cốc nước cho anh vừa nói: “Yên tâm đi, chúng ta không xảy ra chuyện gì cả, cậu đêm qua say nhũn như một bãi bùn, ngay cả đứng cũng không vững, nào còn bản lĩnh làm chuyện gì khác.”
An Hạo Nhiên rất thẹn thùng.
Anh nhận lấy cốc nước, giọng khàn nói: “Xin lỗi, gây phiền phức cho cậu rồi.”
Thảm Sơ Tuyết nhìn anh, khẽ lắc đầu: “Không có gì.” Dừng một chút, lại nói thêm một câu: “Cậu giúp tớ, tớ giúp cậu, là điều bạn bè nên làm thôi.”
An Hạo Nhiên không nói gì.
Anh cúi đầu, trầm mặc uống lấy cốc nước ấm.
ï Thảm Sơ Tuyết nhìn anh, quỷ xui thần khiến, lại bỗng nhiên đưa tay sờ lên trán của anh.
An Hạo Nhiên bị giật mình, cả thân ngửa ra sau.
Thẩm Sơ Tuyết trong nháy mắt thu tay về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.